Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 375.1: Xin gọi ta là hold trụ ca.

.Có một sự mệt mỏi vui vẻ.
.Có một loại mỏi chân là hạnh phúc
.Ví dụ: dạo phố!
.Đổ máu cả buổi sáng, các nữ nhân đều cảm thấy mệt lả, nhưng trên mặt bọn họ vẫn không giảm hưng phấn. Thật ra thứ bọn họ hưởng thụ chân chính không phải là sự vui vẻ khi tiêu tiền, mà là sự vui vẻ khi dạo phố, bầu không khí tự do khiến bọn họ đắm chìm trong đó, không thể kiềm chế được.
.Nhưng, bọn họ không thể quên hôm nay còn có một thịnh hội còn long trọng hơn, chính là buổi trình diễn Thời trang.
.Buổi chiều.
.Cửa lớn Phượng Phi Lâu trông chờ mòn mỏi cuối cùng đã mở ra.
.Các nữ nhân lập tức túa vào, bởi vì nữ nhân dù sao cũng ít hơn nhiều lắm, không giống như nam nhân có thể chen kín cả ngõ bắc, do vậy Hàn Nghệ không áp dụng chế độ bán vé, mà là hoàn toàn miễn phí, hắn cũng hi vọng có càng nhiều nữ nhân có thể xem được buổi trình diễn Thời trang.
.Trên sân khấu lại không treo vải đỏ, nhưng không có một ai, ngay cả đạo cụ cũng không có, chỉ có điều sấn khấu lại dài hơn rất nhiều, các nữ nhân quen xem kịch nói không khỏi cảm thấy tò mò, bọn họ không hiểu cái gì gọi là đài chữ T, hỏi han lẫn nhau.
.Mặt khác, dưới sân khấu còn dán một biểu ngữ, cảm tạ "Mỹ nhân bài" tài trợ son phấn, hương liệu, cửa hàng trang sức Cổ Ký tài trợ trang sức vân vân đủ loại.
.Bởi vì chuyện này cũng chưa từng có, thậm chí có một số người còn không biết tài trợ có ý gì, không khỏi lại xôn xao nghị luận.
.Trong lúc nhất thời, trong Phượng Phi Lâu cũng huyên náo ồn ào.
.Nếu Lạp Mỗ Hi Đức có ở đây, không khỏi sẽ vui vẻ bật cười to, chỉ riêng mấy biểu ngữ này thôi, đừng nói chỉ tặng chút son phấn, hương liệu, cho dù tặng cho Hàn Nghệ tiền, ông ta cũng cam lòng nha. Đương nhiên, đây là lần đầu, Hàn Nghệ cố ý để bọn họ nếm vị ngọt, sau này chắc chắn sẽ thu tiền, dù sao thì hắn đang làm ăn chứ không phải làm việc thiện, sao có thể luôn để người khác chiếm tiện nghi chứ.
.Nhưng lần này thì khổ cho những thương gia bên ngoài rồi. Mỗi lần Phượng Phi Lâu mở cửa, khách nhân trên đường đều ít đi phân nửa, mà đặc biệt là ngày nữ nhân, gần như trên đường đều không có ai, vừa liếc nhìn còn cho rằng mình đang đi trên con phố quỷ, từ đó cũng có thể nhìn ra, bọn họ không thể nào lay động được địa vị bá chủ của Phượng Phi Lâu ở ngõ bắc.
.Hậu trường.
.Sự hỗn loạn bên trong thật không khác biệt gì ở hậu thế, bên này kêu không có son phấn, bên kia lại oán thán ai lấy cây lược đi rồi, không ngừng có người ra ngoài, lại không ngừng có người tiến vào.
.Chỉ thấy người mẫu đang tiến hành bước đeo trang sức cuối cùng, đương nhiên, gương đồng bây giờ quá đắt, không thể sắp xếp cho bọn họ mỗi người một cái gương đồng, nhưng quý ở chỗ nhiều người, do vậy Hàn nghệ sắp xếp cho bọn họ một chuyên gia trang điểm, lấy thẩm mỹ của chuyên gia trang điểm làm chuẩn, bản nhân không cần biết gương mặt trang điểm của mình thế nào, đương nhiên chuyện có đạt chuẩn hay không còn phải do Lưu Nga gật đầu, dù sao thì Lưu Nga từ trong cung ra, hơn nữa còn là cung kỹ, đẹp và xấu, trong lòng nàng vẫn có thước đo.
.Nhưng mà, Lưu Nga lại tự ý rời chức vụ đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, kéo chặt lấy ống tay áo Hàn Nghệ, kích động hỏi: - Hàn tiểu ca, Hoàng Hoàng thượng thật thật sự đến sao?
.Lần này Hàn Nghệ nhất định phải xem chừng, do vậy hắn nói chuyện với Lý Trị ở hậu viện một lát rồi vào trong lâu giúp đỡ, có điều có bọn Trịnh Thiện Hành, Tiêu Vô Y ở đó, Lý Trị cũng không nói không thể không có Hàn Nghệ, chỉ là khi có mặt Hàn Nghệ, bầu không khí náo nhiệt hơn một chút, đây là niềm vui do sự khác biệt văn hóa mang đến. Phong cách nói chuyện và tư duy của Hàn Nghệ hiện nay đều không có, ngươi nói chuyện với hắn luôn có cảm giác đặc biệt.
.Toát mồ hôi! Đến cũng không liên quan đến ngươi nha, ngươi đã một mớ tuổi rồi, không đúng nha, hình như Hoàng thượng thích kiểu này nha, Hàn Nghệ đột nhiên cau mày lại nói: - Thật sự là không nên nha!
.Lưu Nga kinh ngạc nói: - Xảy ra chuyện gì sao?
.Trước đó nàng luôn bận việc ở bên ngoài, về sau lại đến Phượng Phi Lâu sắp xếp, lúc đó từng đi qua hậu viện, nhưng lại bị người ta chặn lại ở cửa, cũng từng muốn đi vào coi thử, nhưng nàng bản tính nhát gan, cảm thấy không có lệnh của Hoàng thượng, nàng không thể đi vào, mà hoàn toàn quên mất là đây là nhà của nàng nha.
.Hàn Nghệ cười gian nói: - Nếu có mặt Lưu tỷ, lỡ như Hoàng thượng nhìn trúng tỷ, vậy là may mắn lớn lao nha, lần này thật sự là bỏ lỡ cơ hội tốt mà. Có điều không sao, lát nữa Hoàng thượng sẽ đến, đến lúc đó ta sắp xếp việc bưng trà rót nước cho tỷ, tỷ có thể thừa dịp tiếp cận Hoàng thượng.
.Lưu Nga nghe thấy mà mây đen đầy đầu, buông tay ra, không vui nói: - Đi đi đi, ta nói ngươi có thể tích chút khẩu đức không. Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, ngươi lại cứ giễu cợt ta, nếu câu này truyền đến tai Hoàng thượng, ngươi phạm đại tội nha!
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Ta còn trẻ như vậy, đồng ngôn vô kỵ, muốn tích khẩu đức cũng phải đợi ta đến tuổi như tỷ rồi hẵng nói.
.Lưu Nga giận đến méo miệng, trợn hai mắt lên nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nhìn dáng vẻ nàng, đột nhiên lại vang lên một thành ngữ, thùng rỗng kêu ro, nhưng hắn cũng không trêu ghẹo Lưu Nga nữa, cười nói: - Tỷ cũng đừng quá căng thẳng, bệ hạ đến đây chỉ là vì tò mò trong lòng, muốn xem thử ngõ bắc của chúng ta, nhìn coi ngày nữ nhân rốt cuột có cảnh tượng gì.
.- Thật sao?
.- Đương nhiên là thật, nếu có chính sự tìm ta, tỷ cho rằng bệ hạ sẽ đích thân chạy đến đây sao? Tìm một người gọi ta tiến cung là được rồi, ta còn chưa tôn quý đến mức này đâu.
.Lưu Nga ngẫm lại cũng phải, cười nói: - Vậy đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt nha, những chủ tiệm kia không phải là sợ Hộ Bộ đến tìm chúng ta báo thù sao, bây giờ Hoàng thượng đã đến rồi, xem thử bọn họ còn dám hoài nghi chúng ta không.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Lưu tỷ, tỷ cuối cùng đã nói trúng một điểm rồi, chỉ cần Hoàng thượng đứng ở đây, còn hơn cả vạn lần tuyên truyền nha! Tỷ nhanh chóng chuẩn bị đi, đừng để Hoàng thượng thất vọng.
.Lưu Nga ngẩn ra, lập tức vứt bỏ Hàn Nghệ, xông vào trong đám người, lập tức nghe thấy tiếng giáo huấn của bà: - Lông mi này vẽ thế nào vậy hả, giống như cái đuôi heo vậy, vẽ lại vẽ lại, còn ngươi nữa, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đánh phấn phải cân xứng, phải nửa thật nửa giả, nhìn giống như đỏ ửng lên vậy, đỏ ửng của ngươi tròn như vậy sao?
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, vừa quay đầu, chỉ thấy một đám người mẫu sau lưng, mũ áo không chỉnh tề, hở ngực lộ lưng, trái tim phong lưu lập tức dâng lên tận cổ, nhanh chóng xoa xoa mắt, lẩm bẩm mấy câu nguyền rủa kinh khủng, nữ ma đầu, nữ ma đầu.
.Đọc đi đọc lại hơn mười lần, sự khủng bố cuối cùng đã chiến thắng.
.Lúc này mới thở dài một hơi.
.Lại một lát sau, Trương Thiếu Giám vội vội vàng vàng chạy đến, nói: - Hàn Ngự Sử, Hoàng thượng hỏi ngươi bắt đầu chưa?
.Hàn Nghệ nói: - À, lập tức bắt đầu rồi, có thể mời Hoàng thượng di giá rồi.
.- Được, bây giờ ta đi nói cho Hoàng thượng biết.
.Nói xong, y lại chạy bước lớn rời đi.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng y, thầm nghĩ, thiếu đi một ít trọng lượng như vậy, đi đường nhẹ nhàng hơn rất nhiều nha! Hơi chỉnh trang lại y phục, thầm mắng một câu, thế giới không có gương thật khiến người ta buồn bực mà, toàn thế giới chỉ có mình ta là không thể thưởng thức được vẻ đẹp trai của mình, thật không công bằng, đột nhiên vẫy tay với Mộng Nhi cũng đang giúp trang điểm nói: - Mộng Nhi, cô qua đây một lát.
.Mộng Nhi bước nhanh đến nói: - Làm gì?
.Hàn Nghệ chỉ mặt mình nói: - Đẹp trai không?
.Mộng Nhi ngây ra, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Xem ra có khi tự do quá cũng không tốt! Thế giới không có nịnh hót thì quỷ mới chịu làm ông chủ nha! Hàn Nghệ lai ngoắc tay với một tiểu nương tử đằng trước.
.Tiểu nương tử kia lập tức tiến lên, nói: - Tiểu Nghệ ca, có chuyện gì?
.Hàn Nghệ chỉ mặt mình nói: - Đẹp trai không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận