Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 571: Cuối cùng đã xuất mã

.Chỉ giáo?
.Lưu Yến, Trương Duệ Sách tự hỏi không thể chỉ giáo Hàn Nghệ. Tiểu tử này hoặc không mở miệng, vừa mở miệng liền nói thẳng, suýt chút định đoạt được vụ án, may mà hắn dừng lại đúng lúc.
.Nhưng sao hắn lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy chứ?
.Không hiểu rõ!
.Hai người họ tự hỏi cũng lăn lộn quan trường nhiều năm như thế, nhưng thiếu niên chưa đến hai mươi trước mắt này lại giống như sương mù trong mắt họ vậy, nhất cử nhất động đều khiến người ta có cảm giác không thể tưởng tượng được.
.Chuyện này phải về ngẫm nghĩ thật kỹ, hai người tùy tiện ứng phó hai câu, rồi kết thúc việc xét xử hôm nay.
.Hàn Nghệ nhìn bóng lưng họ rời đi, khẽ mỉm cười.
.Ngàn vạn lần đừng nói dối trước mặt Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ biết, cho dù Trương Minh và Tưởng Hiến ai nói thật, ai nói dối, Trương Minh phái Từ Lượng và Từ Sướng qua, nhất định sẽ không phải ngăn cản Tưởng Hiến, câu này là nói dối. Nếu đã là nói dối thì nhất định có sơ hở, chỉ cần nắm được sơ hở này thì có thể làm cho Trương Minh rối loạn. Ông ta thừa nhận, vậy chứng tỏ ông ta nói dối, đây là điểm vô cùng quan trọng. Nếu ông ta nói dối điểm này, vậy những câu ông ta nói đều sẽ bị phủ định.
.Ông ta không thừa nhận?
.Vậy ông ta căn bản không thể giải thích được. Cho dù tìm được lời giải thích hợp lý để ứng phó với Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng sẽ tìm ra vấn đề mới, cho dù Hàn Nghệ lúc ban đầu đã dự định dây dưa với Trương Minh về điểm này, thì sẽ luôn có thể tìm được điểm đột phá.
.Đây cũng là lý do tại sao hắn yên tâm để Lưu Yến và Trương Duệ Sách hỏi.
.Hiệu thuốc Lư gia.
.Trịnh Thiện Hành cười ha ha nói: - Hàn tiểu ca, nếu giao thêm hai vụ án cho ngươi, e rằng vị trí Đại Lý Tự Thiếu Khanh thật sự nên để ngươi ngồi rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã ngồi lên rồi.
.- Hả?
.- Dân An Cục.
.- Đúng đúng đúng, suýt chút ta quên mất Dân An Cục.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhướn mày, nói: - Nhưng ta cũng có một vấn đề không hiểu.
.Lư Sư Quái nói: - Lão Bố.
.Hàn Nghệ gật đầu, hắn không ngờ Tưởng Hiến sẽ thừa nhận y giết lão Bố. Thật ra y không cần thừa nhận điểm này, bởi vì khi đó chỉ một mình y còn sống, thị phi đúng sai đều do y định đoạt.
.Lư Sư Quái cau mày nói: - Lẽ nào Tưởng Hiến nói thật?
.Vậy thì quá thật rồi.
.- Ta thấy chưa chắc.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói.
.Mấy người nhìn về phía Vương Huyền Đạo.
.Vương Huyền Đạo giơ cuộn vải trong tay lên nói: - Đây là tư liệu ta tìm được từ chỗ Đại Lý Tự. Lão Bố là nô lệ Hoắc gia, căn cứ theo luật pháp triều ta, chủ nhân không thông qua quan phủ mà có ý giết hại nô lệ, nhiều lắm cũng chỉ phán ở tù một năm, huống chi Tưởng Hiến là Ngự Sử, đồng thời là kẻ giết người, tội danh cũng không thể so sánh được.
.Lư Sư Quái nhướn mày, nói: - Đúng rồi! Suýt chút ta quên mất thân phận của họ. Bọn Hoắc Nguyên Đức đều là quan lại, cũng xuất thân từ đại gia tộc, giết họ là tội ác. Nhưng lão Bố kia chỉ là nô lệ, quý tộc giết nô lệ, tội danh gần như không đáng kể, cho dù bị trừng phạt cũng vô cùng nhẹ.
.Đây là chế độ nô tì của triều Đường, chế độ này là sự quá độ từ chế độ nô lệ lên chế độ phong kiến, cũng là con đường phải đi khi xã hội tiến lên.
.Vương Huyền Đạo nói: - Nhưng lại có thể tăng thêm tín đáng tin cho lời khai của Tưởng Hiến. Ông ta thừa nhận giất người, vậy mọi người dĩ nhiên sẽ cho rằng ông ra nói thật.
.Trên trán Trịnh Thiện Hành đổ mồ hôi, nói: - Thật sự hi vọng những gì Tưởng Hiến nói là thật, bằng không người này thật quá đáng sợ.
.Hàn Nghệ nhíu mày suy tư nói: - Ta cảm thấy hy vọng không lớn. Lời khai của Tưởng Hiến thật sự quá hoàn mỹ, gần như mỗi một chuyện ông ta làm đều hợp lý, nhưng trên đời này làm gì có hoàn mỹ, càng hoàn mỹ thì càng khả nghi. Trong tình huống lúc đó, cho dù là hung thủ, hay nhân chứng, người chết đều sẽ không làm đến mức hoàn mỹ, nhất định sơ hở chồng chất, trừ phi đã tính kế từ sớm rồi.
.Lư Sư Quái nói: - Nhưng cứ thẩm như vậy, càng bất lợi cho Tưởng Hiến. Kết quả xét xử hôm nay, ngày mai sẽ truyền đến ồn ào huyên náo. Đến lúc đó dân chúng đều sẽ tin Trương Minh là hung thủ giết người, cho dù đến lúc đó chúng ta tìm được chứng cứ, dân chúng đều sẽ không tin. Bọn họ thà tin là chúng ta quan lại bao che nhau, áp lực dư luận bức bách, chúng ta chỉ có thể bị bức bỏ qua chân tướng.
.Đúng vậy! Xét theo tình huống trước mắt, kế hoạch của Tưởng Hiến đã sắp thành công rồi. Nếu bệ hạ thật sự dùng loại người này, vậy cũng bất lợi cho ta. Hàn Nghệ hơi cau mày, nói: - Ngày mai ta vào cung một chuyến, xem ý bệ hạ thế nào. Ta cho rằng đến đây đã đủ rồi, đến lúc đi tìm Quốc Cữu Công đàm phán rồi, nếu còn kéo dài nữa, lợi thế này sẽ bị phế bỏ.
.Hôm sau!
.Trong điện Lưỡng Nghi.
.- Trẫm còn cho rằng vụ án trọng đại như vậy, nhất định phải tốn không ít thời gian, không ngờ tiến triển lại nhanh vậy. Hàn Nghệ, quả nhiên ngươi không khiến trẫm thất vọng nha.
.Sau khi Lý Trị xem hết khẩu cung thì khen Hàn Nghệ không ngớt miệng!
.Nhưng mấy câu này dù có dối trá hơn nữa, nhưng nếu để người khác nhìn thấy, thể nào cũng mắng chết Hàn Nghệ, cứ đến lúc mấu chốt lại kẹt ngay điểm mấu chốt, đây là khẩu cung quỷ gì hả!
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu, khẽ gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Bệ hạ quá khen.
.- Trẫm còn chê không đủ nữa. Lý Trị mỉm cười, rất vui vẻ, hỏi: - Như vậy xem ra, hung thủ vụ án này có khả năng nhất là Trương Minh.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Xét theo khẩu cung trước mắt, thì là như vậy.
.- Trẫm thật sự không ngờ, Trương Minh lại nhẫn tâm như thế, bốn mạng người nha!
.Lý Trị lắc đầu thở dài, bỗng nhiên ý cười chợt tắt, nói:
.- Đúng rồi, trẫm nghe nói dân chúng có chút chấn động vì vụ án này.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hồi bẩm bệ hạ, bây giờ trong thành Trường An đồn đến ồn ào huyên náo.
.Lý Trị lại hỏi: - Vậy dân chúng có cách nhìn thế nào về vụ án này?
.Hàn Nghệ nói: - Dân chúng cũng giống như chúng ta, cũng cảm thấy vô cùng chấn động, hơn nữa dân chúng gần như đã nhận định Trương Minh là hung thủ, đối với Trương Minh cũng thóa mạ không thôi.
.Lý Trị gật đầu, nói:
.- Vậy bọn họ không vì thế mà thầm phê phán triều đình chứ?
.Hàn Nghệ chần chừ không nói.
.Lý Trị nói: - Có gì ngươi cứ nói thẳng. Trương Minh là Ngự Sử Đại Phu, xảy ra chuyện xấu như vậy, khó tránh sẽ ảnh hưởng đến thanh danh triều đình, trẫm cũng đã liệu trước rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra dân chúng bình luận về triều đình rất ít, chỉ là chỉ là lại nghị luận bất công cho Quốc Cữu Công, dù sao Trương Minh cũng do Quốc Cữu Công một tay cất nhắc lên, hơn nữa lại là thân thích, chuyện này có chút tổn hại thanh danh Quốc Cữu Công.
.Lý Trị nghe được thì nhướn mày, nói: - Việc này cũng cực kỳ không hay. Cữu Cữu làm Tể Tướng ba mươi năm, là một lá cờ của triều đình, thậm chí có thể nói là cùng vinh cùng nhục với triều đình, chuyện này đồng dạng cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh triều đình.
.Cái cớ này cũng khá hoàn mỹ. Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ lo lắng rất đúng, thật ra Trương Minh chẳng qua chỉ là một người mà thôi, nếu vì ông ta mà tổn hại thanh danh triều đình, thực sự mất nhiều hơn được, bệ hạ vẫn nên lấy đại cục làm trọng.
.Thông minh!
.Trong mắt Lý Trị hiện lên chút tán thưởng, trắng đen đều do ngươi nói mới tính nha! Trầm mặc một lát, nói:
.- Ngươi nói không sai, trẫm cũng cho rằng nên lấy danh dự triều đình làm trọng, vụ án này trẫm cũng muốn chuyện lớn hóa nhỏ.
.Dối trá! Trong lòng Hàn Nghệ lẩm bẩm một câu, lại nói: - Vi thần cho rằng nếu bệ hạ đã dự định như vậy, vậy chi bằng nhân cơ hội này lại phái người qua chỗ Quốc Cữu Công đàm phán chuyện lập Võ Chiêu Nghi làm hậu.
.Lý Trị phát hiện mình càng ngày càng thích Hàn Nghệ, thật sự quá thấu hiểu, rất biết nói chuyện mà. Thật ra những gì trước đó y nói đều là vẻ ngoài, nếu y hạ lệnh cấm nói ra, ai dám nói bậy chuyện này ra ngoài chứ. Chuyện này truyền ra ngoài, lẽ nào không biết sẽ có hậu quả thế nào sao? Y muốn để Hàn Nghệ nói ra mấy câu này, bởi vì y không thể nói lợi dụng Trương Minh để bàn điều kiện với Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy thì quá rõ ràng rồi. Lại ra vẻ trầm ngầm một lát, nói:
.- Vậy phái ai đi mới được đây? Nói đoạn, ánh mắt y nhìn sang Hàn Nghệ.
.Trực tiếp nhảy sang phần đồng ý.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu bệ hạ không chê vi thần năng lực kém cỏi, vi thần nguyện đi thử một lần.
.Lý Trị đang chờ câu nói này của Hàn Nghệ, bởi vì người y có thể phái đều đã phái rồi, chỉ còn Hàn Nghệ thôi, nói: - Vậy vất vả cho ngươi chạy một chuyến rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vì bệ hạ phân ưu, chính là việc vi thần phải làm.
.Ra khỏi hoàng cung, Hàn Nghệ duỗi lưng, nghĩ bụng, cũng nên đi gặp mặt con hồ ly kia rồi.
.Phủ Thái Úy.
.Lúc này bên ngoài đã đồn đến ồn ào huyên náo, không thể gỡ rối, trong đó ngôn luận nhằm vào Trưởng Tôn Vô Kỵ lại ùn ùn không ngớt, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại lù lù bất động. Mỗi ngày sau khi thượng triều hạ triều đều về nhà tự đánh cờ với mình, phủ Thái Úy cũng miễn tiếp khách khứa.
.Dù sao cũng là Tể Tướng ba mươi năm rồi, sóng to gió lớn gì mà chưa từng nhìn thấy chứ, chút chuyện nhỏ này còn chưa đến mức khiến Trưởng Tôn Vô Kỵ nóng nảy nhảy lên nhảy xuống, đây chính là phong phạm quyền thần.
.Đang lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn bàn cờ nhíu mày suy tư, một quản gia đi đến, khom người nói: - Lão gia! Hoàng gia Đặc phái sứ ở bên ngoài cầu kiến.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hình như rất nhập tâm, nhất thời không chú ý, cầm con cờ trắng trầm mặc không nói.
.Quản gia kia nhìn thấy cũng không dám nói thêm cái gì.
.Một lát sau, Trưởng Tôn Vô Kỵ trước sau vẫn chưa hạ cờ, đột nhiên quay đầu lại, nói: - Ngươi nói ai cầu kiến?
.Quản gia kia nói:
.- Hoàng gia Đặc phái sứ.
.Cuối cùng tiểu tử này đã đến rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Mời hắn vào đi.
.- Dạ.
.Quản gia kia đi rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn con cờ trong tay, thở dài nói: - Con cờ này rốt cuộc đặt đâu mới được đây? Thật sự hao tốn tâm trí mà!
.Một lát sau, Hàn Nghệ theo sự chỉ dẫn của quản gia kia mà tiến vào phòng, hắn tiến lên chắp tay nói:
.- Hạ quan Hàn Nghệ bái kiến Thái Úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Ngươi đã đến rồi. Nói xong ông ta phất tay với quản ga kia, nói: - Dặn dò xuống dưới, tạm thời ta không muốn gặp bất cứ ai.
.- Dạ. Quản gia kia khom người lui ra, lại đóng cửa lại.
.Sau khi quản gia lui ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, vuốt râu cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi nếu còn không tới, lão phu còn tưởng ngươi đã quên lão phu rồi.
.Nói đùa à, ta quên ai cũng không dám quên ông nha, ta còn mong ông thăng quan phát tài nữa. Hàn Nghệ chắp tay nói: - Tiểu tử có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ một lời cứu giúp của Thái Úy lúc trước, đại ân đại đức của Thái Úy, tiểu tử suốt đời khó quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận