Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 418.2: Thiên kim dễ kiếm, soái ca khó cầu

.Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế đại kinh thất sắc. Y vạn lần không ngờ, dưới dung mạo như thiên tiên của Nguyên Mẫu Đơn dĩ nhiên lại cất giấu dã tâm lớn như vậy. Đây quả thật không còn là bỏ đá xuống giếng nữa rồi. Mà là nhân lúc ngươi bệnh, phải lấy mạng ngươi.
.Điều này chỉ có thể nói rõ Trịnh Thiện Hành không phải là một thương nhân hợp lệ, thương nhân chân chính đều là loại ăn tươi nuốt sống đấy. Tóm lại chuyện này không có chút quan hệ nào đến dung mạo xinh đẹp của Nguyên Mẫu Đơn, nang chỉ là làm chuyện nang nên làm, đây cung là một tố chất cần có của thương nhân.
.Kỳ thực Nguyên Mẫu Đơn mơ ước ngõ Bắc cung không phải chuyện một ngày hai ngày rồi. Bởi vì ngày nữ nhân phù hợp với lợi ích trong lòng nàng, mà thị trường tại ngõ Bắc này lại phù hợp với lợi ích của Nguyên gia. Từ khi ngõ Bắc mở cửa, Nguyên Mẫu Đơn vẫn luôn suy nghĩ, tại sao Nguyên gia không có nghĩ tới chỗ này, đây tuyệt đối là một sai lầm to lớn, Nguyên gia lẽ ra nên có một cái thị trường thuộc về riêng mình. Thế nhưng toàn bộ thành Trường An cũng chi co mỗi ngõ Bắc có tính đặc thù như vậy, có thể chuyển biến thành chợ.
.Nghĩ tới là khẳng định có nghĩ tới. Còn cuối cùng nang có làm như vậy hay không, vậy thì vẫn chưa biết được. Cũng chỉ có chính bản thân nàng mới rõ ràng.
.Khuôn mặt của Nguyên Mẫu Đơn không chút rung động, nhàn nhạt nói: - Ngươi nhất định muốn nghĩ như thế, ta cung không có cách nào. Nói xong, trong đôi mắt chợt bắn ra hai đạo tia sáng bén nhọn, nói: - Còn có, ai thèm bao dưỡng ngươi chứ, đúng là không biết xấu hổ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có phải hay không, trong lòng cô khắc biết. Tuy nhiên chuyện này cô nhìn nhầm rồi, kỳ thực kể cả Nguyên gia các ngươi có bỏ đá xuống giếng đi chăng nữa, ta cung không sợ. Không tin cô có thể thử xem, ta chỉ hy vọng đến lúc đó đừng bởi vậy mà ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa chúng ta.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày lại, nói: - Ngươi vẫn luôn tự cho là đúng như thế sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Vì chứng minh ta không phải tự cho là đúng, sao không... chúng ta liền đánh cược môt ngan quan tiền cứu tế đi. Vừa vặn Trịnh công tử đang muốn cứu tế cho bách tính một ít đệm chăn, trợ giúp bọn họ trôi qua mùa đông. Như vậy đi, trước tiên rút từ Tự do chi mỹ ra một ngan ba trăm quan, trong đó ba trăm quan coi như là một điểm tâm ý của ba người chúng ta. Còn lại môt ngan quan, đều là tiền đặt cược của chúng ta. Nếu như trong vòng ba tháng, ta không thể khiến cho thương nhân hai chợ cúi đầu xưng tiểu đệ, coi như là ta thua. Ngược lại coi như là cô thua. Thế nào?
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu nói: - Một lời đã định. Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, với loại chuyện như bỏ đá xuống giếng, Nguyên Mẫu Đơn ta cực kỳ xem thường. Ta chỉ lấy tư cách một khán giả để xem trò hay này mà thôi.
.Đều nói đến nước này, nếu như nang còn lùi bước, như vậy quả là mất hết mặt mũi rồi. Hơn nữa bản thân nang cũng không quá tin tưởng, Hàn Nghệ có thể không cần dựa vào Nguyên gia bọn họ, chỉ bằng sức một người có thể đối kháng được hai chợ. Đây cũng quá khoa trương rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này ta đương nhiên tin tưởng, dù sao giữa chúng ta còn có rất nhiều lợi ích liên quan. Chuyện cô cần làm cung không phải nghĩ cách phá đám ta, mà là làm sao mới có thể bao dưỡng ta mới đúng. Có câu nói rất hay, thiên kim dễ kiếm, soái ca khó cầu.
.- Cáo từ!
.Nguyên Mẫu Đơn đứng dậy lìên đi.
.- Trịnh công tử, nhìn thấy chưa, đây gọi là... có tật giật mình đấy.
.Hàn Nghệ đùa giỡn, thế nhưng thấy không có ai trả lời, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành đang đứng trước cửa sổ, biểu hiện sững sờ, ánh mắt chớp động, tựa hồ còn đang tính toán cái gì, không khỏi hô lên: - Trịnh công tử, Trịnh công tử.
.Trịnh Thiện Hành ngẩn ra, vội hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ hiếu kỳ hỏi lại: - Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
.- Ta đang nghĩ... Trịnh Thiện Hành muốn nói lại thôi, đột nhiên lại kích động nói: - Ngươi chắc hẳn đã nghĩ ra biện pháp rồi đúng không?
.Kỳ thực vừa nãy chỉ là y đang vụng trộm vui vẻ một chút mà thôi. Tự nhiên lại có môt ngan quan tiển rơi xuống đầu, y làm việc thiện nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy có người bỏ ra số tiền lớn như vậy. Vào thời này môt ngan quan cũng là một khoản tiền siêu cấp kếch sù nha, phải biết lúc trước Hàn Nghệ suýt chút nữa thì bị một xâu tiền bức cho cửa nát nhà tan đấy. Vương gia cho vay nặng lãi mười mấy năm như vậy, đập nồi bán sắt mới kiếm ra nổi môt ngan quan tiền đấy. Dù sao thời này giá hàng quá thấp, dẫn đến tiền rất đáng giá.
.Cũng chỉ có loại siêu cấp phú thương như Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn, mới có thể không chớp mắt nói ra con số này. Đương nhiên, Hàn Nghệ kỳ thực cung chỉ miễn cưỡng vừa đủ mà thôi, dù sao số tiền này chí ít cũng chiếm một phần năm vốn lưu động của Phượng Phi Lâu. Chỉ là ngươi đánh cược cùng Nguyên gia, tiền đặt cược quá nhỏ, người ta không hẳn sẽ cảm thấy hứng thú.
.- Nghĩ ra biện pháp?
.Hàn Nghệ nở nụ cười xem thường, chỉ vào mặt mình nói: - Ngươi lẽ nào không nhìn ra ta là tại bởi vì biện pháp quá nhiều, không biết lựa chọn như thế nào, mới cảm thấy buồn phiền sao?
.Trịnh Thiện Hành vừa rời đi, Hàn Nghệ lập tức cho người gọi Lưu Nga cùng Tang Mộc vào trong phòng.
.- Hàn tiểu ca, ta nghe nói hai chợ muốn liên hợp lại đối phó chúng ta, chuyện này có đúng hay không?
.Lưu Nga vừa bước vào trong phòng, liền có chút gấp gáp hỏi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Chuyện này là thật, vừa nãy mấy người Tiền Đại Phương có tìm đến ta, chính là vì việc này.
.Lưu Nga hừ một tiếng, đầy mặt khinh thường nói:
.- Đám thương nhân này ấy mà, chính là không chịu cho người khác nửa phần tốt nào, thực sự là quá đáng ghét.
.Nói xong liền tỏ vẻ không sao cả.
.Hàn Nghệ thấy nàng không có chút nào lo lắng, chỉ là có chút tức giận mà thôi, hiếu kỳ nói: - Lưu tỷ, tỷ không giống bình thường nha.
.Lưu Nga kinh ngạc hỏi: - Có ý tứ gì?
.Hàn Nghệ nói: - Hai ngày trước Phò Mã Gia đến chỗ chúng ta ngồi, vậy cũng ngồi đến nỗi tỷ khóc tận hai đêm. Bây giờ ra đại sự bực này, ta thấy tỷ có vẻ không có chút nào sốt ruột nha.
.- Đây cũng coi là đại sự sao?
.Lưu Nga một mặt nhẹ như mây gió, khinh thường nói:
.- Liền đám thương nhân kia, sao có thể so với Phò Mã Gia chứ.
.Hàn Nghệ triệt để không có gì để nói rồi, lúc nên sợ sệt ngươi lại không sợ, lúc không nên sợ sệt, ngươi lại sợ như đòi mạng, người này thật sự cực kỳ khó câu thông nha!
.Hàn Nghệ cũng không biết, Lưu Nga là vì hắn mới rèn luyện ra cái tính cách này. Nếu như là trước đây, có lẽ nang còn cảm thấy có chút kinh hoảng. Thế nhưng từ khi Hàn Nghệ vào triều làm quan, những người nàng tiếp xúc đều là vương công quý tộc, đắc tội cũng đều là những người này, thường thường đều dọa cho nàng sợ hãi gần chết. Mấy ngày trước còn khiến nàng sợ đến mức suýt chút nữa muốn bỏ trốn. Bây giờ quay đầu nhìn lại, ái chà, chỉ là một đám thương nhân mà thôi, muốn sợ cũng sợ không nổi nữa rồi!
.Nhìn quen lão hổ, sao còn có thể sợ một đám mèo được chứ?
.Tang Mộc biểu hiện ngưng trọng nói: - Lưu tỷ, tỷ chớ khinh thường bọn họ. Nếu như thương nhân hai chợ liên hợp lại, cũng là một cỗ thế lực không nhỏ đâu.
.Lưu Nga rất bình tĩnh nói: - Tang Mộc, không phải còn có Hàn Nghệ ở đây sao, thủ đoạn buôn bán của hắn, ngươi cũng không phải chưa từng chứng kiến qua, sợ cái gì.
.Về phương diện làm người, nang quả thật không có chút lòng tin nào với Hàn Nghệ. Thế nhưng nếu nói tới phương diện buôn bán, nang ngược lại vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ. Cũng giống như Nguyên Mẫu Đơn đã từng nói, từ khi Hàn Nghệ tới ngõ Bắc, vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng thất bại lần nào.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế chỉ biết cười khổ không thôi, nói: - Lưu tỷ, ta xem như là phục tỷ rồi, lúc cẩn bận tâm, tỷ lại không thèm bận tâm, lúc không cần bận tâm, tỷ lại bận tâm muốn chết. Hiện tại ta cung nói thật cho tỷ biết, việc này đối với ta mà nói, vẫn đúng là vô cùng khó khăn, bởi vì đối thủ đang đứng ở thế bất bại, bảo ta phải chơi với bọn họ thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận