Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1223: Hội chứng thần hồn nát thần tính

.Thôi Tập Nhận, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành quay người lại xem, thì thấy Hàn Nghệ đang đi tới.
.Ánh mắt Vương Huyền Đạo sáng lên, có chút hứng thú liền hỏi: - Không biết Hàn tiểu ca vì sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị có hứng thú nghe tại hạ kể một câu chuyện!
.- Hay lắm! Ta thích nhất là nghe Hàn tiểu ca kể chuyện! Vương Huyền Đạo lập tức hưng phấn nói.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái cũng hiếu kỳ nhìn Hàn Nghệ.
.Duy chỉ có Thôi Tập Nhận là liếc nhẹ một cái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ở Mai Thôn chúng ta có một gia đình họ Tăng, các người cũng biết đấy những người nông dân như chúng ta đều là kiểu thả rông mà nuôi dưỡng, mấy cái bệnh vặt không quan tâm đến lắm, gia đình này tất nhiên cũng là như vậy.
.Vương Huyền Đạo nghe có chút không hiểu lắm, chỉ cảm thấy câu chuyện này bình thường không có gì lạ cả, không giống phong cách của Hàn Nghệ, Hàn Nghệ kể chuyện, bình thường câu đầu tiên là đã làm cho người ta kinh sợ rồi.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Mãi đến tám năm trước, nam nhân của nhà này đột nhiên có chút ho nhẹ, lúc đầu người nhà đều không chú ý đến, nam nhân đó cũng như vậy, vẫn làm việc bình thường như mọi ngày, nhưng bệnh ho này vẫn không hề dứt hẳn, cứ như vậy ho kéo dài đến một năm, sau một năm, bệnh tình của ông ta đột nhiên trở nặng, thường xuyên ho ra máu, mỗi ngày mỗi đêm đều đau đến chết đi sống lại, thậm chí còn thường lấy đầu đập vào tường, cả người gầy đi như que củi, từng cái mụn nhọt to dần mọc lên, vô cùng đáng sợ, cứ như vậy hành hơn một tháng, cuối cùng nam nhân đó đau dần dần đến chết đi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Căn bệnh này nghe ra tuy rằng có chút đáng sợ, nhưng câu chuyện này không hề có gì hấp dẫn cả.
.- Ngươi đừng vội, ta còn chưa nói hết. Nam nhân đó tuy rằng đã được giải thoát khỏi sự đau đớn, nhưng lại để lại cho người nhà ông ta một cái bóng quá lớn.
.Thôi Tập Nhận nghe vậy, thoáng nhíu mày.
.Vương Huyền Đạo liếc nhìn Thôi Tập Nhận một cái, lại hỏi Hàn Nghệ: - Cái gì mà cái bóng quá lớn?
.- Chứng sợ ho!
.- Chứng sợ ho?
.Vương Huyền Đạo và Trịnh Thiện Hành cùng la lên, nghe ra có hơi dọa người a!
.Lư Sư Quái thì lại hỏi: - Thế nào là chứng sợ ho?
.Hàn Nghệ nói: - Đúng như tên gọi của nó, chính là có sự sợ hãi cực lớn đối với ho, nhất là đối với vợ của nam nhân đó, trong mắt bà ta dần dần hình thành nên một thứ khái niệm là ho đồng nghĩa với chết đi, chính vì vậy chỉ cần con của bà ta hơi ho nhẹ một chút là bà ta liền mời lang trung, đến miếu bái phật, cả gia đình đều sống trong nỗi ám ảnh này.
.Lư Sư Quái nhíu mày nói: - Sinh lão bệnh tử, ta cũng gặp qua không ít, cũng thấy qua không ít bách tính vì bệnh tật mà chết đi, nhưng chưa hề nghe nói qua loại bệnh này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Xin hỏi Lư công tử, chẳng lẽ trị bệnh xong, ngươi còn ở lại nhà bệnh nhân một thời gian.
.Lư Sư Quái ngạc nhiên, lắc lắc đầu: - Chuyện đó thì lại không có.
.- Như vậy thì đúng rồi. Hàn Nghệ cười nói.
.Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ nói: - Tại sao lại nói như vậy?
.- Bởi vì yêu.
.- Yêu?
.Ba người cùng đồng thanh nói.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vợ chồng bọn họ vô cùng yêu thương nhau, yêu càng sâu đậm, khi mất đi thì càng đau khổ, sự quấn quýt lẫn nhau giữa yêu và đau sẽ hình thành nên một sự liên kết, trong đó bao gồm cả chứng sợ ho, cái gì làm cho bà ta mất đi người yêu thương, chính là do ho mà gây ra, do đó một khi tiếng ho vang lên bên tai thì giống như gõ lên hồi chuông báo tử. Phu nhân đó đồng thời cũng vô cùng yêu thương đứa con, bà ta không có cách nào chịu đựng thêm nỗi đau mất con, cho nên chỉ cần con bà ta ho lên, thì bà ta liền vô cùng lo lắng, nhưng đồng thời hiện tượng này cũng truyền nhiễm đi, dẫn đến cả nhà bọn họ đều sống trong nỗi ám ảnh của nỗi đau, cuối cùng biến thành chỉ cần có một chút bệnh, cả nhà đều cực kỳ sợ hãi, thấp thỏm lo âu, thường mất ngủ thâu đêm, cả nhà bọn họ đều sống vô cùng áp lực, tinh thần vô cùng uể oải, tiếp tục thế này, chỉ sợ bi kịch sẽ lại lần nữa tiếp diễn. May mắn là, bọn họ gặp được một nhà tâm lý học vĩ đại, mới dần dần thoát ra khỏi loại bệnh tâm lý này, còn nhà tâm lý học vĩ đại này lại đặt tên cho chứng bệnh này là hội chứng thần hồn nát thần tính.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Ta nghĩ nhà tâm lý học vĩ đại này chắc chắn là Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Ngươi làm sao biết được?
.Trịnh Thiện Hành lúc này trợn trắng mắt.
.Vương Huyền Đạo nói: - Không phải ngươi nói tâm lý học là ngươi sáng chế sao?
.Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, đột nhiên nói:
.- Kỳ thực ta cũng có một bệnh tâm lý hoàn toàn mới.
.Vương Huyền Đạo nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Gọi là hội chứng Vương Huyền Đạo xấu hổ.
.- Hử? Vương huyền Đạo kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, cười một cách hà tiện, nói: - Nhưng ta càng hiếu kỳ ngươi làm thế nào có thể khiến cho cả nhà họ thoát ra khỏi nỗi ám ảnh.
.- Đương nhiên là đúng bệnh bốc thuốc!
.Hàn Nghệ cười nói: - Đầu tiên phải truy tìm nguồn gốc, tại sao bọn họ lại trở nên như vậy, có hai điểm, thứ nhất, trong lòng bọn họ không có cách nào chấp nhận sự thật người thân đã ra đi, song rất nhiều bệnh tâm lý đều là do không chịu chấp nhận sự thật mà nên. Thứ hai, bọn họ chỉ nhớ một mặt tiêu cực nhất trong đời, do đó trong lòng bọn họ chỉ có thứ tiêu cực, nhìn nhận bất cứ việc gì cũng đều nhìn một cách tiêu cực.
.Bởi vậy khi ta và người phu nhân kia nói chuyện với nhau, ta nói nhiều hơn về những việc mà trước khi chồng bà ta phát bệnh, bọn họ làm thế nào quen biết thân nhau và yêu nhau, một số chuyện cảm động của vợ chồng bọn họ, và những mơ ước đối với cuộc sống mà bọn họ đã từng hướng đến. Kỳ thực, chuyện mà bọn họ đau khổ nhất cũng chỉ là một tháng mà thôi, nhưng trong cuộc đời của họ lại có rất nhiều hồi ức nhiệt huyết, thế là ta giúp bà ấy từ từ tìm lại những hồi ức nhiệt huyết mà ngọt ngào đó, khi mà trong ký ức của người ta hướng đến mặt tích cực nhiều hơn, vậy thì ngươi đối với bất cứ việc gì cũng sẽ suy nghĩ một cách tích cực, vậy thì sự ảnh hưởng của tiêu cực cũng sẽ từ từ tiêu biến, một cách tự nhiên mà sẽ bắt đầu lấy lại khát khao nhiệt tình đối với cuộc sống.
.Lư Sư Quái gật đầu liên tục, nói: - Lời này của Hàn tiểu ca đúng là giúp ích rất nhiều.
.Nói xong, ba người bọn họ đồng thời nhìn về phía Thôi Tập Nhận.
.Thôi Tập Nhận cau mày, không nói một lời đi về phía trước.
.Khi y đi ngang qua Hàn Nghệ, Hàn Nghệ đột nhiên nói:
.- Giấu bệnh sợ bệnh, là việc làm của kẻ yếu.
.Thôi Tập Nhận nói: - Lừa đời lấy tiếng, tự biên tự diễn, là việc làm của tiểu nhân.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đây tuy rằng chưa từng gặp Thôi đại tỷ, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy Thôi đại tỷ là một nữ nhân vĩ đại, chẳng lẽ đây cũng là lừa đời lấy tiếng sao?
.Thôi Tập Nhận hung hăng trừng mắt lườm Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Theo đuổi tình yêu thuộc về mình, theo đuổi tự do, vì ước mơ của mình, dũng cảm tiến về phía trước, thà chết chứ không chịu khuất phục, vĩ đại chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi. Ta thậm chí còn cho rằng Thôi đại tỷ chính là nữ trung Khuất Nguyên. Thôi đại tỷ không bỏ rơi bất cứ ai, tỷ ấy cũng không nhu nhược, ngược lại, tỷ là một người phụ nữ vô cùng dũng cảm và thông minh, tỷ từ trong sự tuyệt vọng dùng tính mạng của mình để phát lên tiếng gào thét cuối cùng, tỷ đã để lại một thứ tài sản vô cùng trân quý, để cho những người thân yêu của tỷ cả đời được sống trong sự hưởng thụ vô tận. Có lẽ giờ phút này đây không có ai có thể đủ hiểu cái chủ nghĩa lãng mạn đó của tỷ, nhưng ta tin rằng sau này cái tôn chỉ đó của tỷ chắc chắn sẽ được thế nhân tôn sùng, bởi vì mỗi người đều có quyền được theo đuổi hạnh phúc.
.Thôi Tập Nhận nhìn thẳng vào Hàn Nghệ hồi lâu rồi từ từ thu hồi ánh mắt lại, trong mắt ẩn chứa nỗi buồn, lặng lẽ đi qua Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói:
.- Kỳ thực ngươi là người hiểu tỷ nhất trên thế gian này, hoặc nói là ngươi và tỷ thật ra có cùng tư tưởng và sự theo đuổi, nếu không thì lúc đó ngươi cũng đã không ủng hộ tỷ, chỉ là kết quả này khiến ngươi có chút không chấp nhận. Nhưng nếu như ngươi vẫn còn kính yêu tỷ, thì nên ủng hộ tỷ và hiểu cho tỷ ấy, cố gắng trân trọng những tài sản trân quý mà tỷ đã để lại, sự cố chấp kiên trì đối với ước mơ đó.
.Giống như những gì ta đã nói lúc nãy, nếu như ngươi nhất mực đối diện với tiêu cực, ngươi gây tổn thương không phải chỉ có mình ngươi, mà còn có tất cả mọi người bên cạnh ngươi, mỗi người đều sống dưới cái bóng của Thôi đại tỷ đã ra đi, nhưng kỳ thực nguồn gốc của nỗi đau không phải từ Thôi đại tỷ, mà là từ chính bản thân ngươi, Thôi Tập Nhận. Đây có thể là điều mà Thôi đại tỷ không muốn nhìn thấy nhất đấy.
.Thôi Tập Nhận vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước đi không hề nhanh, đột nhiên, y dừng lại, nhìn Thôi Hồng Lăng và Tiêu Vô Y đang đứng bên đường. Khi y nhìn thấy ánh mắt bi thương đó của Hồng Lăng, giống như là bị cái gì đó đâm trong tim, cuối cùng y cũng cúi cái đầu cao ngạo đó xuống, cúi thấp đầu bước nhanh về phía trước.
.- Đại--- !
.Tiêu Vô Y kéo giữ nàng lại, nói: - Để hắn ta tự mình suy nghĩ đi.
.- Ta nghĩ chúng ta phải thay mặt huynh ấy nói một tiếng cảm ơn với ngươi.
.Trịnh Thiện Hành nhìn Hàn Nghệ cười nói.
.Lư Sư Quái và Vương Huyền Đạo cũng cười gật gật đầu.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Khỏi đi, ta cũng là nhận người ta nhờ vả, nếu không thì ta cũng sẽ không giúp y.
.Vương Huyền Đạo hơi trầm ngâm nói: - Vô Nguyệt.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Năm xưa lúc ở trại huấn luyện, ta nợ Độc Cô một ân tình.
.Kỳ thực người có thể hiểu rõ nhất cái tính cách thất thường của Thôi Tập Nhận, chính là Độc Cô Vô Nguyệt, bởi vì Độc Cô Vô Nguyệt và Thôi Tập Nhận đã quen biết từ nhỏ, hơn nữa quan hệ còn tốt vô cùng, bởi vì hai người bọn họ có cá tính có chút giống nhau ở mọi mặt, Độc Cô Vô Nguyệt theo chủ nghĩa hoàn mỹ, Thôi Tập Nhận là chủ nghĩa đệ nhất, nhưng lại vì Thôi Hồng Lăng, dẫn đến hai người từng một trận nước lửa bất dung, sau cùng vì Độc Cô Vô Nguyệt cưới Thôi Hồng Lăng, hai người lại hóa giải hiềm khích trước đây. Mối quan hệ này không ngừng biến hóa, để cho Độc Cô Vô Nguyệt có thể cảm nhận được một chút thay đổi trong Thôi Tập Nhận sau khi Thôi đại tỷ chết, Vương Huyền Đạo, Lữ Sư Quái bọn họ không có cách nào có thể cảm nhận được.
.Còn Độc Cô Vô Nguyệt với Hàn Nghệ lại đã từng rất thân, Độc Cô Vô Nguyệt cũng có cảm nhận sâu sắc về tâm lý học của Hàn Nghệ, do đó tối qua sau khi Thôi Tập Nhận rời khỏi, Độc Cô Vô Nguyệt liền đến tìm Hàn Nghệ, đem tình hình ra kể lại cho Hàn Nghệ nghe, hi vọng Hàn Nghệ có thể giúp được y. Bởi vì khi ở khóa huấn luyện đầu tiên, Hàn Nghệ sau này cực kỳ không có trách nhiệm, toàn nhờ Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên, nhưng trại huấn luyện là do Hàn Nghệ đề ra, điều này làm cho Hàn Nghệ cảm thấy nợ bọn họ một ân tình, thế là liền gật đầu đáp ứng.
.- Thì ra là như thế.
.Lư Sư Quái gật gật đầu, nói: - Nhưng mà tâm lý học của ngươi đúng là bác đại tinh thâm, làm người ta khó có thể tin.
.Hàn Nghệ thì lại cười khổ nói: - Chữa người ta thì dễ, tự chữa mình mới khó, nếu như ta là y, có lẽ ta còn không bằng y. Nói xong, hắn lại nhìn về phía Tiêu Vô Y cách không xa, cười trong lòng, cảm khái nói: - Sự bi quan của Thôi Tập Nhận sẽ ảnh hưởng đến người khác, nhưng nếu như bên cạnh toàn là người lạc quan vui tươi, tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, vậy thì bệnh tâm lý này tự nhiên cũng sẽ không cần trị cũng sẽ khỏi.
.Nói rồi, hắn đi về phía Tiêu Vô Y: - Phu nhân, chúng ta nên về rồi.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu, đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, cười nói: - Phu quân, lúc nãy chàng nói thật là hay.
.- Cám ơn.
.- Vậy---- phu quân, ta có thể nhờ chàng một chuyện không.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu như nàng muốn ta dùng những lời như vậy để nói với Mẫu Đơn, ta có thể khẳng định với nàng, cái này không cần thiết.
.- Sao chàng biết? Lẽ nào lại là do cái tâm lý học chết tiệt đó? Tiêu Vô Y vừa kinh ngạc vừa bực bội, kích động nói: - Nhưng ta cho rằng rất cần thiết, Nguyên Mẫu Đơn cũng là như vậy a, chàng nên cố gắng khuyên giải tỷ ấy, để tỷ ấy thừa nhận sai lầm của mình, để tỷ ấy phải xin lỗi với những người chịu tổn thương vì tỷ ấy, chàng cũng không hi vọng Nguyên Mẫu Đơn cứ sống mãi trong cái bóng của nỗi đau đó chứ.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Nhưng ta đã dùng tình yêu cảm hóa nàng ấy. Còn chưa dứt lời, hắn đã cảm thấy như có gai đâm sau lưng, lập tức bổ sung:
.- Nhưng trước hết vẫn là nàng đã dùng tình yêu cảm hóa ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận