Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1391: Bí mật không dám nói.

.Trừ tiền lương!
.Lại là trừ tiền lương!
.Bậy giờ thật sự Trần Thạc Chân chỉ cần nghe đến câu này là tức giận đến nổ tung phổi rồi, đường đường đại giáo chủ kiêm chức Cửu Thiên Huyền Nữ, vậy mà lại chấp nhận làm nô lệ của tiền vậy, đây đúng là quá tổn hại đến lòng tự tôn rồi, đời người gian nan không cần quá thật thà a! Nhưng chỉ cần nàng ta nghĩ đến những mẹ góa con côi vì nàng ta mà mất đi nhà cửa, người thân, nàng ta chỉ có thể biến một bụng tức giận thành một tiếng thở dài, người gánh vác một món nợ máu, đâu có tư cách để kiêu ngạo, xoay người lại, thản nhiên nói: - Ở đây hoang sơn dã lĩnh, ở đây làm cái gì, còn không bằng trở về sớm chút.
.Hàn Nghệ nén sự đắc ý vô liêm sỉ xuống, nhỏ giọng nói: - Vùng Tây Bắc này ngoài hoang sơn dã lĩnh thì chính là sa mạc hoang vắng, không xem những thứ này thì xem cái gì, hơn nữa chức trách của cô là bảo vệ ta, chứ không phải ra lệnh cho ta.
.Nhịn!
.Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Trần Thạc Chân lúc này, nếu không nàng ta sẽ giết người mất.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Trần Thạc Chân, ngoái nhìn xung quanh một chút, nói: - Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta mau đi bắt ít thú hoang về.
.- Ta mang theo lương khô. Trần Thạc Chân nói.
.Tiểu Dã rất là bất mãn nói: - Ở đây khắp núi đều là thú hoang, tại sao phải ăn lương khô, thật không biết lương khô có gì ngon.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Tiểu Dã nói quá đúng rồi.
.Nhưng Tiểu Dã lại nói: - Nhưng Hàn đại ca, các người đừng đi nữa, một mình đệ đi được rồi.
.- Tại sao? Hàn Nghệ kinh ngạc nói,
.- Nơi này cũng không phải Khúc Giang Trì, mà là hoang sơn dã lĩnh, thật sự có thể có mãnh thú xuất hiện, nếu huynh đi, đệ còn phải phân tâm bảo vệ huynh sao, nếu là đệ đi một mình, sẽ càng nhẹ nhàng hơn một chút.
.Thật ra Tiểu Dã thích Hàn Nghệ, Tiểu Bàn cùng lên núi chơi, nhưng chỉ là chơi vui, không phải săn thú, nếu nói thật sự phải săn thú, Tiểu Dã vẫn thích một mình, nếu như vậy, cậu sẽ tự tại hơn nhiều, có thể tận tình hưởng thụ, không phải phân tâm để ý đến mấy người cùng đội chậm rì.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng, hắn luôn cho rằng hắn là cặp đôi hoàn hảo nhất với Tiểu Dã, hôm nay mới phát hiện Tiểu Dã lại không cho là như vậy.
.Trần Thạc Chân mím môi cười, học ngữ khí của Hàn Nghệ nói: - Tiểu Dã nói quá đúng rồi.
.Nhưng nàng ta rất nhanh liền hối hận, vì Tiểu Dã vừa đi, chỉ còn lại hai người nàng ta và Hàn Nghệ.
.Hai người lơ đãng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt nhau đều có vài điều phức tạp.
.Trần Thạc Chân đột nhiên rời ánh mắt đi, cười nói: - Nếu để cho Vân Thành quận chúa đang mang thai biết ngươi không nhanh chóng quay về, còn rảnh rỗi đến nơi này, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
.Ôi, người thông minh nói chuyện, vẫn là chọc tức người như vậy! Hàn Nghệ tức giận nói: - Cô cho rằng ta không muốn trở về sớm một chút sao, nhưng bây giờ chuyện này vẫn chưa làm xong, ta có thể làm thế nào được.
.- Chuyện gì? Lên núi săn thú sao?
.- Cô quay về sẽ biết thôi. Hàn Nghệ nói xong lại nói: - Chúng ta đi nhặt ít củi khô đi, tốc độ săn thú của Tiểu Dã rất nhanh. Ồ, nếu không đi là trừ tiền lương a.
.Trần Thạc Chân thật sự rất muốn chửi má nó, nhưng không có cách nào khác, giờ há miệng mắc quai, nhận lợi ích của người thì không thể vạch mặt người, từ khi cầm tiền của Hàn Nghệ đi trợ giúp những mẹ góa con côi kia, ở trước mặt Hàn Nghệ nàng ta đã định trước là phải thấp hơn một đoạn, bất đắc dĩ chỉ có thể buộc ngựa lại, sau đó nói: - Ngươi đi bên kia nhặt, ta đi bên này.
.Hàn Nghệ sửng sốt, hừ nói: - Vừa nói xong mà cô đã quên rồi, ta mời cô đến, không phải để cô hạ mệnh lệnh cho ta, cô đã từng thấy kẻ có tiền hạ tiện như vậy sao? Cô đi bên kia, ta đi bên này.
.Trần Thạc Chân không nói một lời bèn đi về phương hướng mà Hàn Nghệ chỉ.
.- Wow! Không cần nghe lời như vậy chứ, thực ra... thực ra nam nữ hợp tác, làm việc không mệt a! Hàn Nghệ chỉ có thể cúi đầu đi về hướng khác.
.Trần Thạc Chân đi được một lát, thấy phía sau đã không có bóng người, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng giữa hai đầu mày lại là nửa buồn nửa vui, qua chốc lát, nàng ta lại đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt vô định bước đi, cành củi dưới chân nhưng hoàn toàn như không nhìn thấy, đi đến một vùng đất bằng phía sau sơn động, nàng ta bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên những đống đá vụn.
.Đứng yên một lát, nàng ta lại bước đến, ngồi xuống cạnh một đống đá, nhặt một cành cây lên, gạt đống đá ra, trong mắt lại lóe ra vài tia sáng có phần ngây ngô, nhưng thấy bên dưới chẳng có cái gì cả, nàng ta vừa thất vọng, lại vừa thở phào nhẹ nhõm.
.- Ôi chao? Ngươi đang làm gì vậy?
.Chợt nghe phía sau có người nói, dọa cho Trần Thạc Chân kinh hô một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hàn Nghệ khom người đứng ở phía sau nàng ta vẻ mặt hiếu kỳ, nhìn trái, nhìn phải, thần sắc vô liêm sỉ dị thường, không khỏi cả giận nói: - Tại sao ngươi lại ở đây, không phải nói mỗi người một bên rồi sao?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, nói: - Triền núi bên kia thật cao, ta thấy hơi sợ, liền đến đây xem, cô kích động như vậy làm gì?
.- Ta... !
.Trần Thạc Chân đã sắp tức điên lên rồi, nói: - Vậy ngươi ở bên này, ta đến bên kia.
.- Đợi một chút!
.Hàn Nghệ vội vàng ngăn nàng ta lại, nói: - Cô còn tưởng thật à, ban đầu là ai dắt cô xuống sườn núi, ta đến đây là có chuyện phân phó cô làm.
.Trần Thạc Chân thật tâm không thể phản bác, lúc trước đích thực là Hàn Nghệ dắtnàng ta xuống sườn núi này, hai má lộ ra một tia đỏ ửng, nhưng miệng lại lạnh nhạt nói:
.- Lại có chuyện gì?
.Hàn Nghệ chỉ chỉ vào chiếc chày đá cạnh chân nàng ta.
.Trần Thạc Chân nhìn xuống dưới, bèn cũng hiểu ra.- Vô vị!
.- Vô vị gì cơ? Hàn Nghệ nói: - Việc săn thú này ba phần là cố gắng, bảy phần là may mắn, cô đã biết Tiểu Dã nhất định có thể săn được, Tiểu Dã thân thủ tốt, cũng phải có thú hoang đi qua a, chúng ta làm mấy cái bẫy ở đây, không săn được thú, còn có thể nướng chim ăn, bảo đảm một chút, nhanh lên, nhanh lên, đem lương khô của cô ra.
.Trần Thạc Chân trợn trừng mắt, xoay người về phía ngựa của mình, lấy một chút lương khô ra, lại đi tới, không nói một lời đưa cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Cô làm cái gì vậy, ta cũng không phải hạ nhân của cô, hơn nữa đây là nghĩ cho bữa tối của chúng ta, tất nhiên là phải cùng nhau làm a! Không cần ta tay nắm tay dạy cô đấy chứ.
.Tay nắm tay? Trần Thạc chân vội nói: - Không cần.
.- Vậy nhanh chóng động thủ đi!
.Hàn Nghệ nói xong liền ngồi xổm xuống, bắt đầu làm bẫy.
.Trần Thạc Chân đứng ở bên cạnh, qua một lát nũa, nàng ta mới ngồi xuống bắt đầu động tay làm, nhưng tay nàng ta vừa chạm vào những hòn đá kia, trong đầu liền không ngừng hiện lên cảnh tượng băng tuyết ngập trời kia, lúc trước họ cũng không có tâm tình này, nếu không có chim mắc bẫy, họ đã phải đói bụng, nhưng lúc có thu hoạch thì sự vui vẻ đó chỉ sợ cũng khó tìm lại được.
.Vì đá này là có sẵn, vì vậy rất nhanh, hai người đã làm xong bốn cái bẫy, lại ném một ít lương khô vào trong đó.
.Trần Thạc Chân đứng dậy, nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thất kinh nói: - Cô nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì? Này này này, nơi đây hoang sơn dã lĩnh, cô muốn làm gì?
.Trần Thạc Chân sớm đã thành thói quen, nghiêm túc nói:
.- Ta cảm thấy chúng ta chia nhau ra đi nhặt củi sẽ nhanh hơn.
.Hàn Nghệ nói: - Chia cái gì mà chia, nhặt một chút ở xung quanh đây được rồi.
.Trần Thạc Chân không nói một lời nào.
.- Được được được, xem như ta sợ cô rồi. Hàn Nghệ xoay người liền bước đi về hướng đông.
.Trần Thạc Chân lập tức xoay người đi về hướng tây.
.Hàn Nghệ nghiêng đầu liếc một cái, trong lòng lại cười khổ, nếu có thể tách ra như vậy, không gặp nhau nữa, vậy thì đúng là bớt bao nhiêu việc rồi, đáng tiếc chúng ta dù có đi ngược nhau, cuối cùng vẫn sẽ gặp lại nhau, vì trái đất tròn mà.
.Qua một hồi lâu, Trần Thạc Chân bê một đống củi lớn đến bên cạnh sơn động, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng hát.
.- Gió lạnh hiu hiu, tuyết bay phiêu linh, đường dài chậm rãi, đạp ca mà đi. La la la.... !
.Trần Thạc Chân ngây ngốc một lát, sau đó đi vào sơn động, chỉ thấy Hàn Nghệ vừa làm giá nướng thịt, vừa cất cao tiếng hát, dường như rất vui vẻ.
.- A! Cô đã trở lại rồi!
.Tiếng hát ca bỗng dừng lại, Hàn Nghệ nhìn Trần Thạc Chân ở cửa động nói: - Hiệu xuất của cô đúng là quá kém, xem ra ta lại phải đánh giá lại tiền lương của cô rồi.
.Trần Thạc Chân hừ nhẹ một tiếng, ném củi g xuống đất, sau đó ngồi một bên.
.- Sao cơ? Lại không làm việc, ta chính là ông chủ, không, ta chính là người phát lương a! Cô vô tích sự như vậy, không sợ ta đuổi việc cô sao.
.Hàn Nghệ dứt lời, phát hiện một chút phản ứng cũng không có, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy Trần Thạc Chân xem xét tất cả trong sơn động. Cười nói: - Yên tâm, chỗ ở cũ này của chúng ta rất kiên cố, nếu cô không tin, mấy năm sau đến lại, vẫn là bộ dạng như cũ, lừa cô là chó con.
.Trần Thạc Chân cười lạnh nói: - Chỗ ở cũ? Nói là mộ của ngươi thì chính xác hơn.
.Hàn Nghệ đỏ mặt, xấu hổ nói: - Ta nói là chỗ ở cũ, cô nói là mộ, vậy có thể nói chúng ta đã sống ngủ cùng chăn, chết chôn cùng huyệt chưa. Oa! Thế này đúng là còn lãng mạng hơn cả Bạch sắc sinh tử luyến a!
.Trần Thạc Chân dù gì cũng là người từng làm hoàng đế, chuyện gì mà chưa từng gặp qua, lời nói nào mà chưa từng nghe qua, không nói lời nào, chỉlãnh đạm nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngoan cường chống đỡ một lát, lập tức bại lui.- Thật không hiểu nổi cô, cả ngày một bộ dạng người ta thiếu tiền cô, trên thực tế là cô nợ tiền ta, ta thật không biết vì sao cô vẫn có thể lạnh lùng.
.- Ta không có nợ tiền ngươi, ngươi đừng có quên là ta đã cứu ngươi một mạng.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói: - Sặc, điều ta muốn biểu đạt chính là cầm tiền bạc của người khác, trừ họa thay người khác, ví dụ như cô giúp ta nhóm lửa.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi ngồi một bên đi, ta đi nhóm là được.
.Hàn Nghệ nói: - Cô không tình nguyện như vậy, giống như bị ta ép bức vậy, nếu ta để cô đi nhóm, danh dự của ta cũng bị cô hủy hoại rồi, cô ngồi một bên đi, tiểu muội xem chiêu thả thính kỳ diệu của anh đây, không, kỹ thuật nhóm lửa.
.Trần Thạc Chân hai mắt khẽ khép lại.
.Ta đệt! Cô đây cũng quá ức hiếp người rồi, ta đây sẽ không để cô được như ý. Hàn Nghệ lập tức tiếp tục cất tiếng hát.- Tình trong tuyết, tuyết trong tình, a!
.Qua một lát, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tiểu Dã: - Hàn đại ca, Hàn đại ca, xem đệ săn được thứ gì về rồi.
.Hàn Nghệ vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy thân mình nhỏ gầy của Tiểu Dã đang vác một con hươu rừng kích động chạy tới.
.- Tiểu tử này! Quả là chưa từng làm cho người khác thất vọng!
.Hàn Nghệ kích động tiến tới đón lấy, giúp Tiểu Dã khiêng con hươu đến trước sơn động, huynh đệ hai người lập tức bắt đầu động thủ, lột da con hươu này, hai người bọn họ đều thành thạo về việc này, đặc biệt là Tiểu Dã, đúng là đã đạt đến cấp dộ chuyên nghiệp rồi.
.Trần Thạc Chân chỉ đứng ở một bên, lặng yên nhìn, Tiểu Dã cũng không thích nàng ta nhúng tay vào. Qua một lát, nàng ta lại đứng dậy đi đến vùng đất bằng kia, trong ba cái bẫy, chỉ có một cái bẫy là sập xuống, nhưng dù là như vậy, trong mắt nàng ta cũng lóe ra một tia vui vẻ, vội vàng đi tới, nhẹ nhàng gạt đá bên trên ra, phát hiện quả nhiên trong bẫy có một con chim nhỏ đang nhảy nhót, trong mắt nàng ta thoáng hiện lên một vẻ vui mừng, nhẹ nhàng bắt con chim nhỏ ra, chăm chú nhìn một lát, bèn mở bàn tay ra, con chim nhỏ kia dường như đã bị nhốt một lát, có chút chậm chạp, nhảy nhót mấy cái mới bay lên.
.Trần Thạc Chân đứng dậy, ngửa đầu nhìn con chim nhỏ mới được phóng sinh, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự bi thương.
.Xử lý xong con hươu rừng này, trời đã tối lại, ba người ở trong động tiếp thêm củi lửa, đem nướng con hươu ở bên trên.
.- Ngươi còn mang theo nhiều đồ như vậy đến?
.Trần Thạc Chân thấy Hàn Nghệ cầm một ít gia vị rắc lên mình con hươu, và còn có sáu, bảy bình rượu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hôm nay ta đến, ngoài việc cúng bái ân mã cứu mạng của ta, còn là để thực hiện ước nguyện.
.- Thực hiện ước nguyện?
.Người nói chính là Tiểu Dã.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Lúc trước ta bị vây ở đây, trải qua cuộc sống ăn lông ở lỗ, cái gì cũng ăn tiết kiệm, lúc ấy thường muốn có thể ăn một trận no cái bụng, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện rồi.
.Tiểu Dã hưng phấn nói: - Hàn đại ca, vậy hôm nay chúng ta phải ăn một bữa sảng khoái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đó là đương nhiên.
.Trần Thạc Chân khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, chỉ là xuất hiện trên gương mặt lãnh diễm này của nàng ta, có vẻ vô cùng ấm áp.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng đúng là không phải nói đùa, lúc đó hắn ăn thịt ngựa vừa khô vừa khó ăn, thật vô cùng đau khổ, những ngày đó dường như ngày nào cũng nằm mơ muốn ăn uống một bữa thoải mái, vì vậy hắn mới chuẩn bị đầy đủ như vậy.
.Đợi sau khi nướng chín thịt, Hàn Nghệ đã bắt đầu giải tỏa khát vọng ăn uống, thực ra hương vị này kém hơn so với thịt nướng ở Đô hộ phủ rất nhiều, nhưng Hàn Nghệ lại cảm thấy vô cùng mỹ vị.
.Trần Thạc Chân vốn cũng không nghĩ đến điểm này, nhưng nghe thấy lời nói thực hiện ước nguyện kia của Hàn Nghệ, không khỏi cảm thấy ngồi ở đây ăn thịt nướng mỹ vị, thực sự có một phen tâm tình, nhưng cụ thể là gì, nàng ta cũng không thể nói rõ, nhưng hưng trí quả là không tệ, ba người lại đều là con cháu giang hồ hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, một chén rồi lại một chén, đến tận khi uống hết rượu mang theo mới ngừng nghỉ.
.Lúc này sau khi ăn uống no đủ, Tiểu Dã vỗ vỗ cái bụng tròn, ngửa đầu liền ngáy o o, thực ra ở trong sơn động với cậu mà nói, thật đúng là một kiểu hưởng thụ, duy chỉ có chỗ thiếu sót, chính là bạn thân Tiểu Mập không ở đây, hai người bọn họ rất thích nằm trong sơn động, nói chuyện đến khi đi ngủ.
.Xung quanh cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng củi nổ lách tách.
.Mà Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân vẫn ngồi bên cạnh đống lửa, ngây ngốc nhìn ngọn lửa, trong mắt lại lóe lên ánh sáng như nhau.
.Lúc trước khi bọn họ bị vây trong sơn động này, ban đêm cũng ngồi như vậy, nhìn ngọn lửa, thỉnh thoảng nói mấy câu không quan trọng, nhưng hôm nay, cảnh tượng kia lóe lên trong đầu bọn họ theo sự nhảy múa của ánh lửa.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên hơi nâng mí mắt, liếc nhìn Trần Thạc Chân, đôi lông mày cong tựa như khói vẽ, hai mắt giống như nước hồ lạnh trong veo, ánh mắt lạnh lùng, kết hợp lại cùng với ngọn lửa trong con ngươi, hai má vì hơi rượu mà lộ ra đỏ hồng, cho nàng ta khí chất thanh tích thoát tục, lại thêm một chút kiều mị, càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người. Sau khi ngập ngừng mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: - Tại sao cô lại đến đây?
.Trần Thạc Chân nhìn ngọn lửa, thản nhiên nói: - Còn ngươi vì sao lại đến nơi này?
.Hàn Nghệ nói: - Vì ta biết chắc chắn cô sẽ đến nơi này.
.Trần Thạc Chân ngẩn ra, lộ ra chút kinh ngạc nhìn về Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Chúng ta đều đã ngồi ở đây rồi, lý do nhiều hơn nữa cũng sẽ có vẻ rất buồn cười.
.Nói xong, hắn đột nhiên lắc lắc đầu nói: - Không, tuyệt đối không buồn cười, ngược lại vô cùng tàn nhẫn, vì chúng ta ai cũng không dám nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận