Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1295: Người có tài có thể thăng chức

.Hàn Nghệ tuy rằng miệng nói xem những người này là nhân tài, nhưng thực ra những người này tinh thông nhất là những tư tưởng truyền thống Nho, Đạo, Huyền, Pháp này. Với Hiền Giả Lục Học mà nói, những người này cũng chỉ như học sinh trung học cơ sở mà thôi, nói vậy coi như nể mặt rồi, nhân tài này là không phải việc trong ngày một ngày hai a!
.Vì vậy nếu muốn Hiền Giả Lục Viện tiếp tục phát triển, đồng thời sóng bước cùng Nho Đạo thì bắt buộc phải bắt đầu dạy từ trẻ em, nhưng hiện nay Hiền Giả Lục Viện cũng chỉ được người ta biết đến ở Trường An, ở địa phương người biết đến vẫn rất ít, càng đừng nói đến kiến thức bao hàm của lục học, muốn phát triển lục học, điểm đầu tiên chính là in ấn lượng lớn sách vở. Hàn Nghệ dù sao cũng chỉ có một mình, thực ra là do thời đại này thiếu khuyết quá nhiều kiến thức về phương diện này, nếu không sách vở mà hắn biên soạn đâu có thể ra mắt mọi người. Hàn Nghệ không hao phí nhiều tinh lực ở phương diện này như vậy.
.Nhưng chế định sách của lục học lại là không thể chậm trễ, vì vậy hắn sớm đã tính toán xong, để những thí sinh này biên chế sách, bất kể các ngươi hiểu hay không, dù sao cũng là không trâu bắt chó đi cày, không tốt thì ta không nhận là được, nhưng các ngươi bắt buộc phải cố gắng biên soạn. Hàn Nghệ cho rằng một trăm câu nói sẽ có một hai câu là hữu dụng, trí thông minh không đủ, vậy thì dựa vào nhân số tới góp sức.
.Hợp tình hợp lý a!
.Tiếp theo Hàn Nghệ lại dẫn những thí sinh này tham quan Hiền Giả Lục Viện. Hiền Giả Lục Viện đã sớm chuẩn bị cho việc này, văn phòng cũng đã chuẩn bị xong, toàn bộ đều mô phỏng theo đời sau, chẳng qua là một loạt các tiểu viện tổ hợp thành, vừa tham quan lại vừa giới thiệu với bọn họ. Đầu tiên, Hàn Nghệ nhấn mạnh Hiền Giả Lục Viện thiên về năng lực thủ công, những thư sinh các ngươi cũng đừng suốt ngày ở văn phòng viết lách, phải thường tới phòng thực nghiệm vừa động tay vừa thảo luận.
.Tiếp theo, tạm thời không phân khoa, tùy ý sắp xếp, các ngươi cũng tùy ý phát triển, vì họ đều là thi đỗ toán học mà tới, nhưng lại không thể sắp xếp toàn bộ vào khoa toán học trong viện, mà Hàn Nghệ cũng không biết thiên phú của họ lại thiên về phương diện nào, việc này cũng phải tùy theo công việc mà tiến hành, sau đó lại từ từ phân hóa vào trong các khoa trong viện.
.Cuối cùng, viện sĩ cửu phẩm chiêu mộ đến trước kia, toàn bộ thăng lên làm chủ quản, chính là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, chỉ là không tăng lương mà thôi, vì về mặt tiền lương này còn phải do triều đình quyết định.
.Hai điểm trước còn dễ nói, nhưng điểm thứ cuối cùng này gây ra không ít chỉ trích.viện sĩ cửu phẩm trước kia đều là những hạng người nào, không phải đều là những nông phu, thợ thủ công sao, chúng ta chính là sĩ tử, thân phận, địa vị, học thức nàyđều kém quá xa.
.Hàn Nghệ liền nói một câu, người ta phát minh ra guồng nước, xe đạp... các ngươi đã làm ra thứ gì? Đừng nói đến thi cái gì, thi chỉ là kiểm tra trí tuệ, không có giá trị gì, ta thân là thương nhân thứ coi trọng là giá trị.
.Hiền Giả Lục Viện chúng ta là người tài thì có chỗ đứng, các ngươi đừng luôn nói không có kinh nghiệm, có bản lĩnh gì liền thể hiện ra, ta lập tức thăng chức cho các ngươi.
.Những thí sinh này ngoài thi ra vẫn thật sự không thể lấy ra thứ gì, bị Hàn Nghệ làm cho nghẹn họng, ai ai cũng mặt mày đỏ bừng, xấu hổ lặng yên không nói.
.Hàn Nghệ lại nhấn mạnh lần nữa tinh thần phục tùng, trên học luận, các ngươi có thể tự do phát triển, nhưng trên quy củ thì bắt buộc phải nghe mệnh lệnh từ cấp trên.
.Mục đích Hàn Nghệ làm như vậy chính là hy vọng có thể dung hợp kinh nghiệm và tài học một cách hoàn mỹ, nếu hắn không sắp xếp như vậy, vậy thì những viện sĩ cửu phẩm trước kia chắc chắn sẽ bị mấy người này đối đãi như với hạ nhân, vậy thì không có cách nào trao đổi rồi.
.Sau khi phân phó xong những chuyện này, Hàn Nghệ để bọn họ chính thức đi làm, bắt buộc phải lập tức sản sinh ra giá trị. Đồng thời cũng truyền đạt xuống nhiệm vụ công việc, chính là đọc sách, nhưng việc đọc sách này không phải để họ học tập, không có nhẹ nhàng như vậy, mà là để chuẩn bị cho việc biên soạn, vì Hàn Nghệ để họ học theo sách giáo khoa của Học viện Chiêu Nghi cùng với sách mà hắn viết trước kia, đồng thời thể hiện việc sẽ cho họ một đại cương, chính là dựa vào đại cương mà biên soạn sách cấp nhập môn.
.Những viện sĩ cửu phẩm mới tấn thăng sau khi nghe xong, có chút thả lỏng, Hàn Nghệ cũng không làm khó bọn họ, chỉ là bảo bọn họ biên soạn tài liệu của nhi đồng.
.Tiếp theo Hàn Nghệ liền để những viện sĩ cửu phẩm trước kia lĩnh thuộc hạ của mình đi, giáo dục thật tốt.
.Mà hắn lại cùng Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản về đến văn phòng của tổng viện.
.- Phù!
.Hàn Nghệ uống liền ba chén trà, thở dài ra một hơi, lại nói với Lý Thuần Phong: - Lý Thái sử, sau này những tiểu tử này sợ là phải nhờ cậy ông rồi.
.Hắn và Diêm Lập Bản chắc chắn không có nhiều thời gian, duy chỉ có Lý Thuần Phong là rảnh nhất, vậy thì chỉ có thể dựa vào Lý Thuần Phong nhiều hơn rồi.
.Lý Thuần Phong cũng cảm thấy áp lực vô cùng to lớn, nói: - Ta sẽ làm hết sức, nhưng về chuyện biên soạn sách, vẫn phải dựa vào ngươi, ta chỉ biết viết ra những gì mà mình biết, còn sách giáo khoa này, ta thật sự là có lòng không đủ sức.
.- Không sao!
.Hàn Nghệ cười nói: - Dù sao ta cũng đã viết xong đại cương rồi, nội dung trong đại cương này, Lý Thái sử cũng biết, trước tiên để bọn họ thử một chút xem sao, cái nào không tốt thì chúng ta không cần là được rồi.
.Lý Thuần Phong gật gật đầu, cười nói: - Cũng chỉ có thể như vậy. Nói xong ông ta lại thở dài, nói: - Chỉ đáng tiếc hai người đứng đầu tiến sĩ khoa đều không tới Lục Viện chúng ta.
.Diêm Lập Bản nói: - Ta thật cũng nghe nói Nhậm Tri Cổ vốn dĩ muốn tới Lục Viện chúng ta, sau đó không biết tại sao, bệ hạ lại đặc biệt mời gã ta vào điện, nghe nói còn để Nhậm Tri Cổ ăn trưa cùng bệ hạ, sau đó Nhậm Tri Cổ liền chọn thường khoa.
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này ta biết, vì bệ hạ từng gặp qua Nhậm Tri Cổ ở Đồ Thư Các, hơn nữa còn hứa chỉ cần Nhậm Tri Cổ thi đỗ tiến sĩ sẽ mời gã ăn cơm.
.Diêm Lập Bản vuốt râu nói:
.- Thì ra là vậy.
.Lý Thuần Phong cau mày nói: - Nhưng Vương Huyền Đạo cũng chọn thường khoa, thật khó làm cho người ta hiểu nổi, gã ta và Lý Nghĩa Phủ không phải người cùng một đường a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta cũng đã sớm dự đoán ra, vốn dĩ Vương Huyền Đạo tham gia khoa khảo, đối với y có rất nhiều nhân tố bất lợi, nhưng trải qua trận ầm ĩ của ta như vậy, danh dự của thường khoa cũng bị ảnh hưởng, Lý nghĩa Phủ bắt buộc phải làm ra một vài biện pháp cứu vãn, cũng không phải ông ta để ý tới khoa khảo gì đó, điều ông ta để ý là khoa khảo còn có thể đem lại lợi ích gì cho ông ta hay không. Mà cách tốt nhất là cho thí sinh thi đỗ vào thường khoa đãi ngộ tốt nhất, Vương Huyền Đạo lại là thí sinh thi đỗ đứng thứ hai, nếu như y cũng không được trọng dụng, vậy thì sau này sẽ càng không có ai chọn thường khoa nữa.
.Lý Thuần Phong gật đầu nói: - Đúng a, tranh đấu giữa thường khoa và chế khoa, danh dự, công bằng đều vẫn chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là xem tiền đồ của thí sinh bên nào có tiền đồ sáng lạn hơn.
.- Đúng là như vậy. Hàn Nghệ cười nói.
.Hắn hiểu rất rõ Vương Huyền Đạo, đừng nhìn Vương Huyền Đạo bình thường yên lặng không nói gì, nhưng trong xương cốt kỳ thực vô cùng giảo hoạt, loại chuyện như bánh nhân trên trời rơi xuống này, làm sao y lại để tuột mất.
.Diêm Lập Bản lại nói: - Ta từng xem qua bài thi của Địch Nhân Kiệt của thường khoa, nếu như bàn về thực tài, gã ta tuyệt đối là đứng đầu, hơn nữa ta cũng từng nói chuyện cùng, người này nói năng bất phàm, tài trí, nhìn xa trông rộng, có tham vọng, không kém hơn Vương Huyền Đạo, Nhậm Cổ Tri, là một nhân tài hiếm thấy, nếu dốc lòng bồi dưỡng, qua một thời gian tất thành vật báu.
.Đây là ông ta uyển chuyển đưa ra kiến nghị với Hàn Nghệ, có những mầm non tươi tốt vẫn phải cẩn thận bồi dưỡng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Càng là nhân tài, chúng ta càng không thể phân biệt đối xử, nếu y là vàng, y chắc chắn sẽ sáng lên, ta hy vọng y có thể dựa vào sự cố gắng của mình thể hiện ra hết tài năng, chứ không phải dựa vào sự chiếu cố của chúng ta, mà việc duy nhất chúng ta phải làm, chính là đối đãi công bằng. Nói rồi hắn hai tay mở ra, nói: - Chính là cái gọi là người tài có chỗ đứng.
.Bất kể là kiếp trước hay là đời này, hắn đều là dựa vào chính sự nỗ lực của bản thân mà thượng vị, vì vậy hắn coi trọng vẫn là dựa vào sự cố gắng của bản thân mình, ngươi trước tiên thể hết tài năng ra, ta lại dốc lòng bồi dưỡng ngươi, hắn không quản ngươi là ai, Chử Toại Lương cũng là một danh nhân, là nhà thư pháp lớn, nhưng với Hàn Nghệ mà nói, ông ta chỉ là hòn đá vướng chân, phải bị loại bỏ, Địch Nhân Kiệt cũng vậy, nếu như Địch Nhân Kiệt cản trở Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng sẽ đối phó lại với gã như vậy.
.Diêm Lập Bản khẽ gật đầu, cảm thấy Hàn Nghệ nói cũng không phải không có lý, Hiền Giả Lục Viện vẫn luôn tung hô sự công bằng, việc này từ lúc bắt đầu lại làm ra sự phân biệt đối đãi cũng không tốt lắm, hơn ông ta tin tưởng, Địch Nhân Kiệt sẽ thể hiện ra hết tài năng của mình.
.Bây giờ kỳ vọng của Hàn Nghệ với họ chính là nhanh chóng làm xong bộ sách, còn lại trước tiên không cần nghĩ đến, lại nói: - Hiện nay Hiền Giả Lục Viện vẫn đang mở rộng quy mô, chắc chắn không thể thiếu tiền, nhưng vấn đề là ta đồng thời lại là Hộ Bộ Thị lang, việc này với Hiền Giả Lục Viện mà nói cũng có cái lợi, cái không lợi. Nếu như chi tiền một cách chính đáng, vậy thì nhất định không có bất cứ sự trì hoãn nào, nhưng nếu ta chi ra quá nhiều tiền cho Hiền Giả Lục Viện, nhất định sẽ dẫn tới sự chỉ trích, vì vậy Hiền Giả Lục Viện chúng ta phải thử độc lập về tài chính, không thể chỉ dựa vào triều đình.
.- Độc lập tài chính?
.Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
.Độc lập tài chính gì cơ?
.Không để triều đình chi tiền, vậy còn gọi là quan thự gì chứ?
.Việc này với họ mà nói, hoàn toàn là việc chưa từng thấy a!
.Diêm Lập bản buồn bực nói: - Việc này... việc này sao có thể độc lập về tài chính?
.Hàn Nghệ nói: - Rất đơn giản, chúng ta tự mình kiếm tiền.
.- Tự mình kiếm tiền?
.- Không sai!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Lấy một vài kỹ thuật nhỏ ra bán cho thương nhân, ví dụ như xe đạp.
.- Xe đạp? Cái này sẽ có người mua sao?
.- Chắc chắn sẽ có.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hơn nữa giá cả nhất định sẽ không quá thấp. Hiện giờ, thương nhân trong thiên hạ đều thường trao đổi hiện vật, bọn họ rất ít khi có đội ngũ nghiên cứu và phát minh của riêng mình, mà Hiền Giả Lục Viện của chúng ta lại là ngược lại, chúng ta chỉ làm nghiên cứu, vì vậy chúng ta và thương nhân đúng là sự bù trừ hoàn mỹ. Tất nhiên, có một vài phát minh thuộc về bí mật quốc gia, những thứ này tất nhiên không thể bán ra ngoài, nhưng có những kỹ thuật vốn là làm phúc cho dân, tất nhiên được công khai, còn có những phát minh thú vị, những thứ này trong tay chúng ta không có tác dụng thực tiễn, nhưng với phía thương nhân lại có thể tạo ra lợi nhuận to lớn, hơn nữa sau khi chúng ta bán những kỹ thuật này cho họ, nếu có thể đạt đủ lợi nhuận, nói không chừng sẽ còn đầu tư vào thêm nhiều tiền nữa, làm cho kỹ thuật càng thêm hoàn mỹ, việc này rất đáng để làm thử một lần.
.Diêm Lập Bản cau mày, nói:
.- Nhưng từ trước tới nay chưa từng có người làm như vậy, e rằng sẽ càng gây ra chỉ trích trong triều.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có người chỉ trích hẵng tính đi.
.- A!
.Đây là việc tiền trảm hậu tấu a!
.Nhưng đây cũng là tác phong từ trước đến nay của Hàn Nghệ, trước tiên giả bộ ngây thơ, không hiểu quy củ, đợi khi ván đã đóng thuyền, chúng ta lại bàn bạc tiếp, lúc ấy hắn đã chiếm thế thượng phong rồi.
.So với sự sáng tạo táo bạo của bên chế khoa, không ngại giống nhau, bên thường khoa vẫn là nằm trong quy củ, lưu trình so với trước kia không khác là mấy, sự khác biệt duy nhất chính là trước kia khảo quan phỏng vấn là Lại Bộ Thượng Thư và Lại Bộ Thị lang, mà hiện tại do Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ phụ trách, vì Lý Nghĩa Phủ có quyền can dự vào Lại Bộ, Đường Lâm cũng biết lúc này ở lại Lại Bộ rất mất mặt, dứt khoát xin phép trở về, đợi ngươi làm xong, ta lại trở về.
.- Vãn bối Vương Huyền Đạo, tham kiến Lý Trung thư, Hứa Thị trung.
.Vương Huyền Đạo vào đến trong phòng, cung kính thi lễ.
.Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông liếc mắt nhìn nhau một cái, Hứa Kính Tông cười nói: - Là Huyền Đạo tới rồi. Ngồi ngồi ngồi! Vì phụ thân y từng là quan viên triều Tùy, quan lại thế gia, so với xuất thân của Lý Nghĩa Phủ còn tốt hơn nhiều, vậy thì chắc chắn có quan hệ với thế gia đại tộc.
.- Đa tạ!
.Vương Huyền Đạo ngồi xuống.
.Việc phỏng vấn chính là ngôn hành cử chỉ và tướng mạo, trên hai điểm này, Vương Huyền Đạo quả là không hề có kẽ hở.
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Huyền Đạo, xem như quan tâm ngươi rồi, trước đó chúng ta còn sợ ngươi sẽ chọn chế khoa nữa, dù sao quan hệ của ngươi và Hàn Thị lang cũng không tệ.
.Hứa Kính Tông vội vàng thuận theo lời của Lý Nghĩa Phủ nói: - Đúng a, lão phu cũng rất tò mò, tại sao ngươi lại chọn thường khoa?
.Vương Huyền Đạo không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Vương gia chúng ta luôn theo đuổi chính đạo, vãn bối từ nhỏ luôn khát vọng sẽ có một ngày thi đỗ tiến sĩ, đây cũng là kỳ vọng của gia phụ với vãn bối, hôm nay đã được như ước nguyện, làm sao có thể làm khác với ước muốn của ông ấy, cho dù không thi đỗ tiến Sĩ, vãn bối cũng sẽ chọn lần sau thi lại, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chế khoa.
.Hứa Kính Tông nghe được mừng rỡ, cười ha ha nói: - Không hổ là con cháu Thái Nguyên Vương gia, kiến thức quả là cao hơn kẻ khác nhiều.
.Lời này của Vương Huyền Đạo còn không phải ám chỉ chế khoa chỉ là oai môn tà đạo, không nằm trong suy nghĩ của ta, lão có thể không vui lòng sao.
.Lý Nghĩa Phủ lại nói: - Nhưng Hàn Thị lang không phải bằng hữu của ngươi sao?
.Vương Huyền Đạo nói: - Lý Trung thư lời nói không sai, vãn bối và Hàn Thị lang thật sự coi nhau như bằng hữu, nhưng Thánh nhân có nói giao tình quân tử nhạt nhẽo như nước, bằng hữu là bằng hữu, tiền đồ là tiền đồ, vẫn là hai chuyện khác nhau, công và tư sao có thể nói thành một, ta tin Hàn Thị lang cũng sẽ không vì ta không chọn chế khoa mà tuyệt giao với ta. Nếu thật sự như vậy, vậy thì có thể thấy, chúng ta không phải bằng hữu chân chính.
.- Công tư phân minh! Hay!
.Lý Nghĩa Phủ gật gật đầu, hỏi tiếp: - Vậy không biết ngươi mong muốn đến quan thự nào?
.Vương Huyền Đạo nói: - Tất cả dựa vào Lý Trung thư và Hứa Thị trung sắp xếp, vãn bối tuy từng ở Ngự Sử Đài một thời gian, nhưng đó chỉ là một thời gian rất ngắn, hiện nay cũng chỉ xem như mới vào quan trường, vãn bối sao có thể vọng tưởng quá nhiều, trước hết phải làm cho ý chí được tôi rèn, làm cho gân cốt mệt nhọc, làm cho thân xác đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Vì vậy bất kể là để vãn bối đến quan thự nào, vãn bối đều đem hết khả năng của mình làm tốt nhiệm vụ công việc.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông nghe được khẽ gật đầu, lại dùng ánh mắt trao đổi một phen, sau đó lại hỏi mấy vấn đề, Vương Huyền Đạo đều đối đáp trôi chảy, sau đó bèn để y ra về.
.Vương Huyền Đạo vừa đi, Lý Nghĩa Phủ liền hỏi Hứa Kính Tông: - Hiền huynh thấy thế nào?
.Hứa Kính Tông nói: - Vương Huyền Đạo này từ nhỏ đã rất thông minh, Vương gia cũng kỳ vọng rất lớn vào y, nếu không Viên Thiên Cương cũng sẽ không thu nhận y lằm đệ tử, về phương diện tài học tất nhiên không cần nói. Mà chuyện lúc đầu, y cũng không phải đứng về phía Vương thị, dù sao bệ hạ cũng đã tha thứ cho y, vậy chúng ta cũng không thể vẫn để trong lòng.
.Lý Nghĩa Phủ lo lắng nói: - Nhưng Vương Huyền Đạo và Hàn Nghệ đi lại rất gần a!
.Hứa Kính Tông cau mày nói: - Đây cũng là nỗi lo ngại trong lòng ta, nhưng dựa vào những gì ta thấy, Vương Huyền Đạo có thể cùng Hàn Nghệ trở thành bằng hữu, nhưng nếu ở trong triều, hai người khó có thể đi cùng nhau, đệ đừng quên, Hàn Nghệ năm lần bảy lượt làm cho sĩ tộc Sơn Đông mất hết thể diện.
.Lý Nghĩa Phủ gật đầu nói: - Điều này cũng đúng. Xem ra hiền huynh đã có tính toán trong lòng?
.Hứa Kính Tông nói: - Ta định để cho Vương Huyền Đạo trước tiên tới Hoằng Văn Quán một thời gian, rồi xem tình hình tính sau.
.- Như thế cũng tốt!
.Lý Nghĩa Phủ cũng không suy xét quá lâu, vì Hoằng Văn Quán này vô cùng đặc thù, thực ra Hoằng Văn Quán cũng không liên quan đến quyền lực gì, chính là một đám Đại học sĩ ở đó viết văn chương, biên sửa sách vở, nhưng Hoằng Văn Quán cách gần hoàng đế, nếu ngươi có tài năng, hoàng đế liền nhìn thấy rất nhanh, vì vậy rất nhiều Tể tướng đều đi ra từ Hoàng Văn Quán. Ý định của Hứa Kính Tông rất rõ ràng, trước tiên để Vương Huyền Đạo đến Hoằng Văn Quán làm tạp vụ, không cho y bất cứ quyền lực gì, nếu như ngươi hữu dụng với ta, vậy thì không cần nói, dù sao nếu ở Hoằng Văn Quán rèn luyện, thăng quan cũng rất thích hợp.
.Hứa Kính Tông đột nhiên nói: - Nhưng hiền đệ, lần này chúng ta trong chốc lát thu nhận mấy trăm người, nhiều hơn mấy lần so với năm trước, hơn nữa trong triều cũng không có nhiều chỗ trống như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn đến chỉ trích a!
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Hiền huynh không cần lo lắng, việc này tự ta sẽ ra mặt giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận