Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 817: Trung nghĩa khó vẹn toàn

.Phủ Lư Quốc Công.
.Chỉ thấy trong đại sảnh chật kín người ngồi, họ đều là tướng lĩnh cấp cao trong 16 vệ quân.
.- Tướng quân, hiện nay đám người dưới trướng Đại Tư Không đều đã đứng về phía Bệ hạ, chúng ta liệu cũng có nên lên tiếng ủng hộ Bệ hạ.
.- Tướng quân, chúng ta nếu như tiếp tục không lên tiếng thì sẽ muộn mất.
.- Tướng quân, việc này đã không còn là tranh giành phế hậu nữa rồi, chúng ta không thể ngồi yên được nữa.
.Hiện giờ thì ai cũng hiểu ra cục thế này, hiện giờ phía Lý Trị đã giành được sự ủng hộ của đại đa số người, lại thêm y là Hoàng đế. Phe trung lập Trình Giảo Kim cũng bắt đầu sốt ruột, cảm thấy nên lên tiếng, thể hiện tấm lòng trung.
.Trình Giảo Kim trừng mắt lên nói: - Các ngươi đang làm cái trò gì vậy. Chúng ta là quân nhân, chức trách của quân nhân là bảo vệ đất nước, ngoài việc đó ra, những thứ khác chẳng liên quan gì tới chúng ta cả.
.- Nhưng tướng quân--- !
.- Không nhưng nhị gì hết, quay về làm tốt việc của các ngươi là được rồi.
.- Vâng, mạt tướng cáo từ.
.Lão tướng đã phát uy, bọn họ đương nhiên không dám nhiều lời, đoạn chắp tay hành lễ, sau đó lục tục rời đi.
.Sau khi bọn họ đi, Trình Giảo Kim ngồi một mình trên ghế, đầu cúi xuống, khiến người ta thấy xót xa cảnh anh hùng tuổi xế chiều.
.Lúc này, một lão phu nhân đi vào, mặc dù hai bên tóc mai đã điểm sương, nhưng khí chất vẫn còn, người này là thê tử thứ hai của Trình Giảo Kim, xuất thân từ Thôi thị Thanh Hà.
.Trình Giảo Kim ngẩng đầu lên, nhìn thê tử rồi cười khổ nói: - Thật khổ cho bà. Nói rồi ngẩng mặt lên trời than: - Nhớ trong số cựu thần Tần Vương phủ năm xưa, đến giờ chỉ còn lại Phụ Cơ, ta và Kính Đức, ta thực sự không thể làm nổi cái việc giậu đổ bìm leo này.
.Thôi thị nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua nhăn nheo của Trình Giảo Kim rồi cười nói: - Phu quân, ông đã làm rất đúng, tự cổ trung nghĩa khó vẹn toàn, nhưng phía sau việc này là sự ham sống sợ chết, đại trượng phu thà chết chứ không hổ thẹn với đất trời.
.Phủ Ngạc Quốc Công.
.- Khụ khụ khụ! Toàn Thắng, lão phu từ giờ đóng cửa luyện đan, bất luận có ai cầu kiến, nhất loại từ chối hết.
.Uất Trì Kính Đức đầu tóc bạc phơ đứng trước mặt quản gia Toàn Thắng dặn dò.
.Toàn Thắng sửng sốt hỏi: - Nếu là Tống tướng quân thì sao ạ?
.- Ngươi nghe vẫn chưa thông à? Ai cũng không gặp. Uất Trì Kính Đức khẽ liếc sang nói.
.- Vâng, tiểu nhân hiểu rồi.
.Uất Trì Kính Đức gật đầu, sau đó đi vào trong phòng, cửa vừa đóng, ông ta thở dài một hơi, lau hai mắt than thở: - Phụ Cơ à! Ngươi thật là cả đời thông minh, nhất thời hồ đồ.
.Nhớ cựu tướng Tần Vương phủ năm xưa uy phong là thế, ngoài có các danh tướng Uất Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim, Hầu Quân Tập, Đoàn Chí Huyền, trong có các danh thần Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Cao Sĩ Liêm, Trưởng Tôn Vô Kỵ. Bất luận là thống nhất thiên hạ, hay sự biến Huyền Vũ Môn, chế độ Trinh Quán, không gì là không từ tay họ mà ra. Nhưng cho đến giờ, chỉ còn lại 3 người bọn họ, mặc dù bình thường có đôi chút tranh cãi, nhưng cái giao tình mấy chục năm thì thật chẳng gì có thể thay thế được.
.Bọn họ sống tới cái tuổi này, đều đã thành tinh cả, lẽ nào lại không nhìn rõ cục thế lúc này sao? Nhưng Trình Giảo Kim, Uất Trì Kính Đức đều là võ tướng. Mà võ tướng thì cực kì trọng tình nghĩa. Bọn họ thà giả vờ hồ đồ, cũng không thể nào giở trò giậu đổ bìm leo với Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Phủ Tư Không.
.Lý Tích rốt cuộc đã chuyển vào trong thành.
.Lý Bật đi từ bên ngoài vào, thấy Lý Tích vẫn còn trầm tư suy nghĩ, thế là khẽ gọi: - Đại ca!
.Lý Tích ngẩn ra, ngẩng lên nhìn Lý Bật nói:
.- Đệ về rồi à.
.Lý Bật nói: - Đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
.- Không có gì.
.Lý Tích lắc đầu nói: - Tình hình cấm quân thế nào?
.Lý Bật nói: - Đa số tướng quân đã đứng về phía Bệ hạ, duy chỉ có.
.Nói tới đây, y như muốn nói tiếp nhưng vẫn dừng lại.
.Lý Tích nói: - Có phải là hai phe Lư Quốc Công và Ngạc Quốc Công vẫn chưa lên tiếng?
.Lý Bật gật đầu nói: - Thực ra Ngạc Quốc Công đã sớm lui khỏi quân đội từ lâu, ảnh hưởng của ông ta cũng không lớn lắm. Nhưng Lư Quốc Công thì khác, năm xưa khi Bệ hạ đăng cơ, Lư Quốc Công để bảo vệ cho Bệ hạ đăng cơ thuận lợi, đã soái lĩnh các tướng sĩ không ngừng nghỉ suốt mấy tháng trời bảo vệ Trường An. Trong cấm quân kinh thành, ảnh hưởng của Lư Quốc Công vô cùng to lớn, ngay cả chúng ta thì cùng lắm cũng chỉ dám nói là lực lượng ngang nhau, trừ khi điều người từ biên giới về.
.Lý Tích trừng mắt nói: - Lư Quốc Công kinh qua trăm trận chiến, nghĩa dũng xong toàn, là bậc anh hùng vậy, ta tin là ông ta sẽ không làm cái việc hồ đồ đó chứ?
.Lý Bật nói: - Lư Quốc Công và Thái Úy có mối thâm giao bền chặt, việc này lại rất trọng đại, chúng ta không thể không đề phòng!
.Lý Tích khẽ cau mày, chần chừ một lát rồi thở dài nói:
.- Trấn thủ hoàng thành giao cho Tiết Nhân Quý, ngươi đi tìm Dương Tư Nột, bảo y và người của ngươi trấn thủ ngoại thành, lại cử người âm thầm theo dõi người của Lư Quốc Công. Ngoài ra, điều Cao Trường Đạt ở Thái Nguyên tới giữ chặt Lũng Hữu.
.Lý Bật tò mò hỏi: - Sao lại để Cao Trường Đạt trấn giữ Lũng Hữu?
.Lý Tích thở dài nói: - Thứ sử Túc Châu Vương Phương Dực chính là đường huynh của Vương hoàng hậu. Người này dũng mãnh thiện chiến, văn võ song toàn, nếu qua được cửa ải đó, tương lai tất thành thứ có ích. Ta không muốn Đại Đường ta tổn thất một vị tướng tài như vậy. Cho nên ngươi nhất định phải nhớ kĩ, bọn họ đều là những người có công với Đại Đường ta, đồng thời bản lĩnh hơn người, Đại Đường ta cần bọn họ, nếu như để bọn họ nghe ngóng được gì, khó tránh làm bọn họ phật ý.
.Lý Bật nói: - Vâng, đệ đã hiểu.
.Cao Gia pha.
.Trịnh Thiện Hành là người có trước có sau. Năm xưa y giúp bách tính ở đây gieo mầm hi vọng, giờ đây lại dẫn người tới giúp bà con thu hoạch mùa màng bội thu.
.- Không thể ngờ sự việc lại diễn biến thành thế này!
.Vương Huyền Đạo nhìn cánh đồng lúa mạch vàng óng, đột nhiên khẽ thở dài.
.Lư Sư Quái cười nói: - Là ngươi không ngờ tới, hay là hối hận không giống như Hàn Nghệ, tích cực tham dự vào?
.Vương Huyền Đạo lắc đầu nói:
.- Thực ra ta cũng từng nghĩ tới, nhưng Vương hoàng hậu lại là tỉ tỉ trong dòng tộc, ta thực sự không làm nổi.
.Trịnh Thiện Hành thở dài nói: - Ta đã nói rồi mà, đám tử đệ ăn chơi chúng ta không thích hợp với triều đường, việc đã tới nước này, nghĩ nhiều vô ích.
.Lư Sư Quái cười ha hả nói: - Xem ra cuộc đời này của chúng ta số long đong vất vả rồi.
.Vương Huyền Đạo nói: - Vậy cũng không hẳn, chẳng phải vẫn còn Hàn Nghệ sao, hắn cần sự giúp đỡ của chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái nghe xong trầm mặc không nói gì.
.Chùa Đại Hưng Thiện.
.- Cha à, nơi này đơn giản sơ sài, hay là cha quay về đi.
.Thôi Tập Nhận nói với Thôi Bình Trọng bằng vẻ cầu xin.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Tấm lòng hiếu của con, ta nhận rồi, nhưng ta thực sự lo ngại các đại bá của con dăm ba bữa lại tới nhà mình giáo huấn, thôi thôi, con thi thoảng tới thăm ta là được rồi.
.Thôi Tập Nhận vẻ mặt thất vọng nói: - Hiện giờ các đại bá đâu còn sức nào mà tới giáo huấn cha nữa.
.Thôi Bình Trọng cười ha hả nói: - Ta không mắc bẫy của con đâu, đây chẳng qua chỉ là nhất thời, hơn nữa đám thúc bá của con không thích ta, vậy hà tất phải tự chuốc phiền não làm gì.
.- Thế thì tùy ý cha vậy.
.Thôi Tập Nhận bất đắc dĩ gật đầu, rồi lại hỏi: - Không biết cha có quan điểm gì về việc này?
.Thôi Bình Trọng nói: - Việc nào?
.Thôi Tập Nhận ấp úng nói: - Là việc phế hậu ý.
.Thôi Bình Trọng lộ một vẻ chần chừ.
.Thôi Tập Nhận lập tức nói:
.- Cha, con đã lớn rồi, chẳng dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, con chỉ muốn nghe ý kiến của cha.
.Thôi Bình Trọng liếc nhìn Thôi Tập Nhận rồi thở dài nói: - Theo ta thấy, trong cuộc tranh đấu này, chẳng có người thắng, chỉ có kẻ thua.
.Thôi Tập Nhận cau mày nói: - Cha nói vậy là sao?
.Thôi Bình Trọng nói: - Tự cổ tới nay, hoàng quyền và tướng quyền luôn đối lập. Vì vậy quân chủ không ngừng làm suy yếu tướng quyền. Nhưng nếu như cứ như vậy thì sẽ chẳng còn ai có thể kiềm chế quân chủ nữa. Thịnh suy của cả một đất nước đều chỉ dựa vào ý chí của một mình quân chủ. Quân chủ nếu như anh minh, đất nước sẽ hưng thịnh, quân chủ mà hôn dung, đất nước sẽ suy yếu. Cứ như thế, đất nước khó mà trường thịnh bất suy. Nếu như thần tử mà có chút quyền lực kiềm chế quân chủ, thì có lẽ lại là một việc tốt. Tuy nhiên, nếu như quyền lực của thần tử quá lớn, lấn át hoàng quyền, quốc gia cũng tất sinh họa loạn. Chỉ tiếc là rất hiếm minh quân có thể cân bằng hoàng quyền và tướng quyền, bởi vì đa số mọi người đều vì tư lợi cả.
.Thôi Tập Nhận gật đầu nói:
.- Cha nói đúng quá, tự cổ dưới trướng minh quân đều có một nhóm hiền thần có năng lực giúp đỡ. Mà hiền thần sở dĩ có thể lưu danh muôn đời, nguyên nhân chủ yếu là do quân chủ sẵn sàng nghe theo kiến nghị của bọn họ. Nếu không, có tài đến mấy thì cũng chẳng có tiếng tăm gì. Đây cũng là thứ mà chúng ta thường nói, thiên lí mã cũng không thể thiếu Bá Lạc.
.Thôi Bình Trọng cười nói: - Vậy mà còn tự nhận là đã trưởng thành.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng những đạo lí mà cha nói đều rất đơn giản, các hôn quân trong lịch sử đều khó tránh khỏi tiếng xấu là độc đoán chuyên quyền.
.Thôi Bình Trọng nói: - Chỉ có kẻ ngu muội mới thích nói đạo lí, bởi vì đạo lí thì ai cũng nói được. Còn người thông mình thực thụ, thì có thể tùy cơ ứng biến. Trong lòng Thái Úy cũng nghĩ như vậy. Ông ta nhất định cho rằng tất cả những gì mình làm đều là vì muốn tốt cho Bệ hạ, tốt cho Đại Đường. Nhưng sự thực thì có đúng như vậy không? Hay là vì quyền lợi làm cho mờ mắt? E rằng chính bản thân ông ấy cũng không rõ. Tập Nhận, sau này nếu như con theo đường làm quan, nhất định phải học cách thỏa hiệp, nhất định không được giống lúc trước, đấu đá trực diện. Làm vậy chỉ có mang đến tai họa, đồng thời cũng chẳng đem lại sự thay đổi gì. Cũng giống như đại tỉ của con vậy. Vẫn là câu nói đó, khôn sống mống chết.
.Thôi Tập Nhận cau mày gật đầu, rồi lại nói: - Vậy cha cũng cho rằng Thái Úy nắm chắc phần thua rồi?
.Thôi Bình Trọng gật đầu.
.Thôi Tập Nhận nói: - Nhưng Thái Úy đã làm Tể tướng 30 năm nay, hơn nữa trước nay cũng chưa bao giờ dùng hết quyền lực.
.Thôi Bình Trọng nói: - Con nói rất đúng. Thái úy đúng là vẫn còn che giấu không ít thế lực. Người thông minh như Thái úy, sao có thể bộc lộ hết thứ mình có ra cho thiên hạ xem. Nếu như ông ta quyết chiến tới cùng, liều chết chơi canh bạc cuối, thì thắng thua khó mà đoán định. Nhưng tiếc là, ông ta cùng với Bệ hạ đều mang trong mình dòng máu Trưởng Tôn thị, hơn nữa trong hoàng thất, Bệ hạ là người duy nhất mang dòng máu gia tộc ấy.
.Phía sau ngọn giả sơn tĩnh mịch trong phủ Thái Úy có một căn nhà gỗ, trong căn nhà gỗ có một cái linh đài, trên linh đài đặt một tấm bài vị, bên cạnh là khói hương lượn lờ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi khoanh chân trên một tấm đệm, hai mắt khẽ nhắm.
.Được một lúc, ông ta đột nhiên mở mắt, nhìn tấm bài vị trên linh đài, thở dài nói: - Muội muội à, muội nói huynh phải làm sao mới được đây?
.Đó chính là bài vị của Trưởng Tôn hoàng hậu một đời đoan chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận