Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 938: Cầu bình an

.Những lão tài xế Tiêu gia này đương nhiên là tâm sáng như gương, nhất thanh nhị sở, tất nhiên sẽ không quá lo lắng, hơn nữa còn vui vẻ.
.Nhưng người của Phượng Phi Lâu lại không hiểu đường lối trong đó, bởi vậy nghe tin Hàn Nghệ phải đi ra tiền tuyến, mọi người đều ngây người, tin này đến quá đột ngột, thật là quỷ dị.
.- Tiểu Nghệ ca, vì sao Hoàng thượng cử ngươi đi đánh giặc? Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn đánh thắng sao?
.Mộng Đình phản ứng đầu tiên, chỉ có điều dường như nàng luôn không bắt được trọng điểm.
.Giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành, khiến Hàn Nghệ đều muốn thịt nàng, giật giật khóe miệng nói: - Mộng Đình tiểu muội muội, cô đã qua tuổi đồng ngôn vô kỵ rồi, nếu còn nói như thế nữa, ta thật sự phải cáo cô tội phỉ báng đấy.
.- Ta chỉ nói thật mà thôi. Mộng Đình thè lưỡi, nhỏ giọng kháng nghị nói.
.Mộng Nhi vừa mới tỉnh ngộ lại, tỏ ra rất lo lắng nói: - Tiểu Nghệ ca, việc này có phải rất nguy hiểm không?
.Lưu Nga bỗng nhiên như vừa nghĩ ra, nói: - Khi ta ở trong cung, từng nghe có người nói rằng có lẽ hoàng thượng và những đại thần kia khi muốn đề bạt một số người mới vào con đường làm quan thì đều sẽ cử đi áp tải lương thảo một chuyến để lập chút công lao trở về. Hàn Nghệ, có phải đây chính là ý nghĩa lần đi này của ngươi không?
.- Không hổ là Lưu tỷ, chỉ có tỷ mới có thể hiểu nhiều hơn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi cứ yên tâm đi, lần này đi chính là áp tải lương thực, chuyển xong sẽ lập tức trở về. Thời gian sẽ không quá nửa năm đâu.
.- Ra là vậy, thật sự làm ta lo lắng muốn chết.
.Bàn tay nhỏ nhắn của Mộng Đình vỗ nhè nhẹ vào ngực.
.Những người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
.- Tuy nhiên các người cũng chớ nói lung tung những lời này. Hàn Nghệ không quên dặn dò.
.Lưu Nga vội vàng nói: - Đúng đúng đúng, việc này không thể ăn nói bậy bạ được, cẩn thận không Hoàng thượng sẽ lấy đầu của các muội đấy.
.Tứ Mộng thật đúng là bị bị nàng hù dọa đến mức mặt mũi căng thẳng, đồng loạt gật đầu.
.Cũng chỉ có Lưu tỷ có thể quản được các nàng thôi. Hàn Nghệ âm thầm cười, lại nói: - Sau khi ta đi, các cô cần phải chú ý mọi thứ. Không được làm ẩu giống như trước kia, việc gì cũng đều phải nghe theo Lưu tỷ đấy, có biết không?
.Mặc dù trong mười kiến nghị của Lưu Nga, ít nhất Hàn Nghệ cũng phủ quyết chín. Nhưng đó là khi có hắn ở đây. Lưu Nga làm việc rất ổn định, không giống như phong cách của hắn, nhưng hôm nay hắn phải đi xa, tất nhiên mong rằng mọi chuyện ở nhà ổn định. Thà rằng không tạo ra công trạng gì chứ không thể để sơ suất. Dù sao hiện tại Phượng Phi Lâu đang có sức ảnh hưởng, nếu có sai sót gì có thể sẽ gây ra hậu quả đáng kể. Bọn họ không ai có thể khống chế được. Nếu giao phó mọi thứ cho Lưa Nga kiểm soát, hắn có phần yên tâm hơn một chút.
.Mộng Đình chu miệng nhỏ nhắn nói: - Thời điểm ngươi đang ở đây, chúng ta cũng chưa từng càn quấy.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Chúng ta ở trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì được, nhưng ngươi đi ra bên ngoài, mới cần phải chú ý một chút.
.- Ừ! Ta biết rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói.
.Sao khi lại nhắn nhủ các nàng một phen, Hàn Nghệ kêu người đi gọi Tang Mộc và Thẩm Tiếu tới, sau đó trở về nhà.
.Nhưngkhi hắn vừa bước một chân vào nhà, liền có tiếng đập cửa rồn rập.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, hiển nhiên biết người đến là ai rồi, nói: - Vào đi.
.Chỉ thấy hai tiểu tử đang cười hì hì đi vào.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, nói: - Hai tiểu tử các đệ, mới vừa rồi trong đại sảnh một câu cũng không nói, liếc ngang liếc dọc, có phải muốn đi cùng ta hay không?
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Ta muốn đi bảo vệ Hàn đại ca.
.Hùng Đệ cũng nói theo: - Ta muốn đi giúp Hàn đại ca nấu cơm.
.Hàn Nghệ nghe vậy cười ha hả, nói: - Dù sao lần đi này của ta chẳng qua là đi du lịch, không có gì nguy hiểm, nếu các đệ muốn đi, ta cũng không phản đối. Tuy nhiên Tiểu Mập, mọi việc bên này của đệ đều đã làm xong chưa?
.Hùng Đệ nhất thời sửng sốt, đôi tay mập mạp vội vỗ mạnh vào má.
.Trong mắt Hàn Nghệ hiện lên ý cười, nói: - Tiểu Mập! Bây giờ đệ không còn là một đứa con nít, mà là một người đàn ông, đệ đã có sự nghiệp của mình, sao có thể nói buông tay thì liền buông tay? Cho dù đệ không hề để ý, nhưng đệ đi như vậy, đối với Trương Thông bọn họ thật quá không công bằng.
.Hùng Đệ cúi thấp đầu nói: - Nhưng huynh và Tiểu Dã đều đi rồi, một mình ta đợi ở đây có gì thú vị.
.- Nếu Mộng Đình nghe được những lời này của đệ, các nàng ấy sẽ rất đau lòng. Hàn Nghệ tỏ ra xem thường, lại nói: - Đương nhiên ta sẽ không miễn cưỡng đệ. Nếu như đệ muốn đi, vậy cùng đi đi. Nhưng đệ hãy suy nghĩ cho kỹ, đây dù sao cũng là sự nghiệp của đệ.
.Hùng Đệ lại nhìn trộm Tiểu Dã.
.Tiểu Dã suy nghĩ một chút, nói: - Tiểu Mập, ta cảm thấy Hàn đại ca nói rất có đạo lý, nếu huynh đi rồi, cửa hàng Thông Hùng của huynh làm sao bây giờ, huynh đã vì thế mà bỏ ra rất nhiều cố gắng, còn nói muốn chạy tới tận Dương Châu. Hơn nữa huynh không được quên, huynh và Trương thúc đã ký kết khế ước quân tử thần thánh, không thể đổi ý đâu, sư phụ đệ đã từng nói, đại trượng phu phải đầu đội trời chân đạp đất, lời nói phải đáng tin.
.Hùng Đệ vểnh cặp môi phì phì lên, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn gật đầu, nói: - Tiểu Dã, ta nghe lời đệ. Nói xong y vừa nhìn về phía Hàn Nghệ, vành mắt đã đỏ bừng nói:
.- Hàn đại ca, Tiểu Dã, các người phải sớm trở về, bằng không ta sẽ nhớ các người đấy.
.- Được rồi! Được rồi! Người lớn cả rồi, còn nói những lời buồn nôn như vậy, ta đưa xong liền sẽ trở lại.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn đương nhiên không muốn mang Tiểu Mập đi, hơn nữa cũng nhất định sẽ không dẫn y đi theo, dù sao vẫn là đi tiền tuyến, nguy hiểm thì nhất định sẽ có, Tiểu Mập thân thủ chậm chạp, thật sự là không nên đi tiền tuyến, nếu chẳng may xảy ra cái gì không ngờ, vậy quá nguy hiểm. Hắn cũng không nguyện ý Tiểu Mập đi theo hắn chịu khổ, còn Tiểu Dã, ngược lại hắn hy vọng có thể cùng đi với hắn, đầu tiên là có một người bạn, thứ hai có Tiểu Dã ở đây, hắn cũng an tâm hơn một ít.
.Nhưng lời này cũng không thể nói thẳng ra, nếu không sẽ làm Tiểu Mập bị tổn thương, hơn nữa hắn cũng không có thể nói có thể gặp nguy hiểm, nếu nói như vậy, Hùng Đệ nhất định sẽ ầm ĩ đòi cùng đi, mặc dù không đi thì cũng sẽ vô cùng lo lắng, vì vậy hắn biểu hiện vẫn vô cùng thoải mái. Kỳ thật hắn rất ít khi dùng cách cứng rắn để yêu cầu hai tiểu tử này làm bất kể việc gì, hắn luôn lựa chọn phương pháp đi đường vòng, để mở đường cho hai người bọn họ, đưa bọn họ về hướng chính đồ, tuy nhiên đây đối với một lão thiên mà nói, thật sự là quá đơn giản rồi.
.Huynh đệ ba người tán gẫu trong chốc lát, Tang Mộc và Thẩm Tiếu đã tới rồi.
.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi thật sự là được a! Nhanh như vậy liền có tư cách lãnh binh đánh giặc rồi, thật là khiến huynh đệ ta hâm mộ ghen tị hận mà.
.Thẩm Tiếu trước giờ làm việc gì cũng đều lạc quan hướng về phía trước, luôn thích nghĩ về hướng tốt đẹp, những điểm xấu thì liền tự động loại bỏ, hơn nữa ở Đại Đường thượng võ, có thể lãnh binh đánh giặc, thì đó chính là uy phong, so với làm quan văn còn uy phong hơn một ít.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nếu ta thật sự phải đi lãnh binh đánh giặc, mà nghe được lời này của ngươi thế nào cũng phải tức chết mất thôi.
.Tang Mộc kinh ngạc nói: - Ân công, không phải ngươi đi đánh giặc sao?
.Hai người bọn họ nghe thấy Hàn Nghệ phải ra tiền tuyến, liền khẩn cấp tới đây, vẫn chưa nghe hết.
.Hùng Đệ lập tức nói: - Ai nói Hàn đại ca đi đánh giặc chứ, Hàn đại ca chỉ là đi đưa lương thảo thôi, một chút xíu nguy hiểm cũng sẽ không có.
.Tiểu Dã cũng gật gật đầu.
.- Đưa lương thảo!
.Thẩm Tiếu buồn bực nói: - Hoàng thượng không khỏi cũng quá xem thường người ta rồi, lúc trước một mình ngươi đã chắn lui hơn vạn đại quân của Trần Thạc Chân, không ngờ lại cho ngươi đi đưa lương thực, vậy thì đi làm gì, lương thảo này đổi lại là ta ta cũng có thể đưa a!
.Ngươi muốn đi, người ta còn không cho ngươi đi ấy. Hàn Nghệ liếc nhìn phá gia chi tử này, nói: - Thẩm Tiếu, ngươi nghĩ thêm chút đi nha! Đánh giặc nguy hiểm biết bao nhiêu a, ngươi muốn ta đi tìm chết như vậy sao.
.Thẩm Tiếu lập tức nói: - Ta cũng không hề nghĩ như vậy, tiểu tử ngươi một bụng chủ ý hư hỏng, ta thấy người có thể hại ngươi còn chưa sinh ra đâu.
.- Không dám! Không dám! Ngươi vỗ mông ngựa ấy mà, ta càng nghe cảm thấy sợ hãi, càng nghe càng quá tà dị.
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: - Được rồi! Trước tiên đừng nói nhảm nữa, ta tìm các ngươi tới là có chính sự đấy.
.Dừng một chút, hắn lại quay sang hướng Tang Mộc trước nói: - Tang Mộc, sau khi ta đi, Lưu tỷ chưởng nội, ngươi chưởng ngoại. Nhưng ngươi chỉ cần an tâm làm tốt một chuyện là được rồi, chính là chuyện xây dựng xưởng, về phần bất kể những kế hoạch gì mà ta từng đề cập tới với ngươi, tạm thời toàn bộ tạm ngừng, chờ ta trở lại rồi hãy xử lý.
.Tang Mộc gật gật đầu, nói:
.- Ta biết rồi.
.Y là một người rất tự biết mình, biết kế hoạch này của Hàn Nghệ, y chơi không nổi, nếu để y tới xử lý, nhất định chơi hỏng hết.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nhưng thật ra khá là yên tâm đối với Tang Mộc, nhưng đối với Thẩm Tiếu ấy mà, thì cũng lại lo lắng tương đương, lại nói với Thẩm Tiếu: - Thẩm Tiếu, lần này ta đi không yên lòng nhất chính là Kim Hành.
.Thẩm Tiếu lập tức nói:
.- Ngươi có gì phải lo lắng, khoản tiền cho vay của ta có thể đã sớm sánh bằng ngươi rồi.
.- Ta chính là sợ cái này.
.Hàn Nghệ nói: - Kim Hành này bất đồng với phòng cho vay trước kia của ngươi, hơi không cẩn thận, là gặp phải hoàn cảnh thua sạch cả bàn.
.Tang Mộc cũng rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, nói: - Ân công, có cần tạm thời đóng Kim Hành trước hay không.
.Thẩm Tiếu nghe vậy sắc mặt trầm xuống, rất là không vui.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Thẩm Tiếu, cười nói: - Vậy ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to rồi, kỳ thật chỉ cần Thẩm Tiếu nguyện ý thêm chút nỗ lực, lấy năng lực của y đủ để xử lý tốt Kim Hành rồi.
.Thẩm Tiếu nói: - Còn không phải sao, Tang Mộc, ngươi cũng quá xem thường người rồi.
.Tang Mộc cũng kịp phản ứng, vội hỏi:
.- Thẩm công tử, thật sự xin lỗi, ta không phải có ý kia.
.- Thẩm Tiếu là người đại lượng như vậy, sao có thể so đo với người bình thường như ngươi.
.Hàn Nghệ lại quay sang nhìn nói với Thẩm Tiếu: - Ngươi nói có phải không?
.Thẩm Tiếu hừ nói: - Hai người các ngươi kẻ xướng người hoạ, khinh ta không biết gì sao.
.Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Ta chưa từng hoài nghi năng lực của ngươi, bằng không lúc đầu ta cũng sẽ không đem Quỳ Hoa Bảo Điển truyền thụ cho ngươi, ta chính là sợ ngươi đắc ý vênh váo rồi, xử lý tốt Kim Hành kỳ thật chỉ có một chuẩn tắc, chậm! Ngàn vạn lần không cần cầu mau chóng, thà rằng chậm một chút, cũng nhất định phải làm cho chuẩn xác không có sai sót. Mặt khác còn một điều, các ngươi nhất định phải chú ý, chính là một vài khoản cho vay đại ngạch, nhất là cho vay có tính chất kỹ thuật, nhất định phải hoãn lại một chút, không phải là ta hoài nghi phán đoán của các ngươi, chỉ có điều cho vay mang tính kỹ thuật đều là một ít giai tầng nông công, bọn họ không có đảm lượng vay quá nhiều tiền, nếu có người muốn làm như vậy, thì tám chín phần mười là một cái bẫy, như thế hãy chờ ta trở lại rồi nói sau, cho vay tiểu ngạch còn không quan hệ, chúng ta không thể phá hủy tính tích cực khoản cho vay của dân chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận