Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 834.2: Duy trì hiện trạng?

.Hàn Nghệ nói: - Nhưng các ngươi là cảnh sát hoàng gia, chẳng lẽ hoàng cung có hỏa hoạn, các ngươi ở bên ngoài phất cờ hò reo mới là bình thường sao? Cho ta xin, ta một đêm không ngủ rồi, các ngươi đừng làm phiền ta nữa được không. Đúng rồi, hai người các ngươi sao không đi nuôi gà nuôi vịt?
.- !
.Đôi mắt Dương Mông Hạo mở to, nói: - Phó đốc sát, chúng ta cũng một đêm không ngủ, hôm nay thì miễn đi.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy các ngươi đừng nói nhiều nữa.
.Dương Mông Hạo vội vàng ngậm miệng lại.
.Chợt nghe thấy một tiếng gọi đầy kích động: - Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, ngươi không sao chứ?
.Một cô gái đang phi tới.
.Chính là Cố Khuynh Thành.
.Có mờ ám!
.Bốp bốp bốp!
.Chúng đệ tử lập tức nhìn Hàn Nghệ.
.Khuynh Thành tỷ! Sao cô cũng ồn ào vậy! Trong lòng Hàn Nghệ không ngừng kêu khổ, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh nói: - Ta sao có thể có chuyện gì, mọi người vẫn ổn chứ? Mông Nhi các nàng đâu rồi?
.Cố Khuynh Thành mở to đôi mắt biết nói, tràn đầy quan tâm quan sát Hàn Nghệ, nói: - Chúng ta không sao, Mộng Nhi các nàng đang nghỉ ngơi ở bên trong.
.- Vậy là tốt rồi!
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Dương Mông Hạo đột nhiên bu lại, nói:
.- Cố nương tử, ta thấy quan hệ giữa cô và phó đốc sát không hề bình thường đâu!
.Vẻ mặt Cố Khuynh Thành bối rối, nói: - Chúng ta... chúng ta không có quan hệ gì, ngươi chớ nói lung tung.
.Hoảng hốt đến mức này, còn nói không có quan hệ gì. UấtTrì Tu Tịch ghen tị nói: - Cố nương tử, phó đốc sát có cái gì tốt, nếu không cô đi theo chúng tôi đi.
.Không ít đệ tử con nhà giàu đều cười ha ha.
.Được lắm! Chơi ta một vố này. Hàn Nghệ vội vàng nói: - Khó mà được, ta mất một trăm quan mới mời được Cố nương tử đến Phượng Phi Lâu đấy, các ngươi muốn cướp trắng sao, không phải là ta chịu thiệt rồi sao, ít nhất phải hai trăm quan.
.Cố Khuynh Thành nghe xong thì choáng váng, mình cứ thế mà bị bán sao?
.Uất Trì Tu Tịch kích động nói: - Phó đốc sát, thật sao?
.- Ta... ta trả ba trăm quan.
.Mộ Dung Chu Hàng yên lặng giơ tay lên.
.Uất Trì Tu Tịch cả giận nói: - Chu Hàng, ngươi dám đoạt với ta?
.Mộ Dung Chu Hàng cúi đầu không nói, trước mặt phụ nữ, huynh đệ đều dựa vào bản lĩnh!
.Hàn Nghệ ngáp một cái, nói: - Các ngươi cứ chậm rãi thảo luận, thương lượng xong giá cả thì hẵng tới tìm ta.
.Nói xong, hắn liền ôm Hùng Đệ và Tiểu Dã đi vào bên trong.
.Cố Khuynh Thành chợt phản ứng lại, thấy đám đệ tử con nhà giàu Uất Trì Tu Tịch, Mộ Dung Chu Hàng híp mắt nhìn nàng, sợ tới mức nước mắt sắp chảy ra, cuống quýt nói: - Hàn Nghệ, ngươi đứng lại đó cho ta. Thấy Gặp Hàn Nghệ không để ý, lập tức đuổi theo, đến bên người Hàn Nghệ, nước mắt ầng ậc, nói: - Hàn Nghệ, những lời ngươi vừa nói là có ý gì? Ngươi không nói rõ ta không để yên cho ngươi, ngươi... ngươi ức hiếp người quá đáng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô nói xem, là ai đùa giỡn ai trước.
.- Người ta chẳng qua là quan tâm đến ngươi thôi.
.- Ta cũng muốn giúp cô tìm một chốn về yên ổn.
.- Ngươi ngươi đây là bán đứng ta, thật không ngờ ngươi là người bạc tình bạc nghĩa như vậy.
.- Cô có tình có nghĩa như vậy, nếu ta muốn có tình có nghĩa, vậy thì đã vượt qua, nếu ta bạc tình bạc nghĩa, chúng ta như nhau, vừa vặn, Tiểu Mập, đệ nói xem?
.Hùng Đệ như hiểu như không, nói: - Có lý!
.- Tiểu Mập!
.Cố Khuynh Thành trợn mắt.
.- Không có lý.
.Hùng Đệ vội vàng lắc cái đầu béo.
.Cố Khuynh Thành hừ nói: - Ngươi nhất định phải nói xin lỗi ta.
.- Thật xin lỗi!
.Hàn Nghệ lập tức nói.
.Cố Khuynh Thành ngơ ngẩn nói: - Ngươi... ngươi sao lại nghe lời như vậy?
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Ta chỉ là một thương nhân, ba chữ kia không đáng tiền, ta quan tâm cô có thể bán bao nhiêu tiền, ha ha! Nói xong, hắn cũng nhanh chóng bước đi.
.- Ngươi ngươi, đứng lại.
.Cố Khuynh Thành tức giận đến tóc cũng dựng đứng lên, vội vàng đuổi theo đi vào.
.Dương Mông Hạo hồ nghi nhìn hai người bọn họ, nói: - Tu Tịch, ngươi nói quan hệ giữa Cố Khuynh Thành và phó đốc sát của chúng ta là gì?
.- Đương nhiên không có quan hệ gì.
.Uất Trì Tu Tịch hừ nói: - Nếu không thì, phó đốc sát sao có thể nói như vậy?
.Dương Mông Hạo gật đầu, dường như thoáng suy nghĩ, nói: - Nhưng ta còn phải nói cho tỷ ta biết, phải đề phòng.
.Sau khi trêu chọc Cố Khuynh Thành xong, Hàn Nghệ đã giảm mệt mỏi, đi vào trong nha thự, thấy Nguyên Liệt Hổ đang định nâng cốc vui mừng với bọn Mộng Nhi, bắt đầu sử dụng thủ đoạn cũ, chính là thế công lâm viên, mời Tứ Mộng đến lâm viên Nguyên gia thưởng hoa, nếu đi, có thể nguyên vẹn trở về sao? Hàn Nghệ thấy tình thế không ổn, vội vàng bảo bọn họ lập tức trở về, không được ở lại đây, người ở trong này đều là con sói mấy tháng không được nhìn thấy phụ nữ.
.Thật ra những quan viên này cũng hỏi bọn Hùng Đệ sao lại đến, bởi vì bọn họ đều là người của Hàn Nghệ, không thể chạy đi đối phó với Võ Mị Nương, lát nữa sẽ hỏi xong.
.Nhưng thật ra Hàn Nghệ chưa trở về, mà ở lại trại huấn luyện, bởi vì buổi tối hắn muốn hẹn gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ, nếu đi từ trại huấn luyện thì thuận tiện hơn rất nhiều, tuy nhiên vì lý do an toàn, hắn vẫn phân phó Tiểu Dã tối nay đến đây chờ hắn.
.Căn phòng nhỏ trong rừng trúc.
.- Thái úy, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Ông có biết không, tối hôm qua trước khi chết Tiêu thục phi đã nói ra một loạt lời khiến ta đổ mồ hôi lạnh, nếu chẳng may thị ta nói ra thái úy, vậy thì hỏng bét. Tuy rằng cả kế hoạch do Hàn Nghệ đề ra, nhưng thật ra ông ta cũng có rất nhiều nghi vấn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài: - Đây là ta cũng nghe nói, đêm qua xảy ra chuyện không ngờ, người của ta chỉ cứu được Vương hoàng hậu, không thể cứu Tiêu Thục phi.
.Lời này cũng là nửa thật nửa giả, ông ta mặc dù không định cứu Tiêu Thục phi, nhưng ông ta không ngờ Tiêu Thục phi quá ngoan cường, cũng may Tiêu Thục Phi chỉ hận mỗi Võ Mị Nương.
.Nhưng không thể nghi ngờ, Tiêu Thục Phi bị ông ta bán rẻ như vậy. Nếu như nói vì Hàn Nghệ, Vương hoàng hậu còn có chút giá trị, nhưng vậy Tiêu Thục Phi đối với ông ta một chút giá trị cũng không có, cả việc này đều là vì Tiêu Thục Phi tranh sủng mà gây ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngay từ đầu đã không định cứu Tiêu Thục Phi, chỉ là không có cách nào, chỉ có thể dụ dỗ Tiêu Thục Phi cùng giúp châm ngọn lửa này trước.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Vương hoàng hậu được cứu rồi?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu.
.Cần gì chứ? Như vậy chính là nặng bên này nhẹ bên kia. Kỳ thật Hàn Nghệ không muốn giữ lại Vương hoàng hậu, quả thật không có giá trị gì, chỉ vì hắn giành được sự tín nhiệm của Trưởng Tôn Vô Kỵ, rất trái lương tâm nói: - Như vậy cũng tốt, có Vương hoàng hậu, chúng ta lại thêm một vũ khí bí mật đối phó với Võ Mị Nương. Sai cũng đã sai rồi, những lời nói đó của Tiêu Thục Phi khiến Võ Mị Nương không hề nghi ngờ gì chuyện này, hoàn toàn không nghi ngờ chúng ta đã cứu Vương hoàng hậu.
.Hắn nghĩ thầm trong lòng sau này còn phải qua lại với người phụ nữ diễm lệ lạnh lùng kia, lập tức đầu đau không dứt.
.- Lát nữa người của ta sẽ nói cho ngươi biết, Vương hoàng hậu bây giờ đang ở đâu, ngươi tự mình xử lý đi. Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng sẽ không giữ Vương hoàng hậu lại, Vương hoàng hậu trong tay ông ta không hề có tác dụng nào, ông ta lựa chọn trực tiếp giao cho Hàn Nghệ xử lý, Vương hoàng hậu cũng chỉ có giá trị ngần ấy.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Ta biết rồi, một lúc nữa ta sẽ đi xem thế nào.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, nói: - Lúc ấy quần thần phản ứng thế nào?
.Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Ban đầu thì vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi Tiêu Thục Phi kêu mấy lời đó, khuôn mặt quần thần đều nhẫn nại, ta tin trong lòng mỗi người đều là một mồi lửa khó có thể tắt, nhất là Võ Mị Nương, đáng tiếc Thái úy lúc ấy không có ở đây, nói cách khác, thấy dáng vẻ tức giận sắp bất tỉnh của Võ Mị Nương, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ hừ một tiếng, nói: - Ngươi cũng quá coi thường lão phu rồi, khi còn là Võ chiêu nghi lão phu còn chưa từng để vào mắt.
.- Đúng vậy, đúng vậy. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, cái đó... Tào A Xuân tự sát rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng thở dài, nói: - Nàng ta cũng là một người rất đáng thương.
.Thật ra chuyện này ngay từ đầu đã chắc chắn rồi, nhưng thật ra Trưởng Tôn Vô Kỵ không bảo Tào A Xuân tự sát, bởi vì ông ta tin rằng Tào A Xuân vĩnh viễn sẽ không bán đứng Trưởng Tôn gia, nhưng Tào A Xuân biết, nếu nàng không thừa nhận, sẽ chỉ liên lụy đến nhiều người nữa.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Bệ hạ và Võ Chiêu Nghi có nghi ngờ việc này liên quan đến lão phu không?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ chưa nói gì, Võ chiêu nghi thật ra chỉ nói đến một câu, nhưng chính nàng ta lại phủ nhận, nếu chỉ vì chuyện này mà cho một mồi lửa, căm ghét Võ chiêu nghị, không ai tin Thái úy sẽ liều mạng lớn như vậy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Ta nghe nói bệ hạ lúc ấy vô cùng thương tâm?
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa, bệ hạ khó tránh khỏi thương tâm. Ồ, ta còn một tin tức vô cùng quan trọng muốn nói với ông.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tin tức gì?
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ dường như muốn giảng hòa với Thái úy, chấm dứt tranh đấu triều đình.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe xong nhướn mày.
.Mắt Hàn Nghệ hơi cong lên, nói tiếp: - Thái úy, nếu bệ hạ muốn giảng hòa với Thái úy, ta cho rằng Thái Úy không cần suy xét, duy trì hiện trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận