Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1325: Oan hồn không tan

.Ngự Sử Đài!
.- Haiz, xảy ra chuyện lớn như thế, nhưng Ngự Sử Đài chúng ta đừng nói là dâng tấu, vậy mà ngay cả thả một quả rắm cũng không có, chuyện này cũng thật là chưa từng có a.
.- Đúng thế! Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn mọi người cũng sẽ hoàn quên Ngự Sử Đài chúng ta.
.- Những Giám sát ngự sử chúng ta đây, ngay cả quyền giám sát cũng không có nữa, vậy còn cần Ngự Sử Đài chúng ta làm gì.
.- Đừng nói nữa, đợi Vi Trung thừa trở về, ông ấy nhất định sẽ không để mặc cho Ngự Sử Đài tiếp tục sa đọa như vậy đâu.
.Chức quyền của Ngự Sử Đài là gì, không phải là dùng hình pháp sửa chữa uốn nắn tội ác của bách quan, đừng nói án này dính líu đến Trung thư lệnh, cho dù không có, Đại Lý Tự Thừa cũng có quan viên đến, đây theo lý là chức trách của Ngự Sử Đài, nếu là trước kia, mặc kệ hoàng đế ngươi đồng ý hay không, Giám sát ngự sử chắc chắn là điên cuồng thượng tấu, không buộc tội Lý Nghĩa Phủ không ngóc đầu lên được thì quyết không bỏ qua, bởi vì Ngự Sử Đài làm thế nào cũng đều sẽ đắc tội người khác, bởi vậy bọn họ cũng không sợ đắc tội người khác, chúng ta chính là đức hạnh này.
.Nhưng hiện giờ vụ án lớn như vậy, Ngự Sử Đài dường như không đếm xỉa đên, những Giám sát ngự sử, Thị ngự sử này đương nhiên cảm thấy hết sức khó chịu.
.Thôi Tập Nhận đang chỉnh lý tài liều chuẩn bị về nhà, nghe thấy lời châm chọc khiêu khích của bọn họ, trong lòng cũng hiểu mọi người đang giễu cợt ym bởi vì y đại diện Thôi Nghĩa Huyền không cho Ngự Sử Đài can dự vào chuyện này, nhưng trong lòng y không những không trách bọn họ, cũng đang tự hỏi lòng, chuyện này rốt cuộc mình đã làm đúng hay không.
.Nhưng nếu nói mình đã làm sai, vậy tại sao Hình Bộ, Cục Dân An, Đại Lý Tự đều gạt bỏ liên quan, có thể thấy chuyện này không tham dự là đúng, nhưng nếu nói mình đã làm đúng, chức trách của Ngự Sử Đài và Hình Bộ, Cục Dân An vốn chính là không khác nhau nhiều, trong lòng y cũng hết sức mâu thuẫn.
.Mỗi Giám sát ngự sử đều lòng mang bất mãn với Thôi Tập Nhận, ra khỏi Ngự Sử Đài, lại chắp tay từ biệt nhau.
.- Mẫu thân đại nhân, con đã về rồi.
.Giám sát ngự sử Vương Nghĩa Phương về đến nhà, theo thói quen gọi to một tiếng, chợt thấy trong phòng có thêm một người, không khỏi kinh ngạc nói: - Ngươi không phải
.- Chính Tín bái kiến Vương huynh.
.Người nọ vội vàng đứng dậy, chắp tay thi lễ. Người này chừng bốn mươi tuổi, tên là Tất Chính Tín, em ruột của Tất Chính Nghĩa.
.Kỳ thật Tất Chính Nghĩa và Vương Nghĩa Phương có thể coi như là đồng môn, bởi vì bọn họ có cùng một lão sư, hai nhà giao tình cũng luôn không tệ.
.Vương Nghĩa Phương thở dài, nói: - Chính Tín, chuyện của ca ngươi, ta đã nghe nói rồi, ngươi hãy bớt đau buồn. Ông ta cũng không tiện nói gì thêm, bất kể như thế nào, Tất Chính Nghĩa cũng đã thả người ra rồi.
.- Nhưng ca ta bị oan uổng. Tất Chính Tín ngẩng đầu lên, nước mắt ngưng tụ trong mắt.
.Vương Nghĩa Phương nhíu nhíu mày, nói: - Chắc ngươi có chứng cứ chứng minh là ca ngươi oan uổng?
.- Có!
.Tất Chính Tín móc từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Vương Nghĩa Phương, nói: - Vương huynh, cái này là ca ta sớm đã phó thác cho ta, huynh ấy nói nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, thì bảo ta giao phong thư này cho huynh, nếu như ca ta muốn tìm cái chết, sao huynh ấy lại làm như vậy chứ.
.Vương Nghĩa Phương nhìn chằm chằm vào phong thư kia, trong cổ họng phát ra một tiếng trầm đục.
.Đợi sau khi Tất Chính Tín đi rồi, Vương Nghĩa Phương ngồi trên giường thấp, cầm phong thư đã ra kia, thần sắc cực kỳ mâu thuẫn, thì thào lẩm bẩm: - Buộc tội Lý Nghĩa Phủ từ nay về sau có thể nổi danh muôn đời; ngậm miệng không nói thì có thể làm quan thuận lợi. Ta nên làm thế nào mới được a!
.- Con à! Con
.Chỉ thấy một lão phụ mặt đầy nếp nhăn đi vào trong phòng.
.Vương Nghĩa Phương giật mình, thấy là mẫu thân, vội vàng dìu mẹ già ngồi xuống.
.Vương mẫu hiếu kỳ nói: - Con à, lúc nãy con đang nghĩ gì? Ta gọi con mấy tiếng, con cũng không trả lời.
.Vương Nghĩa Phương ngẩn người, đột nhiên quỳ xuống, nói: - Mẫu thân đại nhân, con Nhưng muốn nói lại thôi.
.Vương mẫu thấy Vương Nghĩa Phương đột nhiên quỳ xuống, giật mình nói:
.- Con, con đây là thế nào?
.Vương Nghĩa Phương liếc nhìn mẫu thân, thành thực nói với mẫu thân vụ án của Tất Chính Nghĩa, lại nói: - Mẫu thân đại nhân, án này cũng không phức tạp, nhưng cả triều văn võ lại không một người dám bênh vực lẽ phải, có thể thấy được hung hiểm trong đó, hài nhi thân là Thị ngự sử, đây vốn là chức trách của hài nhi, nhưng hài nhi lại sợ nếu dâng tấu buộc tội Lý Trung thư, sẽ liên lụy đến mẫu thân đại nhân.
.Vương mẫu nghe xong ngẩn người không nói, qua một lúc lâu, mới nói: - Con à! Phụ thân con chết sớm, không thể dạy con cái gì, con có thể có hôm nay, đều dựa vào thân lãi của Ngụy công năm xưa, con có từng nghĩ tại sao năm đó Ngụy phu nhân gả Bình Nhi cho con, lúc đó chúng ta nghèo rớt mồng tơi a, Ngụy phu nhân xem trọng không phải chính là phẩm tính của con sao, mẫu thân cũng luôn cảm thấy tự hào vì con, nếu con che giấu chân tướng đi, đầu tiên con đã phụ sự tín nhiệm của bệ hạ đối với con, đây là bất trung. Tiếp đến, con khiến mẫu thân mất đi sự tự hào về con, đây là bất hiếu. Mẫu thân đã gần đất xa trời, đời này cũng sống đủ rồi, cho dù có họa gì, mẫu thân cũng không trách con.
.Phu nhân của Vương Nghĩa Phương chính là chất nữ của Ngụy Trưng phu nhân, ông ta chính là người Ngụy Trưng đề bạt lên.
.- Vâng, hài nhi biết nên làm thế nào rồi. Nhận được sự ủng hộ của mẫu thân, Vương Nghĩa Phương liền không sợ gì nữa.
.Tiêu phủ!
.- Giết người diệt khẩu!
.Tiêu Vô Y từ trong lòng Hàn Nghệ ngồi phịch xuống, nói: - Đây rõ ràng chính là gian thần Lý Nghĩa Phủ đó giết người diệt khẩu, lẽ nào mấy đại thần các chàng ngay cả điều này cũng không nghĩ đến sao?
.Hàn Nghệ bị dáng vẻ kích động của nàng làm cho cũng hoảng hồn, cười khổ nói: - Nàng đừng kích động a, cẩn thận động thai khí.
.Tiêu Vô Y hồ nghi nhìn Hàn Nghệ, nói: - Trong lòng chàng biết có phải không?
.- Đoán!
.Hàn Nghệ nói: - Trong tình huống không có chứng cứ trực tiếp chứng minh, chỉ có thể nói là đoán, ta cũng chỉ là đoán.
.Tiêu Vô Y hiếu kỳ nói: - Nếu chàng cũng cho rằng Lý Nghĩa Phỉ giết người diệt khẩu, tại sao chàng có thể thờ o như vậy.
.Hàn Nghệ thở dài nói: - Có những chuyện không phải đơn giản như tưởng tượng.
.Tiêu Vô Y lập tức phản bác: - Ta vẫn luôn cho rằng rất nhiều chuyện đều là các người đã nghĩ quá phức tạp.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Nàng hy vọng ta giống như Ngụy Trưng, trực ngôn bất húy.
.- Làm Ngụy Trưng có gì không tốt.
.Tiêu Vô Y nói: - Chẳng những có thể dương thiện trừng phạt ác, làm rõ sai trái, hơn nữa còn có thể nổi danh lập vạn, ghi tên sử sách. Nhưng nói đến đây, nàng dừng một chút, nói: - Nhưng nhưng cũng phải gặp được minh quân như ngoại công ta, mới có thể làm Ngụy Trưng, chàng chàng vẫn là đừng làm Ngụy Trưng.
.Vô Y tỷ rất mâu thuẫn, nàng một mặt căm ghét cái ác, nhưng mặt khác nàng cũng sợ Hàn Nghệ có bất trắc, so sánh với nhau, đương nhiên nàng nghiêng về sự an toàn của Hàn Nghệ hơn.
.Hàn Nghệ nghe vậy cười ha hả, nắm lấy tay nàng nói: - Nàng yên tâm, có câu nói rất hay, ác giả ác báo, sớm muội cũng có một ngày ông trời sẽ xử lý Lý Nghĩa Phủ.
.Tiêu Vô Y trợn trừng mắt nói: - Ông trời không có mắt.
.Tính cách này của nàng, sao lại tin ông trời a!
.Hàn Nghệ lại ôm nàng vào lòng, nói: - Nếu trời xanh không có mắt, sao lại để cho ta gặp được nàng.
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, đang định mở miệng, đột nhiên "ai ôi" một tiếng.
.Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng, nói: - Nàng làm sao thế?
.Tiêu Vô Y thấy hắn thần sắc căng thẳng, dù là ở trong triều gặp phải chuyện lớn cỡ nào cũng chưa từng có thần sắc như vậy, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa cảm động, phụt cười một tiếng: - Con trai chàng đang đạp ta.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Nàng thật dọa chết ta rồi.
.Tiêu Vô Y thì lại che miệng cười khanh khách.
.- Ta nghe thử xem, xem nàng có vu oan cho con trai ta không.
.Nói xong, Hàn Nghệ liền cúi thấp đầu xuống, dính sát tai lên bụng Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y cụp mắt chăm chú nhìn ái lang, ác khí trong lòng lập tức giảm đi không ít.
.Ngự Sử Đài!
.- Khởi bẩm Thôi Ngự sử, Lư công tử ở ngoài cửa cầu kiến.
.- Lư huynh?
.Thôi Tập Nhận hơi sững sờ, vội vàng để bút xuống, bước nhanh đi ra ngoài đón, chỉ thấy Lư Sư Quái đứng trong viện, chắp tay nói: - Lư huynh đại giá quang lâm, Tập Nhận không đón tiếp từ xa, thứ tội, thứ tội!
.Lư Sư Quái chắp tay cười nói: - Tập Nhận, không quấy rầy ngươi làm việc chứ!
.- Đâu có bận rộn như thế!
.Thôi Tập Nhận vội duỗi tay ra nói: - Mời mau vào trong.
.Y biết Lư Sư Quái bình thường sẽ không dễ dàng đến đây tìm y, bây giờ đã đến, nhất định là có chuyện gì muốn nhờ y.
.Đi vào trong phòng, Thôi Tập Nhận liền nói: - Lư huynh lần này đến đây, nhất định là có chuyện đến tìm ta chứ.
.Lư Sư Quái gật gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một bản tư liệu, nói: - Đây là kết quả khám nghiệm tử thi của Tất Chính Nghĩa, ngươi xem qua đi.
.- Tất Chính Nghĩa? Thôi Tập Nhận biến sắc, lại nhận lấy tư liệu, mở ra xem, không khỏi nhíu mày, qua một lát, y gấp tư liệu lại, nói: - Ý của Lư huynh là?
.Lư Sư Quái nói: - Theo kết quả khám nghiệm tử thi, hiển nhiên Tất Chính Nghĩa là bị mưu sát, và không nói hai vết thương trên cổ, nếu như ông ta là tự sát, cổ tay ông ta sẽ không có dấu tay bầm tím, trong kẽ móng tay của ông ta sẽ không có mảnh da người, theo ta biết, ông ta không có đánh nhau với người khác, nhất định là đêm đó có người giữa chặt hai tay của ông ta, sau đó từ đằng sau dìm chết ông ta.
.Thôi Tập Nhận nói: - Vậy Lư huynh muốn ta làm thế nào?
.Lư Sư Quái nói: - Ta nghe nói bên trên đã chuẩn bị kết án, mà trong đại thần trung ương đã bao gồm ba quan thự lớn Hình Bộ, Đại Lý Tự, Cục Dân An, ta đi tìm bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ không giúp, ta cũng có thể hiểu nỗi khổ của bọn họ, duy chỉ có Ngự Sư Đài các ngươi vẫn luôn không lên tiếng, hơn nữa Ngự Sử Đài các ngươi có chức quyền văn phong thượng tấu, cho dù các ngươi đem chuyện này dâng tấu bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ các ngươi.
.Kỳ thật gã rất thông minh, chỉ là gã quá mức ngay thẳng, khiến người ta cảm thấy rất lỗ mãng, gã cũng nhìn rõ thế cục này, người khác đều sợ rước họa vào thân, nhưng Ngự Sử Đài bọn họ vốn dĩ chính là làm việc này, ngươi đẩy chuyện này ra, cũng không có ai sẽ cảm thấy Ngự Sử Đài các ngươi là đang làm đấu tranh chính trị, đây là chức trách của các ngươi a!
.Thôi Tập Nhận nhíu nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày, nói: - Lư huynh, chuyện này không có đơn giản như vậy, tại sao chuyện này càng náo càng lớn, không phải chính là đấu tranh giữa Đỗ Chính Luân và Lý Nghĩa Phủ sao, lẽ nào Đỗ Chính Luân chết không nghi ngờ Lý Nghĩa Phủ sao, với tính cách của Đỗ Chính Luân ông ta có thể cứ bỏ qua cho Lý Nghĩa Phủ như vậy sao, nhưng chỉ có nửa ngày, trong Chính sự đường đã ăn ý đạt thành, trong đó nhất định đã xảy ra một số chuyện không thể để người khác biết.
.Chuyện hoàng đế đổ bệnh, đương nhiên không thể truyền ra ngoài, đây là cơ mật loại cao cấp, cho dù là đám trọng thần Lý Tích không có mặt ngày hôm đó cũng đều không biết.
.Lư Sư Quái nói: - Nhưng mà Tập Nhận, đây là một mạng người a! Một Đại Lý Tự Thừa bị người mưu sát trong lao ngục của Đại Lý Tự, chuyện này nghe thôi đã khiến người ta sởn tóc gáy, vậy nhưng, triều đình lại kết án qua loa như thế, cứ như vậy, sau này há không phải ai ai cũng có thể coi mạng người như cỏ rác, lần này chúng ta cầu công chính cho Tất Chính Nghĩa, kỳ thật cũng là đang bảo vệ bản thân chúng ta, bảo vệ con cháu đời sau của chúng ta.
.Thôi Tập Nhận gật gật đầu nói: - Ta đã hiểu ý của Lư huynh, nhưng mà nhưng mà chuyện trong triều không phải trắng đen rõ ràng, là thỏa hiệp nhiều hơn.
.Lư Sư Quái nghe xong khẽ thở dài một hơi, đưa tay lấy lại kết quả khám nghiệm tử thi, chắp tay thi lễ nói:
.- Quấy rầy rồi.
.Thôi Tập Nhận vội nói: - Lư huynh, ta khuyên huynh đừng tiếp tục tra nữa, cho dù huynh không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho tẩu tẩu và Liên Nhi.
.- Nhưng ai đã từng nghĩ cho thê nhi của Tất Chính Nghĩa.
.Nói xong, Lư Sư Quái liền mở cửa đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận