Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 577.2: Gay cấn

.Lý Trị chính là cắn chết không buông, ta không quản các ngươi nói có lý hay là không có lý, dù sao ta cũng coi chuyện này là không thể trách Hàn Nghệ được, Hàn Nghệ không có một chút sai lầm nào cả, y thậm chí còn noi theo Yến Chiêu Vương, ngay trước mặt văn võ cả triều, sai người đem những tấu chương buộc tội Hàn Nghệ đưa cho Hàn Nghệ, và dặn Hàn Nghệ thẩm tra cho cẩn thận, không cần để những lời đồn đại nhảm nhí bên ngoài quấy nhiễu đến.
.Nhưng hiện giờ trọng phạm ở trong ngục đã chết rồi, quan chủ thẩm không có khả năng một chút trách nhiệm cũng không có nha!
.Quần thần thấy Hoàng đế đã vô lại đến trình độ này rồi, quả thật cũng không có cách nào nữa, sau khi hạ triều, thì oán giận không ngừng.
.Lý Trị nghĩ thầm rằng, hai ngày trước khi ta muốn hạ phán quyết, thì các ngươi đã làm như thế nào hả, chẳng qua chỉ là một vụ án mưu sát mà thôi, vậy mà các ngươi còn lôi đến cả chuyện của giang sơn xã tắc, ta chẳng qua chỉ học theo các ngươi mà thôi, ta cũng biết nói rằng, lâm trận đổi soái, là tối kỵ của binh gia đấy.
.Nhưng việc này đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ thì vẫn rất có lợi, việc này rất nhanh đã được truyền ra ngoài, nhưng đều là mượn việc này để ám chỉ vụ án có ẩn tình khác, điều này cũng đã cho đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ có lý do tranh thủ công khai tham gia điều tra, mặc dù đến lúc đó lật lại bản án rồi, dân chúng khả năng cũng sẽ không còn cho là quan lại bọn họ đang bao che cho nhau nữa.
.Mà Hàn Nghệ bên kia thì đang nhanh chóng chiêng trống ầm ĩ truyền gọi nhân chứng, trong buồng giam, một đối một thẩm vấn, điểm nào còn không rõ chi tiết, đều hỏi đến là rành mạch, dù sao Hàn Nghệ cũng đã ra lệnh rồi, ta không quản các ngươi hỏi thế nào, dù sao không hỏi hết một ngày nửa ngày, thì ngươi đừng có mà đi ra, nếu đi ra liền trực tiếp cách chức điều tra, nhất định phải khiến những quan lại biến thành phạm nhân, cuộc sống không thể tự gánh vác. Đồng thời sửa chữa danh sách, đem toàn bộ các đại thần hôm nay buộc tội hắn viết vào trong danh sách, chuẩn bị nhất nhất truyền gọi.
.Bởi vì người buộc tội, nhất định là phe Trưởng Tôn Vô Kỵ, đồng thời cũng khẳng định hoặc nhiều hoặc ít có chút giao tình với Trương Minh, ta đây liền có lý do truyền gọi ngươi.
.Dù sao chính là trần trụi trả thù.
.Tưởng Tần thị vừa chết, lập tức đẩy mâu thuẫn giữa song phương lên một tầm gay cấn mới.
.Lúc chạng vạng tối, phàm là nhân viên tham dự vụ án này thì đều mệt đến tê liệt, nhưng cũng may cuối cùng đã hỏi xong.
.Nhưng như vậy là kết thúc sao?
.Đương nhiên không phải.
.Bằng không cũng không phải là tính cách của Hàn Nghệ, hắn lập tức ra lệnh, suốt đêm thẩm án, lập tức đi truyền gọi đám gọi là "Nhân chứng" tiếp theo.
.Những quan lại kia sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy quan chủ thẩm này đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
.- Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, thằng nhãi này lăn ra đây cho ta.
.Đang lúc Hàn Nghệ ở phía nhà sau nghỉ ngơi, chợt nghe nhà ngoài có tiếng người ồn ào.
.Không đến một lát, Hình Ngũ liền đi đến.
.Hàn Nghệ hỏi: - Người nào ở bên ngoài ồn ào thế?
.Hình Ngũ nói: - Là Hộ bộ Thị lang Đới Kế.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ông ta cũng ở trong đó?
.Hình Ngũ câm nín một trận, nói: - Đặc phái sứ, Đới Thị lang hôm nay cũng buộc tội ngươi đó.
.- Vậy thì đúng rồi.
.Hàn Nghệ đứng dậy, đi ra phía ngoài, vừa đến bên ngoài, chỉ thấy trong đại sảnh đứng không ít người, mà Đới Kế thì rít gào đối với một hạ nhân: - Ngươi còn đứng ngây ngốc ở đây làm chi, còn không mau gọi Hàn Nghệ ra đây cho bản quan.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta còn bảo là ai dám ở Đại Lý Tự kiêu ngạo như vậy, hóa ra là Đới Thị lang nha, thất kính, thất kính.
.Đới Kế vừa thấy Hàn Nghệ, thì hai mắt sung huyết nha, nói: - Hàn Nghệ, ngươi có phải bị điên rồi hay không, hơn nửa đêm kêu bản quan tới đây thẩm vấn, bản quan với vụ án này có quan hệ gì hả, ngươi dựa vào cái gì kêu bản quan đến, ngươi rõ ràng chính là lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, vu oan giá họa.
.Con mẹ ngươi, coi như ngươi xui xẻo, va vào đúng lúc lão tử tâm tình không tốt. Hàn Nghệ tức giận hừ một tiếng, kích động nói: - Đới Thị lang, ngươi nghĩ rằng hơn nửa đêm ta muốn mời bọn ngươi đến đây sao, ta cũng không có cách nào nha, ngươi thì chỉ đêm mà thôi, ta con mẹ nó đã vài ngày không ngủ rồi. Đây không đều là cấp trên bắt làm cho nhanh sao, bảo ta phải thẩm tra cẩn thận, dấu vết nào cũng không thể bỏ qua, nhất định phải thận trọng xử lý, phải vâng theo tinh thần luật pháp triều đình ta, không thể oan uổng một người tốt, cũng không thể bỏ qua một người xấu sao, cho nên phàm là người nào có bất kỳ quan hệ cá nhân nào với Trương Minh, Tưởng Hiến bọn họ thì đều phải truyền đến để thẩm vấn. Nếu các ngươi không chịu tới, ta cũng sẽ không cưỡng bức các ngươi tới, các ngươi có thể đi a, ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, ngươi tìm ta xả giận thì có ích lợi gì.
.Những quan viên này nghe xong đều cúi đầu không nói, lời này là bọn họ nói đó, trách được ai.
.- Ngươi !
.Đới Kế cả giận nói: - Được! Cho dù như thế, ngươi cũng không cần phải thẩm vấn buổi tối, ngươi không biến thẩm ban ngày sao.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đại thúc, ngươi nghe rõ ràng, ta đã vài ngày không ngủ rồi, ban ngày ta đang thẩm, nhưng ai bảo Trương Minh bọn họ giao du rộng lớn, người quen biết nhiều lắm, ta muốn thẩm từng người một, còn phải nhân nhượng thời gian của các ngươi, vậy không biết phải thẩm đến tận ngày tháng năm nào nữa, đến lúc đó lại trách ta làm việc bất lợi, làm việc thiên tư trái pháp luật, bỏ rơi nhiệm vụ, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, vu oan giá họa, ta thực ra đã chọc ai phiền ai chứ, làm như thế nào cũng đều là sai, hơn nữa ban ngày các ngươi lại phải xử lý công vụ, chỉ có buổi tối có rảnh, muốn ta ban ngày đi mời các ngươi đến, các ngươi lại không đem lỗi sai bản chức của bọn họ đổ lên đầu ta sao.
.Ta hiện tại cũng đang ôm một bụng tức đây, vụ án này bắt đầu vốn đã tra ra manh mối, ta cũng đã chuẩn bị lĩnh công rồi, nhưng ai nghĩ đến, cấp trên còn muốn ta tiếp tục thẩm tra, ta dễ dàng sao. Các ngươi đều là tiền bối, xuất thân cao quý hơn ta, quan giai cũng cao hơn ta, ta không dám ngăn đón các ngươi, ngươi thích thẩm hay không thẩm, không thẩm thì bước đi, ta ngoại trừ 'Không tiễn' ra, nếu nói thêm nữa nửa chữ, ta sẽ không mang họ Hàn. Nếu không còn việc gì nữa, ta phải đi làm việc, xin lỗi không tiếp được!
.Nói xong, hắn phẩy tay áo thật manh, đi nhanh rời khỏi.
.Để lại đám người Đới Kế, ngây ra như phỗng.
.Điên rồi! Điên rồi! Người này đúng là điên rồi!
.Đới Kế đột nhiên hô "A" một tiếng thật to, xông đi lên chuẩn bị tìm Hàn Nghệ quyết đấu, đại thần bên cạnh vội vàng ngăn ông ta lại, Hàn Nghệ tuy rằng nói năng lỗ mãng, nhưng xét đến cùng, vẫn rất có lý đấy. Các ngươi nói phải thẩm tra cẩn thận, ta đây liền mở rộng phạm vi, không rõ chi tiết, đều nhất nhất hỏi, các ngươi nói ta bỏ rơi nhiệm vụ, ta liền cẩn trọng, suốt ngày suốt đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận