Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1253: Mục đích chung

.Kỳ thật sự lo lắng của Hàn Nghệ là hơi dư thừa, thật sự là hắn không có bất kỳ kinh nghiệm nào, tưởng rằng đây là một việc rất khó, nhưng sự thật là hắn căn bản không cần làm gì cả.
.Sau khi chuyện Tiêu Vô Y mang thai truyền ra ngoài, Lan Lăng Tiêu thị ở Trường An lập tức chạy đến, cô cô, thẩm thẩm của Tiêu Vô Y ngay trong ngày hôm đó đã tiếp quản phủ Tống Quốc Công, trong phủ trên dưới đều nghe theo căn dặn của họ, dù sao thì cũng hận không thể nắm Tiêu Vô Y trong lòng bàn tay.
.Hóa ra trên dưới Tiêu gia vẫn luôn lo lắng Tiêu Vô Y không thể mang thai, bởi vì ở xã hội phong kiến, một nữ nhân không có con thì chính là tội chết, Vương hoàng hậu chính là bị người ta túm vào bím tóc này mà làm cho mặt xám mày tro, còn Hàn Nghệ hiện giờ một bước lên mây, quyền lực trong tay cũng càng ngày càng lớn, đối với Tiêu gia đã im ắng mấy năm mà nói thật là một sự bổ sung cường lực.
.Ban đầu bọn họ chê bai xuất thân của Hàn Nghệ, đến bây giờ thì coi Hàn Nghệ thành chúa cứu thế của Tiêu gia, đã nảy sinh thay đổi rất lớn về tâm thái.
.Dù sao cũng là quyết không cho phép Hàn Nghệ rời khỏi Tiêu gia.
.Đám người Tiêu Cự, Tiêu Quân đều phía con dâu của mình đến chăm sóc Tiêu Vô Y.
.Bởi vậy có thể thấy, ngươi muốn người khác coi trọng ngươi, đầu tiên vẫn phải là bản thân ngươi có tiền đồ, nếu như ngươi không có tiền đồ, chỉ sợ cha mẹ cũng sẽ xem thường ngươi, điều đó cũng không thể trách người khác, từ xưa đến nay đều là như thế.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không cần làm bất cứ chuyện gì, ngay cả quyên làm bữa sáng cũng để cho các cô cô thẩm thẩm kia tước đoạt mất.
.Càng thái quá hơn là, Tiêu Cự lại còn nghĩ đến chuyện nạp thiếp cho Hàn Nghệ nữa, mọi người đều là nam nhân, bây giờ Tiêu Vô Y đã có thai rồi, nhất định không thể sinh hoạt vợ chồng, vậy đương nhiên là phải lập mấy phòng tiểu thiếp, nếu không thì người giải quyết thế nào? Trong gia đình quý tộc chuyện này là hết sức hết sức bình thường, Tiêu Nhuệ cũng có đến mấy phòng thiếp thị, mà thê tử của Tiêu Nhuệ còn là công chúa, hơn nữa bọn họ cũng sợ Hàn Nghệ hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, lập tiểu thiếp ngược lại còn chẳng sao cả, tiểu thiếp là ti tiện, không thể ngồi mâm trên, không có uy hiếp đối với Tiêu Vô Y, nhưng kiếm một tiểu thư khuê các về thì cũng chưa chắc, Tiêu Thục phi mới vừa chết không lâu, ngươi đừng có lại làm ra một tiết mục như thế.
.Gần như tất cả trưởng bối của Tiêu gia đều ủng hộ suy nghĩ của Tiêu Cự, cho rằng là lúc thảo luận chuyện nạp thiếp rồi.
.Chuyện này cũng không phải là vấn đề gì, hiện tại nữ nhân muốn làm tiểu thiếp của Hàn Nghệ quả thực là nhiều không kể xiết.
.Vậy nhưng lại làm cho Hàn Nghệ dở khóc dở cười, chuyện này thật là chẳng đâu vào đâu, không thèm phản ứng với bọn họ, ta nạp thiếp có quan hệ gì với các người? Nhưng Tiêu Cự bọn họ vẫn không cam tâm, lại đề nghị nạp nha hoàn Hinh Nhi của Tiêu Vô y làm thiếp thị, chuyện này cũng rất bình thường, Hàn Nghệ thấy bọn họ dường như là làm thật, vội vàng nghiêm túc cự tuyệt, ở đây có ba nữ nhân đã khiến hắn ứng phó hơi mệt mỏi rồi, thêm vài người nữa thì sợ là hắn sẽ học Nguyên Ưng, bỏ đi cho xong.
.Nhưng Tiêu Cự bọn họ vẫn không chịu từ bỏ, không phải khuyên ngươi nạp thiếp, mà là ngươi nhất định phải nạp thiếp, sinh thêm mấy đứa con, như thế mới có thể sinh sôi không ngừng.
.Trong lòng Hàn Nghệ rất cảm thán, xã hội nam quyền thật tốt.
.Mà bên Tiêu Vô Y cũng không thua kém bao nhiêu, thống khổ muốn chết, đều là cô cô thẩm thẩm, đều không tiện phát tiết, chỉ có thể để mặc cho họ bài bố.
.Trước đó nàng còn có chút lo lắng, thậm chí không đủ tự tin, bảo Hàn Nghệ đi lừa Nguyên Mẫu Đơn mình là mẫu thân tận chức, nhưng bây giờ xem ra, căn bản là nàng không có quyền phạm lỗi, từ ăn đến ngủ, toàn bộ đều đã sắp xếp xong cho nàng, hơn nữa bên cạnh nàng luôn có hai người bầu bạn, ngay cả Hàn Nghệ gặp Tiêu Vô Y một lần cũng hết sức khó khăn.
.Vậy nhưng chuyện mới chỉ vừa bắt đầu, Tiêu gia có động tĩnh lớn như vậy, người ngoài còn có thể không biết sao?
.Ngày thứ ba khi cô cô thẩm thẩm Tiêu gia trú đóng, phủ Tống Quốc Công lại nghênh đón một làn sóng cao điểm mới.
.Khách khứa thành quần kết đội, tưởng chừng không dứt.
.Càng khốn khổ hơn là mười mấy vị khách trước đó Hàn Nghệ ngay cả tên cũng không gọi ra được, vô cùng lúng túng, may mà có Tiêu Cự bọn họ ở đây cho nên mới ứng phó lại được.
.Nhưng việc này dường như liên miên không dứt a!
.Bản thân Hàn Nghệ cũng bị giật mình, thậm chí hắn còn nghi ngờ có phải là có người đang âm thầm chỉnh mình hay không, nhân duyên của hắn trước giờ không tốt lắm mà.
.Còn chưa kịp phản ứng lại, lại nghe thấy một tiếng thông báo cao chót vót.
.Đệch! Cuối cùng cũng có mấy người quen biết đến rồi! Hàn Nghệ nhìn thấy mấy người này sắp rớt nước mắt ra rồi, vội vàng đi lên: - Mấy tiểu tử các ngươi sao lại đến đây.
.Người tới chính là đám cảnh sát hoàn khố Uất Trì Tu Tịch, Thôi Hữu Du.
.- Đặc phái sứ, huynh nói gì thế, huynh có hỷ sự lớn như thế, chúng ta có thể không đến sao?
.Uất Trì Tu Tịch đĩnh đạc vung tay lên, lại chớp cặp mắt nhỏ nói: - Đặc phái sứ, nếu Vân Thành quận chúa còn không mang thai nữa, trò cười này của huynh sẽ lớn lắm đấy.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Trò cười gì, ý ngươi là gì?
.Thượng Quan Vân sáp lại nói: - Chẳng lẽ Đặc phái sứ không biết sao?
.- Biết cái gì?
.- Bên ngoài sớm đã có người đồn huynh có vấn đề về phương diện đó.
.- Phương diện nào?
.- Chính là không sinh được con đó!
.Hàn Nghệ nghe vậy nổi trận lôi đình, nói: - Thả rắm chó gì đấy hả, sao ta chưa bao giờ nghe nói, có phải là mấy người các ngươi cố ý cười nhạo ta không.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Chuyện này ta có thể thề, chuyện này sớm đã truyền đi rồi, ta đã nghe đến phát chán rồi.
.Chính như bản thân Hàn Nghệ nghĩ, nhân duyên của hắn trước nay đã không tốt, rất nhiều người từng có thù hằn với hắn, bây giờ Hàn Nghệ lăn lộn trong thương giới lên như diều gặp gió, con đường làm quan cũng một bước lên mây, duy chỉ có Hàn Nghệ vẫn chưa có con cái, bởi vậy bên ngoài có rất nhiều người phao tin đồn, nói Hàn Nghệ bất lực, có những tin đồn, có truyền thế nào cũng không truyền đến tai đương sự, ai ngu như vậy mà đi nói những chuyện này, vậy chẳng phải là tự chuốc lấy khổ sao, cho dù là Tiểu Mập biết, Tiểu Mập cũng sẽ không nói với Hàn Nghệ, hiện giờ Vân Thành quận chúa đã mang thai rồi, Uất Trì Tu Tịch bọn họ mới dám nói ra, nhưng trước đó Hàn Nghệ vẫn chẳng hay biết gì thật.
.- Khốn khiếp!
.Hàn Nghệ chửi một câu, nói: - Nếu để ta biết là ai bịa đặt, ta phải cho hắn sống không bằng chết.
.Uất Trì Tu Tịch nghe mà không khỏi rùng mình, đúng lúc này, Tiêu Hiểu đột nhiên đi đến: - Sao mấy người các ngươi giờ mới đến?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Ngươi tự ra ngoài mà xem, còn phải xếp hàng nữa đấy.
.- Được rồi, được rồi, đi theo ta.
.- Đợi đã!
.Hàn Nghệ bỗng nhiên gọi bọn họ lại: - Tiêu Hiểu, chẳng lẽ đệ không định giúp ta tiếp khách sao?
.Tiêu Hiểu nói:
.- Không phải đệ đang giúp huynh tiếp Tu Tịch bọn họ à!
.Hàn Nghệ cả giận nói: - Mấy người bọn họ còn cần phải tiếp?
.- Chẳng lẽ chúng ta không xách lễ vật đến sao, Đặc phái sứ, huynh không thể như thế được a!
.Uất Trì Tu Tịch vẻ mặt ủy khuất nói.
.Hàn Nghệ phẩy tay nói: - Cút đi! Cút đi!
.Mấy người lập tức chuồn đi, trong ấn tượng của Hàn Nghệ, bọn họ chưa từng nghe lời như vậy.
.Bọn họ đi rồi, người của Hộ Bộ lại đến, thậm chí ngay cả Cao Lý Hành đã lâu không lộ mặt cũng đến nữa.
.- Cũng nhiều người thật đấy!
.Cao Lý Hành nhìn thấy bên trong khắp nơi đều là người, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
.Hàn Nghệ vừa mới ứng phó với Trương Đại Tượng bọn họ xong, lại nghe thấy Cao Lý Hành nói như vậy, bỗng nhiên đảo mắt, nhỏ giọng nói: - Cao Thượng thư, về việc này, ta cũng muốn thỉnh giáo Cao Thượng thư một chút.
.Cao Lý Hành liếc hắn một cái, cười ha ha nói: - Thế nào? Ngay cả cái này ngươi cũng không hiểu?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thật không rõ.
.Cao Lý Hành nói: - Ta hỏi ngươi, ngươi chưa từng làm hỷ sự ở nhà sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.- Cái này cũng phải. Cao Lý Hành nói: - Ngươi còn trẻ tuổi đã có địa vị như vậy, trên đời này sao lại không có người muốn nịnh bợ ngươi, nhưng nịnh bợ cũng phải có lý do, mà ngươi lại chưa từng làm hỷ sự, bây giờ khó khăn lắm ngươi mới làm hỷ sự một lần, những người này còn không nắm bắt cơ hội này sao, điểm này thì ngươi phải học tập Lý Nghĩa Phủ một chút, nhà bọn họ ba ngày một tiệc nhỏ, năm ngày một tiệc lớn, không phải nhi tử của gã thì là nữ tế của gã, chưa từng đứt đoạn, nhưng còn ngươi, chỉ lo việc buôn bán, chưa từng nghĩ đến vấn đề nhân tình này, cho nên đứa trẻ này có thể được coi là mục đích chung.
.Mục đích chung? Hàn Nghệ nghe mà dở khóc dở cười, lão già ông cũng thật là rất có tài hoa.
.Cao Lý Hành bỗng nhiên lại nói: - Nghe nói "đất nào trồng cây nấy" của ngươi đã gặp phải chút trở ngại?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Cao Lý Hành thở dài: - Phàm là chuyện dính dáng đến đất đai luôn có rắc rối khó gỡ, chuyện này không dễ làm a!
.Hàn Nghệ nói: - Cao Thượng thư cho là ta làm sai sao?
.Cao Lý Hành trầm mặc một chút, nói: - Trên đời này tại sao lại có cầu độc mộc, lẽ nào là con đường duy nhất sao, nói cho cùng thì vẫn là một sự xa gần, đi vòng đường xa tuy tốn thời gian nhưng an toàn, đi cầu độc mộc không phải không được, nhưng chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, chỉ xem bản thân người lựa chọn thế nào thôi.
.Hàn Nghệ nhíu mày: - Nếu Cao Thượng thư có thể chỉ điểm một chút, Hàn Nghệ cảm kích vô cùng.
.Cao Lý Hành lắc đầu nói: - Không giấu gì ngươi, suy nghĩ này của ngươi, lão phu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, đâu có tư cách chỉ điểm đôi chút với ngươi. Nhưng mà lão phu cho rằng chuyện này nhất định không thể cưỡng hành, nếu không thể cho dù bệ hạ đã gật đầu cũng tất sẽ thất bại. Lão phu đi gặp lão hữu trước đây, không cản trở ngươi nữa. Nói xong, ông ta liền về phía Tiêu Quân.
.Đúng thế! Ta càng lúc càng cảm thấy là mình đang tự tìm đường chết. Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, bỗng nhiên bả vai người người vỗ mạnh một cái, không cần nhìn cũng biết không phải Trình lão hàng, thì là Trình nhị hàng, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, chỉ thấy Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới, Trưởng Tôn Diên đứng trước mặt, lập tức nói: - Đã quen như vậy rồi, khỏi cần nói gì nữa, cứ tự nhiên.
.Trình Xử Lượng nói: - Quen thì quen, lễ nghĩa vẫn phải biết nha! He he Tiểu tử ngươi xem như có ý chí, ngươi có biết
.- Bên ngoài đều đồn đại ta là thái giám. Hàn Nghệ không vui nói.
.- Cũng không đến mức thái giám, chỉ là nói ngươi Ha ha, nhưng ý nghĩa khồng khác lắm. Trình Xử Lượng ngược lại còn có chút ngượng ngùng.
.Hàn Nghệ mặc kệ tên này, lại quay sang Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới hỏi: - Nhị vị, bên trại huấn luyện tốt chứ?
.Vi Đãi Giới lòng còn sợ hãi nói: - Cuối cùng ta cũng biết tại sao Trình Nhị đề phòng ngươi khắp trốn rồi, thật sự quá khủng khiếp.
.Lý Tư Văn nói: - Những mấy hỗn tiểu tử Tu Tịch bọn chúng nói vậy vẫn chưa bằng một phần công lực của ngươi.
.- Vu cáo! Hàn Nghệ lập tức nói: - Vu cáo tuyệt đối, các ngươi cũng không nghĩ xem, với cách làm của bọn họ, nếu tăng lên mười lần, bọn họ còn có thể sống nổi không?
.Trình Xử Lượng ai da một tiếng: - Ngươi đừng có khiêm tốn nữa, bọn họ mạnh đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ là giày vò những học viên kia trên thân thể, nhưng ngươi không những là trên thân thể, mà còn đả kích bọn họ nặng nề trên tinh thần, hễ nghĩ đến khóa học minh tưởng gì đó của ngươi là ta lại run lên, với tiểu cữu tử mà ngươi còn có thể như thế huống hồ là người khác, thật ra bọn họ có thể có một phần công lực của ngươi đã là rất không tệ rồi.
.- Ngươi tránh ra!
.Hàn Nghệ duỗi tay vào bên trong: - Mời tự nhiên, mời tự nhiên.
.Trình Xử Lượng sửng sốt, chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy, chúng ta đến chúc mừng, ngươi còn không nhẫn nại, nhưng cừa ngẩng đầu lên nhìn, lập tức hiểu được tại sao Hàn Nghệ không kiên nhẫn như vậy, mấy người nhìn nhau cười ha hả liền đi vào trong.
.- Hàn Nghệ!
.Người vừa mới đi vào trong đã nghe thấy một tiếng gọi.
.Hàn Nghệ giật mình quay nhìn, chỉ thấy tên ngốc Dương Mông Hạo này đang xách một ít lễ vật, hớn hở chạy đến.
.Dương Mông Hạo sáp đến trước mặt Hàn Nghệ, cười he he, nói: - Hàn Nghệ, huynh cũng coi như là
.- Dừng lại!
.Hàn Nghệ đã hận không thể táng cho một cái bạt tai rồi, lại nhìn ra phía sau, nói: - Sao chỉ có một mình ngươi đến?
.Dương Mông Hạo nói: - Đương nhiên là ta, chúng ta là cùng thế hệ, cũng không thể để cha ta đến được. Bên tam bá ta cũng để tỷ ta đến.
.- Tỷ ngươi? Hàn Nghệ tinh thần khẽ rung lên: - Ta không nhìn thấy tỷ ngươi a!
.- Ta nói có phải hôm nay huynh bị hỷ sự làm cho choáng váng đầu óc rồi không, khách nữ không phải đi cửa bên hông sao?
.- Đúng đúng đúng!
.Hàn Nghệ vỗ trán, thầm nghĩ, ta phải đến cửa bên hông, nơi đó tốt
.Dương Mông Hạo vỗ ngực một cái nói: - Huynh đợi đi, lần sau sẽ đến lượt ta. Tiêu Hiểu đâu? Huynh làm việc của huynh, ta đi tìm Tiêu Hiểu.
.Nói xong, gã ta liền vội vã đi vào bên trong.
.Tiểu tử này vừa chạy đã mất tăm, lại thấy mấy cỗ xe ngựa đi về phía bên này, Hàn Nghệ nghiêng người tựa bên cửa, hai mắt vô thần:
.- Việc này khi nào kết thúc đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận