Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 689: Uy hiếp? Nhắc nhở?

.Hiện giờ đi ra ngoài một chuyến vô cùng không dễ dàng, hoặc là không ra khỏi cửa, nếu đã đi ra thì liền không tầm thường.
.Thương nhân Giang Nam rất vất vả mới đến Trường An một chuyến, dù sao cũng không thể nào xách hai bao tải đất đặc sản đến đây được, mà nhất định cũng đã chuẩn bị đầy đủ mới đến, ít nhất cũng phải kiếm lại được phí chuyên chở.
.Gần trăm thuyền vận tải cỡ lớn xếp thành đội thuyền thật dài, nhìn từ xa trông đồ sộ xiết bao.
.Phải biết rằng đây đều là đội thuyền tư thương, nếu tính như là thủy thuyền vận tải của triều đình, vậy thì càng thêm khủng khiếp.
.Đây có thể nói là pháp bảo chiến thắng của Hàn Nghệ, không có một chi đội thuyền này, Hàn Nghệ cũng rất phiền toái đấy, bởi vì hắn phải tranh thủ thương nhân Tây Vực, nhất định phải có hàng hóa, nếu không có hàng hóa thì cái gì cũng đều là vô nghĩa, đây cũng là thứ mà ngõ Bắc thiếu thốn nhất đấy, nước hoa, giấy mực hàng hóa của hắn đều thiếu thốn, ngay cả Trường An cũng còn không đủ để cung cấp, huống chi là thương nhân Tây Vực, đây là thị trường ưu thế của hai chợ và Nguyên gia. May mà Dương Triển Phi khi đang bàn bạc với hắn về chuyện buôn bán, từng nói đến chuyện này, xem như đã giúp Hàn Nghệ một đại ân.
.Đợi khi đến gần, chỉ thấy trên đầu thuyền ba con thuyền đầu tiên đều đứng không ít người, đều là ăn mặc kiểu thương nhân, trong đó có mấy người chỉ vào đám người Hàn Nghệ đang nói cái gì đó.
.Hàn Nghệ cũng vô cùng nhiệt tình vẫy tay.
.Thương nhân trên thuyền cũng khẩn trương vẫy tay đáp lễ.
.Trôi qua một hồi lâu, thuyền này mới cập bờ, dưới từng trận tiếng ồn ào, những thương nhân đó đã dẫn đầu xuống thuyền.
.Hàn Nghệ bọn họ cũng vội vàng tiến lên tiếp đón.
.- Hoan nghênh các vị tới Trường An.
.Hàn Nghệ chắp tay cười ha hả nói.
.- Vị này nhất định chính là Mai thôn Hàn tiểu ca đi.
.Một người nam nhân trung niên dẫn đầu bước nhanh đi lên phía trước.
.- Đúng vậy.
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Người mới vừa rồi đã chỉ điểm, chính là người mà Hàn Nghệ phái đi.
.Nam nhân trung niên kia nói: - Tại hạ Ngô Quận Lục Giang.
.- Hóa ra là Lục thúc, kính đã lâu, kính đã lâu.
.Tất cả mọi người đã biết Hàn Nghệ quý vi Hoàng gia Đặc phái sứ, bởi vậy mới vừa rồi còn có chút không yên, dù sao quan thương cách xa nhau quá nhiều, nhưng khi thấy Hàn Nghệ dễ nói chuyện như vậy, còn gọi bọn họ là thúc, thì cảm thấy thoải mái không ít.
.Lúc này một người nam nhân trung niên đứng bên cạnh dùng khẩu âm đặc sệt Dương Châu nói: - Khi ta còn ở Dương Châu, đã được nghe qua đại danh của Hàn tiểu ca, chỉ tiếc lúc ấy không thể gặp được, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt a.
.- Đâu có, đâu có.
.Hàn Nghệ đưa tay chỉ sang bên cạnh, nói: - Vị này là nhị công tử của Thứ sử Dương Châu.
.Nam nhân trung niên kia mới đầu còn chưa chú ý, còn đang mải đánh giá Hàn Nghệ, hiện giờ nghe thấy Hàn Nghệ vừa nói như vậy, không khỏi định nhãn mà nhìn, ôi một tiếng: - Thật sự là nhị công tử a! Thất lễ, thất lễ. Tiểu nhân Trương Phục có tài đức gì, dám khiến nhị công tử vất vả tới đây nghênh đón.
.Những thương nhân còn lại cũng đều khẩn trương thi lễ.
.Dương Triển Phi cười ha hả nói: - Ta cũng coi như là nửa người Dương Châu, hiện giờ các vị đã tới Trường An, theo lý ta nên tới đây nghênh đón.
.Hàn Nghệ lại chỉ về phía Thẩm Tiếu nói:
.- Đại công tử Dương Châu Đệ Nhất lâu Thẩm gia. Thẩm Tiếu.
.Thẩm Tiếu đĩnh đạc nói: - Ta còn cần ngươi giới thiệu sao, Trương thúc thúc ta đã quen. Chào Trương thúc thúc.
.Trương Phục ha hả nói: - Cha ngươi vẫn không yên tâm về ngươi a, còn cố ý dặn ta xem ngươi ở Trường An có gây chuyện thị phi hay không.
.Thẩm Tiếu vội vàng hỏi: - Cha ta vẫn khỏe chứ?
.Trương Phục trêu ghẹo nói: - Ngươi ít chọc cho cha ngươi tức giận, thì cha ngươi sống lâu trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
.Thẩm Tiếu nghe vậy xấu hổ cười.
.Hàn Nghệ lại giới thiệu đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã cho bọn họ.
.Mặc dù mọi người đều vẫn còn tỏ ra rất khách khí, nhưng có câu nói rất đúng, tha hương ngộ cố tri, mọi người đều dùng tiếng Dương Châu giao lưu một phen, chỉ cảm thấy giống như vẫn đang ở Dương Châu vậy, trong lòng vô cùng ấm áp, Hùng Đệ cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn.
.Mọi người ở trên bến thuyền nói chuyện với nhau một hồi lâu, đợi sau khi tất cả thuyền đều thuận lợi cập bờ, Hàn Nghệ liền mời bọn họ tới ngõ Bắc. Bọn họ là ông chủ, đương nhiên không cần hỗ trợ dỡ hàng, hơn nữa triều đình có kho hàng chuyên môn cung cấp cho bọn họ cất chứa hàng hóa, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cho nên những thương nhân này cũng vô cùng yên tâm, đem mọi chuyện giao cho thủ hạ đi làm, sau đó theo đám người Hàn Nghệ đi vào trong thành.
.Tuy nhiên Dương Triển Phi ngược lại lại không cùng bọn họ đi vào thành, mà tìm cái lý do đi về.
.Ở ngoài thành thì còn được, nhưng ở trong thành thì không được, thương nhân là ti tiện đấy, Dương Triển Phi là dòng họ hoàng thất tiền triều, đi cùng một đám với nhau thì quá kỳ cục rồi, y có thể tới đây cũng đã là vô cùng tốt rồi.
.Đi vào ngõ Bắc, Tiền Đại Phương, Cổ Phú Quý, còn có một vài thương nhân hai chợ như đám người Chu Phí, Vạn Quý Xuân đã sớm bày tiệc đãi. Bọn họ đều biết nhau cả, dù sao trước đó thường xuyên đến đây, nên vừa gặp mặt đã thân thiện hàn huyên.
.- Tiểu Nghệ ca.
.Lúc này, Trà Ngũ đột nhiên bước nhanh đã đi tới.
.- Chuyện gì?
.Hàn Nghệ thấy thần sắc y khác thường, liền hỏi.
.Trà Ngũ ở bên tai Hàn Nghệ nhỏ giọng nói vài câu.
.Hàn Nghệ nghe xong nhíu mày, sau đó quay sang những thương nhân kia chắp tay nói: - Các vị bề trên, hiện giờ ta đột nhiên có chút việc gấp phải xử lý, chỉ sợ phải thất bồi trong chốc lát.
.Thẩm Tiếu sửng sốt, nói: - Không sao chứ?
.- Một chút việc tư.
.Hàn Nghệ cười nói.
.Lục Giang vội nói: - Không sao không sao, ngươi mau đi đi.
.- Thật có lỗi, thật có lỗi.
.Hàn Nghệ chăp chăp tay, sau đó cùng Trà Ngũ đi theo thông đạo chuyên dụng bên cạnh.
.Hắn đi tới trước cửa Nữ Nhân phường, đầu tiên là bảo Trà Ngũ trở về, sau đó mới mở cửa đi vào.
.- Ai?
.Khi hắn vẫn còn đang đi trên bậc thang, trên lầu liền truyền tới một thanh âm. Hắn trả lời một tiếng: - Là ta.
.Đi lên lầu hai, chỉ thấy một vị công tử ca dáng người thon dài đứng ở phía trước cửa sổ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mẫu Đơn nương tử, đã lâu không gặp rồi.
.Vị "Công tử ca" này đúng là Nguyên Mẫu Đơn nữ mặc nam trang, chỉ vì nàng dáng người cao gầy, mặc nam trang vào, cũng có vẻ anh khí bừng bừng, tuấn mỹ không tầm thường.
.Từ lần trước sau khi Hàn Nghệ bị ám sát, hai người cũng chưa từng gặp mặt, hơn nữa hai nhà hiện giờ mâu thuẫn ngày càng chuyển biến xấu, vì vậy Hàn Nghệ đối với việc Nguyên Mẫu Đơn đến đây, có vẻ vẫn còn có chút kinh ngạc, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.
.- Đã lâu không gặp!
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên cười, nói: - Hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn giải quyết một chuyện đã sớm nên giải quyết.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Chuyện gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chính là về khoản cổ phần của ta ở Tự Do Chi Mỹ.
.Hàn Nghệ ngẩn người, hoang mang nhìn Nguyên Mẫu Đơn.
.- Ta tính toán đem số cổ phần này trả lại cho ngươi, giá liền ấn theo lúc trước mà tính, ngươi chỉ lãi mà không lỗ. Nguyên Mẫu Đơn vô cùng đơn giản sáng tỏ nói.
.Nếu lúc trước Nguyên Mẫu Đơn đến nói với hắn việc này, Hàn Nghệ sẽ không cảm thấy có bất kỳ chút kinh ngạc nào, nhưng hiện giờ nhắc tới việc này, ngược lại làm hắn rất hoang mang, cười nói:
.- Ta đã sớm nói rồi, đây chỉ là đấu tranh thị trường giữa ngõ Bắc với Nguyên gia các ngươi, không ảnh hưởng lui tới riêng tư giữa chúng ta. Hơn nữa, cô có trả hay không, đều không ảnh hưởng đại cục, ta không biết là còn cần phải làm như thế.
.- Không ảnh hưởng đến đại cục?
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, nói: - Ngươi nói thật giống như ngươi đã thắng định rồi.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai ngồi xuống, nói: - Ta cũng không có nói như vậy, nhưng ách nếu kiêu ngạo, ngông cuồng một chút mà nói, trên cơ bản ta đã đứng ở thế bất bại, trừ phi Nguyên gia các ngươi cũng có thể làm ra được vật gì tốt, nhưng chuyện đáng tiếc là, các ngươi không có, còn ta có, đường mía mới kia của ta vẫn còn chưa được đưa ra đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ lay động cái trán: - Lời ấy của ngươi sai rồi. Nếu như nói ngõ Bắc đứng ở thế bất bại, ta đây quả thật cùng nhận thức, Nguyên gia chúng ta đích xác mất đi cơ hội tốt nhất khiến ngõ Bắc sụp đổ. Nhưng nếu như nói ngươi đứng ở thế bất bại, vậy cũng không nhất định đâu.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, nói:
.- Chỉ giáo cho?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi còn nhớ được lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?
.Hàn Nghệ hoang mang gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn khinh miệt cười nói: - Ta nhớ được ta cũng từng nói qua, loại người xuất thân như ngươi, cho dù lúc ấy ta đánh ngươi gãy hai cái chân, thì đó cũng là chuyện bình thường, ngay lúc đó quốc cữu công tuyệt sẽ không bởi vì ngươi, mà trở mặt thành thù với Nguyên gia chúng ta.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, ý tứ của lời này hắn sao có thể nghe mà không rõ, ngoài miệng lại cười nói: - Xem ra Nguyên gia các ngươi đã đến nông nỗi nỏ mạnh hết đà rồi, không ngờ lại dùng loại chiêu số này để dọa cho ta sợ. Nhưng thật xin lỗi, ta bị dọa sợ đấy.
.- Dọa ngươi?
.Nguyên Mẫu Đơn cười khẽ hai tiếng, nói: - Phô trương thanh thế từ trước vẫn là điểm mạnh của ngươi, mà không phải là thứ ta am hiểu. Trận đấu tranh này xa xa còn chưa kết thúc, hơn nữa có thể so với lúc trước thì càng thêm kịch liệt. Dù sao ngay từ đầu Nguyên gia chúng ta vẫn chỉ muốn đè sập ngõ Bắc của ngươi, mà hiện giờ ngươi đã uy hiếp đến căn bản của Nguyên gia chúng ta, thậm chí còn khiến cho thanh danh Nguyên gia chúng ta, phải chịu thương tổn không nhỏ, hiện giờ Nguyên gia chúng ta đã không chỉ là muốn đè sập ngõ Bắc của ngươi, mà là muốn phá hủy tất cả của ngươi, bởi vậy ta cảm thấy số cổ phần này đã không còn quan trọng nữa.
.Con mẹ nó! Cô như thế cũng quá hèn hạ rồi, không thắng được buôn bán, liền giở cái trò đó ra. Mẹ kiếp! Lão tử chính là sợ cái này a! Hàn Nghệ trầm mặc một lát, nói: - Trước kia ta vẫn còn vô cùng kính nể Nguyên gia các ngươi, không thể tưởng được Nguyên gia các ngươi cũng sẽ làm cái chuyện hạ lưu như thế này.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đây là ưu thế mang tính tuyệt đối của Nguyên gia chúng ta đối với ngươi, trước kia không mang ra, nhưng bây giờ thì không cần phải như vậy nữa rồi, thế thì vì sao lại không lấy ra mà dùng, đương nhiên, điều này cũng chưa tới mức hạ lưu.
.Hàn Nghệ cười lạnh nói: - Nhưng ta lại không tin Nguyên gia các ngươi dám làm như thế, đây chính là kinh thành.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Nguyên gia chúng ta vẫn tuân theo pháp luật, không có gì để sợ hãi cả, nhưng thiên hạ lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người gặp phải bất ngờ, chẳng lẽ kinh thành thì cũng không có người nào xuất hiện ngoài ý muốn sao?
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Bất kể là làm ta sợ cũng được, đến thật sự cũng tốt, Hàn Nghệ ta đều tự nhiên muốn làm gì cũng được. Vừa lúc, ta vẫn cảm thấy trên triều đình đang buồn, nếu có người chơi mới nhảy vào đây, ta tin tưởng nhất định sẽ càng nhiều thú vị hơn nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn khinh miệt cười nói: - Ngươi cũng đừng ở đây mà hư trương thanh thế nữa, đây cũng không phải là buôn bán, mà là so sánh về thực lực chân chính, lấy một chút thực lực yếu ớt hiện tại kia của ngươi, Nguyên gia chúng ta cũng đủ cho ngươi mỗi canh giờ xuất hiện một lần bất ngờ. Điều duy nhất ta có thể khuyên ngươi, chính là ở cùng với người khác ít thôi, bằng không mà nói, cẩn thận hại người hại mình.
.Nửa câu sau này, hoàn toàn chạm đến vảy ngược của Hàn Nghệ, hắn nhíu mày nhìn về phía Nguyên Mẫu Đơn, mắt lộ ra hung quang, nói: - Nếu Nguyên gia các ngươi dám làm như vậy, ta thề, ta nhất định phải khiến cho tất cả mọi người Nguyên gia không được chết tử tế.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói: - Thật có lỗi! Ta trước giờ không tin cái kiểu nói thần nói quỷ này.
.Đang lúc lúc này, chợt nghe được dưới lầu vang lên một tiếng cười giảo hoạt: - Ngươi tên ngốc này, Mẫu Đơn tỷ của ta là một mảnh hảo tâm nhắc tỉnh ngươi, ngươi không lĩnh tình chế giễu, ngược lại còn nói năng lỗ mãng đối với Mẫu Đơn tỷ của ta, thật sự là phụ một mối tình thâm của Mẫu Đơn tỷ ta nha, khiến ngay cả người ngoài như ta đây đều coi không nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận