Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 420.2: Tiểu nhân dễ lừa, quân tử khó dây dưa

.Khi mấy người chơi đến mệt mỏi rã rời, chợt thấy Trà Ngũ rảo bước đi vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, Bùi công tử và nhị vị Vi công tử ở ngoài cửa cầu kiến?
.Y vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người cười lạnh nói: - Cầu kiến? Tôi tớ ngươi cũng không khỏi quá hiểu tôn ti rồi.
.Chỉ thấy Bùi Thanh Phong và huynh đệ Vi thị từ ngoài viện đi vào.
.Thật ra Dương Mông Hạo vẫn là người rất dễ thương, Hàn Nghệ nói thầm một câu, đứng dậy, đi lên đón, chắp tay cười nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ba vị công tử xin đừng chấp nhặt hạ nhân này.
.- Đương nhiên chúng ta sẽ không chấp nhặt với những hạ nhân này. Bùi Thanh Phong mỉm cười, nói: - Chúng ta mạo muội tìm đến, không quấy rầy Hàn tiểu ca chứ?
.- Không có, không có. Hàn Nghệ nói: - Ba vị công tử, mời vào trong ngồi.
.Dương Mông Hạo cũng vội vàng đứng dậy hành một lễ với ba người. Thật ra Tiểu Mông cũng rất khó khăn, thế hệ nhỏ, lại không có huynh đệ, đi ra ngoài cũng thật sự kẹp cái đuôi làm người, gặp ai cũng phải gọi là ca.
.Bùi Thanh Phong và huynh đệ Vi thị đi vào trong viện, đường hoàng ngồi trên ghế đá. Tiểu Dã không nói mà lườm bọn họ một cái, vốn không muốn đứng dậy, nhưng thấy Hàn Nghệ liếc mắt ra ý, vẫn đứng dậy nhường chỗ cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, biết rõ mà còn cố hỏi: - Không biết ba vị công tử hạ cố đến chơi, có chuyện gì chỉ giáo?
.Bùi Thanh Phong cười nói: - Cũng không có chuyện lớn, chỉ là ta nghe nói Cố Khuynh Thành đã đến Phượng Phi Lâu, vì vậy đặc biệt đến thăm nàng ta một lát.
.Ngươi cũng thẳng thắn quá a! Hàn Nghệ nói: - Ồ, lát nữa Phượng Phi Lâu chúng ta đây sẽ đặc biệt mở một buổi chiêu đãi, cũng là để Cố nương tử đích thân đi ra, nói rõ những chuyện này với mọi người.
.Vi Phương lập tức kêu lên: - Thằng nhãi ngươi đúng là dông dài, ngươi mời Khuynh Thành ra không phải là xong rồi sao.
.Ngươi bảo ta mời là ta đi mời, ngươi cũng thật sự coi mình là thiếu công tử rồi, đúng là buồn cười. Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Bùi Thanh Phong lườm Vi Phương một cái, lại nói với Hàn Nghệ: - Không giấu Hàn tiểu ca, tại hạ và Khuynh Thành cũng coi như là hảo hữu, làm phiền Hàn tiểu ca cho người đi thông báo một tiếng.
.Nếu bọn họ đến cưỡng ép thì Hàn Nghệ cũng có lý do từ chối, nhưng Bùi Thành Phong nói như vậy khiến Hàn Nghệ cũng thật là có chút khó xử. Nếu như sai người thông báo, vậy thì Cố Khuynh Thành không thể không ra, Bùi gia và Vi gia không phải người dễ chọc vào, hơn nữa bọn họ cũng không phải Dương Mông Hạo, không dễ dàng lừa gạt như vậy, nhưng nếu có mở đầu, vậy thì công tử ca kế tiếp sẽ chất thành đống mà đến, đây không giống như ở Hoa Nguyệt Lâu, với lại buổi chiêu đãi đó cũng không cần thiết phải mở nữa.
.Quan trọng hơn là, Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu, đơn giản cũng là muốn tránh né những công tử quý tộc này.
.Mở đầu này bất luận thế nào, cũng không thể mở được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự xin lỗi, trước mắt Cố nương tử còn đang chuẩn bị cho buổi chiêu đãi, sợ là không có thời gian tiếp kiến Bùi công tử.
.Đang nói, hắn thấy Vi Phương muốn mở miệng, lập tức lại nói tiếp: - Hơn nữa, cũng mong Bùi công tử có thể thông cảm, nếu như ta để Bùi công tử gặp Cố nương tử rồi, vậy thì những công tử tiếp theo đến, ta cũng phải bỏ qua, nếu cả ngày cứ như vậy, Cố nương tử có thể sẽ chẳng làm được gì, nếu Bùi công tử đã là hảo hữu của Cố nương tử, có phải cũng nên thông cảm cho cô ấy một chút không.
.- Ay!
.Bùi Thanh Phong một tay ngăn cản Vi Phương đang muốn phát biểu ngôn luận, cười nói: - Hàn tiểu ca nói có lý, vậy ngày mai ta đến thì sao? Hoặc là, Hàn tiểu ca ngươi nói thời gian.
.Tên này cũng thật là dai dẳng. Hàn Nghệ cười nói: - Bùi công tử hiểu lầm rồi, chắc huynh cũng nghe qua văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, ta chỉ quản thời gian làm việc, trong thời gian này, ta có quyền từ chối bất cứ người nào gặp mặt Cố nương tử, dù sao Cố nương tử cầm thù lao của ta, tất nhiên phải lấy công việc làm trọng, nhưng trong lúc nghỉ ngơi, thời gian của cô ấy hoàn toàn là do cô ấy chi phối, nếu cô ấy muốn gặp Bùi công tử, đó là chuyện giữa hai người, chuyện này ta không quản được.
.Bùi Thanh Phong gật đầu nói:
.- Hợp tình hợp lý, chỉ sợ là mỗi lần ta đến, Cố nương tử đều đang làm việc.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Điều này sao có thể, Phượng Phi Lâu chúng ta có thời gian biểu chi tiết, chỉ là gần đây có thể có chút không chắc chắn, buổi chiêu đãi lát nữa, Cố nương tử sẽ đích thân ra mặt giải thích những chuyện này, nếu như Bùi công tử có chuyện gì, đến lúc đó có thể tự hỏi cô ấy, nếu như giờ ta làm hộ, chỉ sợ Bùi công tử cho rằng ta ở giữa gây khó dễ.
.Lời này đúng là mượn lực đẩy lực a!
.Bùi Thanh Phong gật gật đầu, nói: - Cũng được, nếu đã như vậy, chúng ta xin cáo từ trước.
.Hàn Nghệ nói: - Ba vị công tử đi thong thả.
.Bùi Thanh Phong khẽ vuốt cằm, sau đó quay người rời đi.
.Vi Phương, Vi Quý liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đi ra.
.Vừa cách xa cửa, Vi Phương đã không nhịn được, nói: - Bùi đại ca, huynh khách khí với tên nhãi đó làm gì, trực tiếp bắt hắn gọi Cố Khuynh Thành ra là được.
.Bùi Thanh Phong thản nhiên lườm y một cái, nói: - Nhưng hắn không làm theo thì sao?
.- Hắn dám?
.- Nếu hắn dám? Chúng ta phải làm thế nào?
.- Thì đương nhiên là dạy cho tên nhãi đó một bài học.
.- Ngươi đừng quên, hắn đã không còn là Hàn Nghệ ngày xưa nữa, bây giờ là Giám sát ngự sử, hơn nữa, gần đây còn đang phụ trợ Trưởng Tôn thúc thúc xử lý việc cấm đi lại ban đêm, chỉ sợ giáo huấn không được, ngược lại còn bị mất mặt.
.Nói đến đây, Bùi Thanh Phong khẽ thở dài.
.Vi Quý cau mày nói: - Lẽ nào huynh cứ bỏ qua như vậy, huynh cũng đã tốn không ít công sức vì Cố Khuynh Thành.
.- Đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy rồi.
.Bùi Thanh Phong cười, nói: - Dù sao cũng đã chờ hai-ba năm rồi, cũng chẳng quan tâm một hai ngày này nữa.
.- Thiếu công tử, ngươi cũng đã thấy, tình huống này, nếu ta để ngươi gặp Khuynh Thành, vậy thì không chừng ta không sống được đến ngày mai mất.
.Bùi Thanh Phong bọn họ vừa đi, Hàn Nghệ lập tức nói với Dương Mông Hạo.
.Da mặt của Dương Mông Hạo cũng thật dày, nói:
.- Hàn Nghệ, ngưoi nói gì vậy, ta cũng đâu phải đến vì Cố Khuynh Thành, ta đến để thăm ngưoi và Tiểu Mập bọn họ a!
.Ngươi mà đến thăm ta? Hàn Nghệ cười cười, cũng không có gì dây dưa với cậu ta, nói: - Chỉ là hiện giờ ta có chuyện cần xử lý, sợ là không tiếp ngươi được.
.Dương Mông Hạo nói: - Không sao, không sao, có Tiểu Mập bọn họ ở đây là được rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói:
.- Tiểu Mập, Hoa Tử, không phải các đệ muốn ra ngoài dạo phố sao.
.Hùng Đệ đảo mắt, gật đầu cái rụp, nói: - Đúng vậy, đúng vậy, Dương công tử, huynh muốn đi cùng không?
.Dương Mông Hạo nhất thời ngẩn ra, da mặt tốt đến đâu cũng không đè bẹp được IQ, hốc mắt ửng đỏ gật gật đầu, sau đó mang theo ánh mắt u oán cùng Tiểu Mập bọn họ ra ngoài.
.Bọn họ vừa đi, chỗ rẽ hành lang lập tức đi ra mấy bóng dáng xinh đẹp.
.Chính là ngũ nữ Cố Khuynh Thành, Mộng Nhi, Mộng Đình, Mộng Dao, Từ Du Du.
.Cố Khuynh Thành lại lộ ra ánh mắt đáng thương, nói: - Có phải ta đã gây thêm phiền phức cho mọi người không.
.- Cô đã nói như vậy rồi, ta còn có thể nói phải sao. Hàn Nghệ vuốt sống mũi, nói: - Nếu như cô không ngại, ta muốn nghe thử chuyện của cô và Bùi Thanh Ph
Bạn cần đăng nhập để bình luận