Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 520.1: Dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo.

.Trái tim Lý Trị nhảy lên một cái, giật mình hỏi: - Vậy theo ý nàng, phải làm như thế nào?
.Khóe miệng Võ Mị nương khẽ giương lên nói: - Phổ cập giáo dục, tăng mạnh giáo dục, tăng mở khoa cử, kỳ thi, đề bạt càng nhiều con cháu thứ tộc để cân bằng quyền lực trong triều.
.Lý Trị trầm ngâm nói: - Việc này nói thì dễ nhưng làm thì khó.
.Võ Mị Nương cười
.- Bệ hạ, ở lúc Thái Tông thánh thượng còn tại thế đã nói "'Tự cổ giai quý trung hoa, tiện di địch, trẫm độc ái chi như nhất.", Thái Tông Thánh Thượng chẳng những nói được còn làm được.
.Lý Trị chìm vào trầm tư.
.Võ Mị Nương cũng không nói nữa, tiếp tục thưởng thức chén ngọc trên tay, đôi mắt lóe lên vài phần hoài nghi.
.Lưu phủ.
.- Tên khốn khiếp không tiền đồ, hôm nay lão phu phải giết chết ngươi.
.- Gia gia tha mạng, con không dám nữa.
.Đã canh ba, chỉ thấy Lưu Phất cầm roi mây đuổi theo thiếu niên cuồng đánh, đuổi cùng giết tận.
.Việc gia bạo như thế, tối nay tràn ngập trong thành Trường An, mỗi ngóc ngách. Vẫn câu nói kia, cuộc sống như cưỡng gian, khi ngươi không thể phản kháng thì ngươi chỉ có thể hưởng thụ.
.Những chuyện xảy ra hôm qua, chẳng những không trợ giúp học sinh trong trại huấn luyện, ngược lại càng khiến họ đâm lao phải theo lao, bây giờ thì tốt rồi, muốn đi cũng đi không được nữa.
.Một buổi sáng sớm, tiếng chiêng trống vừa vang lên, bọn họ phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên từ trên giường.
.- Tu Tịch, ngươi đang làm gì.
.- Mặc quần áo!
.- Ngươi quên hôm nay phải mặc quần áo kiểu mới à.
.- Đúng a! trời ạ, ta rất hận kiểu quần áo mới này.
.- YAAAAA.. Nha! đây là kiểu quần áo quỷ gì, làm sao mà mặc!
.- Đúng vậy, mặc lên rộng thùng thình, tuyệt đối không đẹp.
.Trong ký túc xá đầy tiếng oán thán, nhưng không phải vì dậy quá sớm mà vì phải mặc bộ quần áo kia.
.Tuy quần áo kiểu mới hôm qua đã đưa tới, nhưng do bọn họ rất không thích, bởi vì quần áo kiểu mới này bắt buộc bọn họ phải giặt quần áo, bởi vậy hôm qua bọn họ đều vứt một chỗ không để ý, xem cũng cũng không muốn xem, kết quả hôm nay lúc phải mặc mới phát hiện có rất nhiều chi tiết bon họ chưa thấy bao giờ, mặc như thế nào cũng không đúng, vì vậy mọi người đều vội như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống.
.Đúng lúc này, cánh cửa nhô ra một chiếc đầu nhỏ: - Các vị đại ca, cần ta hỗ trợ gì không?
.Uất Trì Tu Tịch quay đầu lại, thấy một tiểu hài tử đứng trước cửa, đúng là giáo sư sinh hoạt của bọn họ, tiểu hài tên là Trần Dược, vì vóc người thấp bé, tất cả mọi người đều gọi y là nhóc con: - Nhóc con, ngươi đang mặc chính là___?
.- Hì hì, chính là quần áo mới Phó Đốc sát phát cho chúng ta.
.Trần Dược cười hi hì đi đến nói: - Phó Đốc sát nói chắc chắn các ngươi không biết mặc quần áo, bởi vậy bảo ta đến dạy các ngươi mặc quần áo như thế nào.
.Thôi Hữu Du nghe vậy kỳ quái hỏi: - Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã biết mặc.
.Trần Dược lắc đầu nói: - Không biết, là Phó Đốc sát dạy chúng ta mặc.
.Tiêu Hiểu bất mãn nói: - Vậy tại sao hắn không trực tiếp đến dạy chúng ta.
.Trần Dược nói: - Phó Đốc sát nói, ta chính là giáo sư sinh hoạt của các ngươi, việc này ta phải dạy các ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch ném y phục trong tay xuống đất nói: - Rõ ràng hắn muốn nhục nhã chúng ta.
.Trần Dược nhảy bật lên, sợ hãi nói: - Nếu các vị đại ca không cần. Vậy ___ta xin phép về trước.
.Thôi Hưu Du che mặt nói: - Từ từ đã! Ngươi ___ ngươi dạy chúng ta ___ chúng ta làm thế nào ___ mặc quần áo.
.- Ah!
.Trần Dược đi đến cầm quần áo dưới đất đưa cho Uất Trì Tu Tịch nói: - Uất Trì ca ca, đầu tiên ta dạy ngươi. Tiêu ca ca, các ngươi đứng một bên nhìn, y phục này kỳ thật khá thuận lợi.
.Không ai lên tiếng!
.Mấy người trưởng thành nghe một đứa bé dạy mặc quần áo như thế nào, nếu chuện này truyền ra ngoài, thế nào cũng làm cho người ta cười rụng răng.
.Nhưng không còn cách nào khác, nếu bọn họ không mặc. Như vậy là không tuân quy định, chắc chắn Hàn Nghệ sẽ mượn lý do này gây khó dễ cho bọn họ, kết quả quá rõ ràng, các ngươi y phục đều không biết mặc, lại không biết xấu hổ đến kêu gào, đây không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao, tình huống ấy so với hôm qua càng mất mặt.
.Kỳ thật việc này cũng không khó, để ý một chút sẽ học được rất nhanh.
.- Nhìn lại thì thấy quần áo này cũng rất đẹp đấy chứ, ha hả.
.Uất Trì Tu Tịch sau khi mặc quần áo tử tế, cúi đầu đánh giá một chút, lập tức vui vẻ nói.
.Tiêu Hiểu cũng xoay ngắm vài vòng, nói: - Đúng vậy! nhìn khá vừa người, có một loại cảm giác khó tả.
.Kỳ thật Hàn Nghệ thiết kế phục sức kiểu mới này, vẫn bảo lưu đặc thù chủ yếu của y phục đương đại. Chẳng qua sửa chữa sơ sơ, kết hợp với áo gió, hắn thiết kế áo gió như y phục thời hán, nhưng cổ tay áo rất nhỏ, không cần dùng vải bố kẹp lại. Có đai lưng giống như đời sau, chỉ cần khẽ bóp đai lưng một cái là liền vô cùng gọn gàng, quần dài mặc bên dưới còn thiết kế thắt lưng, thắt bên hông, ủng thống nhất chất liệu là da đồng, như vậy không nhìn ra khác loại, phong cách chỉ thay đổi một chút, nhưng toàn bộ vẫn là phong cách quần áo đương đại.
.Bởi vì phải xếp hàng đi đứng nghiêm, nhất định phải có cảm giác gọn gàng, y phục đương đại không phù hợp, Hàn Nghệ cũng đã nghĩ thiết kế trang phục Âu Tây, nhưng vấn đề đám người này đều để tóc dài, nếu đồng thời mặc vào kiểu dáng trang phục Âu Tây, sẽ có cảm giác khác thường, bởi vậy Hàn Nghệ suy nghĩ thiết kế ra một bộ y phục, vừa bảo lưu đặc thù quần áo đương đại, lại có cảm giác gọn gang.
.Bởi bọn họ đều là người trẻ tuổi, tiếp nhận cái mới mẻ khá nhanh, hơn nữa hiện tại thịnh hành hồ phục, bởi vậy không cảm thấy có bất ổn gì, ngược lại cảm thấy khá mới mẻ, đánh giá lẫn nhau thật vui.
.Sau khi ra rửa mặt, mọi người tập trung trên bãi tập.
.Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên, Trình Xử Lượng bốn vị chỉ huy đã có mặt.
.Đợi sau khi bọn họ xếp hàng xong, Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi không biết đâu, mới vừa rồi ta đứng ở đây cũng không yên, bởi vì đây là lần đầu tiên không tự mình đi gọi cac ngươi dậy, cho nên ta thật cao hứng khi các ngươi có thể tự mình rời giường, đây là một loại tiến bộ lớn lao.
.- Phốc!
.Trình Xử Lượng nghe vậy chợt cười ra tiếng, nhưng lập tức phát hiện không ổn, khẩn trương ho khan vài tiếng che giấu bối rối.
.Các học viên vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ung dung khẽ mỉm cười nói: - Ta biết trong lòng các ngươi đang suy nghĩ gì, đơn giản chính đang oán hận ta cố ý giễu cợt các ngươi, có phải hay không?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Chẳng lẽ không đúng sao?
.- Nói rất hay.
.Hàn Nghệ chỉ Uất Trì Tu Tịch nói: - Uất Trì Tu Tịch nói rất đúng, đây là một vấn đề lớn, bởi vì bất kể ta làm cái gì các ngươi đều cảm thấy ta đang định trả thù các ngươi, ác chỉnh các ngươi, kỳ thật ta chỉ muốn giúp các ngươi mà thôi. Cho nên, vì tránh tình huống này, ta đã nghĩ ra một bộ quy củ, làm việc theo quy định, như vậy sẽ vô cùng công bằng. Có ai không! Đem bảng doanh quy ra đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận