Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1148: Mời khách là một môn học vấn

.Lý Trị cười rất vui vẻ, bình thường thấy Hàn Nghệ với người khác tranh luận, trên cơ bản đều bị Hàn Nghệ làm cho tức đến dựng râu trừng mắt, có đôi lúc y cũng tức đến nổi trận lôi đình, hiện tại nhìn thấy Hàn Nghệ á khẩu không trả lời được, hơn nữa còn là bị con trai mình chỉnh cho, trong lòng y rất thích thú. Võ Mị Nương nghe thấy vậy càng vui hơn, bởi vì sự khẳng định của hoàng đế đối với thái tử chính là sự khẳng định tốt nhất. Vì sao thời kỳ Lý Thế Dân xuất hiện chư vương tranh giành người kế vị, chính là vì bản thân Lý Thế Dân không ủng hộ thái tử, cảm thấy thái tử Lý Thừa Càn không đảm đương được trọng trách, thích Ngụy Vương Lý Thái. Một khi hoàng đế đã không ủng hộ, phía dưới nhất định sẽ dấy lên sóng gió.
.- Hàn Nghệ, khanh đây là không làm tròn chức trách của mình a! Lý Trị mượn cơ hội phê bình Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, vị thái tử này trách cứ, thần không có lời nào để nói, nhưng bệ hạ trách cứ thần, thần cảm thấy rất oan ức.
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Vì sao lại thế?
.Hàn Nghệ nói: - Thái tử nói thần như vậy là dựa trên cơ sở bằng hữu, thần đương nhiên không có lời nào để nói, nhưng bệ hạ nói thần không làm tròn bổn phận là căn cứ trên cơ sở quân thần, bệ hạ lấy lễ của quân thần, trách tội chuyện của thần và bằng hữu, điều này có chút không thích đáng.
.Lý Trị sửng sốt, lại thấy thái tử ở đó gật cái đầu nhỏ, cũng thật không tiện phản bác.
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ, Hàn Nghệ rõ ràng vì thái tử mà bị thua thiệt nên muốn lấy lại từ bệ hạ đó mà.
.Đệt! Cô thật sự muốn giết ta à! Hàn Nghệ vội nói: - Hoàng hậu minh xét, thần tuyệt đối không có ý này.
.Lý Trị hừ một tiếng.
.- Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng! Hàn Nghệ liên tục chắp tay nói. Nghĩ thầm, ta cũng bị làm cho hồ đồ rồi, một nhà 3 người các ngươi ngồi đây, mặc dù chúng ta cũng là sư đồ 3 người, hai người kia không phải Trư Bát Giới thì là Sa Ngộ Tĩnh, không có con khỉ nào, vậy còn chơi cái b a!
.Lý Hoằng đột nhiên nói: - Hàn Thị lang, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Thái tử xin cứ hỏi.
.Lý Hoằng nói: - Nếu để ngươi làm sư phụ của ta, bài học đầu tiên ngươi dạy ta cái gì?
.Võ Mị Nương cực kì tán thưởng liếc nhìn Lý Hoằng, thậm chí còn cảm thấy hay hơn câu nói vừa nãy. Lý Hoằng vừa nói như vậy, không phải là đang giúp Hàn Nghệ thoát thân sao. Quan hệ người với người là khó học nhất, huống chi là giữa quân và thần.
.Lý Trị cũng có chút khen ngợi gật đầu.
.Hàn Nghệ suy nghĩ thật kĩ một lát, nói: - Có lẽ thần sẽ dạy cho thái tử về thất bại.
.- Thất bại?
.Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
.- Không sai!
.- Vì sao? Lý Trị trực tiếp hỏi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Bởi vì cho tới nay thần luôn thất bại, thứ thái tử có thể học được từ thần cũng chỉ là thất bại thôi.
.Võ Mị Nương cười nói: - Khanh đây cũng quá khiêm tốn rồi, nếu như khanh cũng có thể xem là người thất bại, vậy thì thiên hạ rất nhiều người đều sống không nổi nữa.
.- Hoàng hậu nói là kết quả, vì sao thần có thể có ngày hôm nay, đều là vì sự thất bại ngày xưa. Trước năm thần 18 tuổi, đều gặp thất bại triền miên, trước kia thần không chịu ra đồng, không muốn lao động, sau khi phụ thân thầnqua đời, thần đến cơm cũng không có mà ăn, lúc đó thần mới tự nói với bản thân rằng phải cố gắng làm việc, bằng không sẽ chết đói. Hàn Nghệ nói xong lại nói với thái tử: - Thái tử, thất bại không phải việc xấu, đừng sợ thất bại, con người trưởng thành từ những thất bại, bởi vì thất bại chính là mẹ của thành công. Thái Tông thánh thượng có 3 cái gương, kì thật Thái Tông thánh thượng nhìn vào gương đều thấy toàn thất bại, không phải thành công. Nhớ Hán Vũ Đế hùng tài vĩ lược, khiến Mạc Bắc không có vương đình, nhưng nhìn từ góc độ học tập, một bản Tội kỷ chiếu đó của ông ta đã lấn át đi những chiến tích trước đó của ông ta. Nếu như người chỉ học tập sự hùng tài vĩ lược trong nửa đời trước của Hán Vũ Đế, như vậy thì kết quả người có được nhất định là dân chúng lầm than, quốc lực đại tổn, nếu như điều người học tập là Tội kỷ chiếu, người sẽ hiểu, đánh giặc không phải trò chơi, đánh giặc là phải chết người, sẽ tiêu hao quốc lực, sẽ làm cho cuộc sống của bách tính trở nên vô cùng lầm than. Khi người đã có tư tưởng này, khi nào nên xuất binh, người vẫn sẽ xuất binh, nhưng người sẽ tự hỏi làm thế nào để ngăn tính hiếu chiến. Điện hạ người quý vi thái tử, vì thế bằng hữu ta đây sẽ kiến nghị người, tất cả những khuyết điểm của quân chủ từ xưa đến nay đều phải học thuộc lòng, lý giải rành mạch. Bởi vì người là thái tử, tương lai người sẽ kế thừa sự nghiệp lớn của đất nước, người và thần không giống nhau, lúc nhỏ thần chỉ là một nông dân, thần phạm sai lầm thì có thể làm lại, nhưng nếu như người phạm sai lầm, có thể sẽ có rất nhiều người vô tội bởi vì sai lầm của người mà tan cửa nát nhà. Vì thế không có bao nhiêu cơ hội để người phạm sai lầm. Như vậy biện pháp tốt nhất là tiếp thu thất bại của người đi trước rút ra kinh nghiệm cho mình, như vậy thì thất bại đó sẽ ra kết quả gì, đó chính là thành công.
.- Tuyệt vời! Tuyệt vời! Lý Thuần Phong vuốt râu cười, nói:
.- Từ xưa đến nay đều là dạy lời của thánh nhân, thánh nhân phán truyền như thế nào liền làm như vậy, còn Hàn Nghệ thì lại dạy người việc không nên làm, việc không nên làm vĩnh viễn đánh bại việc nên làm a!
.Lý Trị cũng gật gật đầu, tràn đầy xúc động, nói: - Những lời này của khanh, trẫm cũng có lợi ích không nhỏ. Y lên ngôi đã nhiều năm, hơn nữa thực sự nắm quyền cũng chỉ 2-3 năm, y vẫn còn đang trong quá trình học tập.
.Hàn Nghệ vội nói: - Đây không phải là dạy bảo gì, chỉ là kiến nghị hay đơn thuần là lời khuyên thật lòng giữa bằng hữu với nhau thôi.
.Lý Hoằng lập tức cười, nói:
.- Lời khuyên của ngươi, ta sẽ nhớ kĩ.
.Võ Mị Nương cười nói: - Xem ra đưa Hoằng Nhi tới đây một chuyến, chuyến đi này thật không tệ!
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Đúng vậy!
.Chẳng được bao lâu, Lý Trị liền trở về cung, nhưng trước khi đi, Lý Hoằng vẫn không quên dặn Hàn Nghệ phải thực hiện chức trách bằng hữu là vào cung chơi với cậu.
.Hàn Nghệ đương nhiên gật đầu đáp ứng.
.Bọn họ đi rồi, Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản còn chuẩn bị xin Hàn Nghệ chỉ giáo vài câu, Hàn Nghệ làm sao còn có thời gian, liền lên xe ngựa tới Cục Dân An luôn. Ngày hôm nay phải dành thời gian cho Cục Dân An rồi.
.- Này! Ngươi đã nghe nói gì chưa, hiện giờ dân chúng các phường đang bàn tán về cảnh sát hoàng gia đấy.
.- Làm sao mà chưa nghe tin, ta còn tận mắt thấy rồi, cảnh sát hoàng gia cũng thật có chút khác biệt. Bất luận dân chúng gặp phải khó khăn gì, bọn họ đều sẽ toàn lực trợ giúp.
.- Còn không phải sao, nhưng mà mấy ngày trước chúng ta còn giễu cợt cảnh sát hoàng gia, giờ xem ra chúng ta đã sai rồi.
.Bên trong xe ngựa, Hàn Nghệ buông bức màn xuống, cười nói: - Lũ khốn kia xem ra làm việc không đến mức tệ!
.Đi vào Cục Dân An, trong đại sảnh vẫn trống không, nhưng trong phòng làm việc lại truyền đến tiếng thảo luận. Hàn Nghệ biết bọn họ đang làm tổng kết, vì không có khả năng hai trăm tên cảnh sát cùng với Tổng cảnh ti họp bàn, vì thế mỗi tiểu tổ thảo luận với nhau trước, sau đó thì tiểu tổ trưởng sẽ thảo luận cùng lãnh đạo. Cho nên Hàn Nghệ không quấy rầy bọn họ, hắn đi vào phòng làm việc của Tổng cảnh ti.
.Đi vào phòng làm việc, chỉ lại thấy 4 tên trùm sỏ đều ngồi bên trong. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Các ngươi không phải là ngồi cả ngày ở chỗ này chứ!
.Trình Xử Lượng trợn đôi mắt ếch nói:
.- Bọn ta vừa mới nghỉ ngơi một lát thôi.
.- Thật sao? Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta nhớ trước lúc ta đi, các ngươi vẫn còn rất nhàn rỗi a!
.Vi Đãi Giới nói: - Còn không phải là vì ngươi.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Cũng không thể nói như vậy, chủ yếu là vì biểu hiện của cảnh sát hoàng gia đã nhận được sự công nhận của dân chúng.
.Hàn Nghệ ngồi xuống nói:
.- Hình như ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện!
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Từ khi cảnh sát hoàng gia tuần tra bên ngoài một vòng, trợ giúp nhiều dân chúng, điều này làm cho một số dân chúng quen với việc gặp khó khăn là tìm cảnh sát hoàng gia trình bày, vì thế lúc chiều có không ít người bởi vì tranh cãi mà tìm đến Cục Dân An, thế nhưng Cục Dân An lại không có nhiều người, đành đổ lên đầu mấy người chúng ta a.
.Trình Xử Lượng hét lên: - Lão tử sống đến tận giờ, chưa từng xử lý mấy việc vặt vãnh như vậy, gì mà ngay cả nhà cách vách hái trộm một cây hành, hắn cũng tìm tới tận cửa.
.Xem ra ta chọn rời đi là đúng! Hàn Nghệ mừng thầm, đồng thời trong lòng cũng cân bằng lên nhiều, cười nói: - Đây chẳng phải là khởi đầu thành công hay sao? Tuy nhiên Tổng cảnh ti xin yên tâm, đây chỉ là ban đầu thôi, tương lai sẽ có thêm nhiều cảnh sát hoàng gia, mấy việc cỏn con này sẽ không phiền tới Tổng cảnh ti đâu.
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Ngươi lại đang khoác lác à, ta còn lâu mới tin ngươi.
.- Ha ha!
.Cả đám Vi Đãi Giới đều mỉm cười.
.Chốc lát trôi qua, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chiêng trống, đây là thông báo hết giờ làm.
.Trình Xử Lượng hưng phấn nói: - Đi đi đi, ăn cơm đi, đồ ăn trong nhà ăn chúng ta ngon lắm đấy.
.Vi Đãi Giới cười nói: - Ta thấy là ngươi thích náo nhiệt đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Hôm nay là ngày đầu tiên, Tổng cảnh ti nhất định phải mời khách.
.- Dựa vào cái gì nha, ngươi giàu hơn ta nhiều, trưa hôm nay là ta chiêu đãi, buổi chiều đến ngươi mời mới phải.
.- Những thuộc cấp dưới của chúng ta cố gắng làm việc, không phải là vì tiền đồ của Tổng cảnh ti sao, đây mới là lần đầu. Ngươi không muốn khao chúng ta, ngươi còn không biết hổ thẹn hi vọng xa vời chúng ta vì tiền đồ của ngươi mà gắng sức sao? Các ngươi nói có đúng hay không?
.- Nói có lý!
.Đám Lý Tư Văn gật đầu nói.
.Trình Xử Lượng đột nhiên kích động lên tiếng: - Nói đến việc này, ta còn muốn tìm ngươi hỏi xem, nhà ăn của quan tự chúng ta, còn bắt trả tiền, đạo lý gì vậy!
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không trả tiền, vậy thì ai còn để ý lãng phí hay không, đều tranh nhau muốn ăn đồ ngon, ăn càng nhiều càng tốt, mà hơn nữa người của nhà bếp cũng sẽ kiếm lời từ đó, nói không chừng các ngươi còn mang người tới ăn nữa, vậy thì Hộ Bộ nên chi tiền ra sao? Ta quản lý Hộ Bộ dễ dàng à? Tuy nhiên, ta cũng không keo kiệt, trong bổng lộc cảnh sát hoàng gia đều cũng có trợ cấp thức ăn, đủ cho các ngươi tiền cơm ăn một tháng rồi.
.Trình Xử Lượng nói: - Nhưng trong quan thự người ta đâu có giống như ngươi nói.
.Hàn Nghệ nói: - Về sau đều sẽ sửa đổi, ngươi gấp cái gì.
.Trình Xử Lượng ngẩn người, ác như vậy à?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Vì sao ngươi phải làm điều thừa thãi như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Ta đã nói từ nãy, thế này sẽ làm lãng phí công quân lương của triều đình, hơn nữa nếu như bao cho tư nhân, cũng trợ giúp một chút cho dân chúng tìm kế sinh sống, cớ sao lại không làm.
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu nói: - Điều này cũng đúng đấy.
.- Tiểu tử ngươi đừng nói nhiều, đi ăn cơm thôi, ta mời thì mời vậy, có chút tiền mà cũng to chuyện.
.Trình Xử Lượng vỗ bàn một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
.Đi đến trước cửa nhà ăn, liền đã nghe tiếng binh binh pằng pằng, phi thường náo nhiệt, lại nghe được tiếng nói oang oang: - Hôm nay tất cả mọi người đã khổ cực rồi, cơm chiều ta mời!
.Lại nghe một trận trầm trồ khen ngợi!
.Hàn Nghệ nhìn Trình Xử Lượng nói: - Tổng cảnh ti, ngươi xem Nguyên cảnh trưởng người ta, giác ngộ biết bao nhiêu a!
.Trình Xử Lượng phẫn nộ nói: - Lão tử đã đồng ý mời cơm, ngươi còn dông dài cái gì.
.Hàn Nghệ hắng giọng một tiếng, nói:
.- Đây là ta đang nhắc nhở ngươi mà, sau khi ngươi đi vào, hãy nói muốn mời cơm, dù sao vẫn phải có người mời khách, như vậy vẫn có thể lấy được lòng người, không khác gì tay không bắt giặc.
.Trình Xử Lượng vừa nghe Có chút đạo lý! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngươi đã nói như thế rồi, ta còn nói như vậy nữa thì thật quá hèn hạ, hừ nói: - Ta không phải loại người như thế, muốn nói thì ngươi nói đi.
.Nói xong, y liền đi vào bên trong.
.Nhà ăn này với nhà ăn trại huấn luyện giống nhau như đúc, hơn một trăm tên cảnh sát hoàng gia đứng xếp hàng đang lấy cơm, số còn lại đềuở bên ngoài làm nhiệm vụ.
.- Tổng cảnh ti!
.Một đám cảnh sát hoàng gia nhìn thấy bọn người Trình Xử Lượng đến, đều nhao nhao chào hỏi, bởi vì ở trại huấn luyện cũng quen rồi, không giống nha môn khác, vừa thấy lão đại xuất hiện đều phải bỏ dở việc trong tay chạy đến thi lễ.
.Trình Xử Lượng oai phong gật đầu.
.Hàn Nghệ đột nhiên giơ tay nói: - Hôm nay mọi người khổ cực, bữa tối ta mời khách, ai cũng không được tranh với ta! Lão Trương, bữa tối hôm nay đều tính cả vào ta.
.Cả đám Trình Xử Lượng, Vi Đãi Giới trợn trừng mắt, không dám tin nhìn Hàn Nghệ, trên đời này sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy.
.Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, ngươi đã tới chậm một bước, ta đã mời rồi, tuy nhiên các ngươi phải tự trả tiền, bổng lộc của các ngươi còn nhiều hơn ta nhiều.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Đệt! Không phải chứ, lại bị ngươi giành trước rồi, thật sự buồn bực. Ôi, vậy được, lần sau, lần sau ta mời.
.- Phó đốc sát anh minh!
.Mọi người cùng hô lớn nói.
.Những đồ nhi này rất nể mặt a!
.Vì sao? Vì sao ta lại không có da mặt dày như Hàn Nghệ! Trình Xử Lượng đường đường là Tổng cảnh ti thậm chí ngay phong quang cũng bị kẻ khác đoạt mất, sau này còn lấy đâu ra mặt mũi lăn lộn, y cắn răng, ở bên cạnh Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Ngươi cũng thật không biết xấu hổ.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi thì biết cái gì, mời khách là một môn học vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận