Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 740.1: Chiến tranh chỉ là sự tiếp diễn của kinh doanh

.Cướp?
.Mỗi người đang ngồi đều đang cố gắng nhớ lại định nghĩa đối với từ "cướp".
.Nhưng vẫn còn không rõ ràng. Nguyên Kiệt ngu ngơ nói: - Xin hỏi người chủ quản, cướp như thế nào?
.- Đương nhiên là dựa vào người để đi cướp a. Hàn Nghệ cảm thấy vấn đề này vô cùng ngu ngốc, lại nói:
.- Ở trong lần đại hội giao lưu mậu dịch này, ta đã nói qua với vài chủ nô một ít về tình hình của nô lệ Côn Luân, bọn họ chỉ là dã nhân sinh hoạt tại các đảo trên vùng biển phía nam, hình thức tồn tại nhiều nhất là bộ lạc, nhưng lại vô cùng lạc hậu, hơn nữa là năm bè bảy mảng, Đại Đường chúng ta căn bản không cần phái quân đội đi, Nguyên gia chúng ta cũng đủ để chinh phục bọn họ. Nguyên gia chúng ta phải thành lập một chi thương đội có được vũ khí có thể chiến đấu, chinh phục bộ lạc trên đảo nhỏ này, vận chuyển toàn bộ người của bọn họ về Đại Đường ta, giúp chúng ta khai khẩn đất hoang.
.Nguyên Hi, Nguyên Nhạc nghe vậy đều bật cười không nói gì.
.Trò chơi này thật không phải lớn bình thường a!
.Gần như mỗi người nghe đều mồ hôi đầm đìa, bao gồm cả Nguyên Hi, Nguyên Nhạc, đây quả thực là kế hoạch muốn hủy thiên diệt địa nha, đương nhiên Nguyên Mẫu Đơn lại càng đổ mồ hôi đầm đìa.
.Nguyên Triết sửng sốt cả nửa ngày, giờ mới phản ứng tới, nói: - Chúng ta chỉ là mua bán, ngươi đây chính là đánh giặc a!
.- Chiến tranh chỉ là sự tiếp diễn của kinh doanh. Hàn Nghệ nhún nhún vai, cười nói: - Hơn nữa chúng ta cũng không phải là đánh giặc, chúng ta chỉ đi cứu vớt bọn họ, để cho những dã nhân này có thể sống cuộc sống của loài người, mà không phải là cuộc sống của loài khỉ. Ngươi nhìn cuộc sống hiện tại của những nô lệ Côn Luân đó, bọn họ cũng không muốn trở về nữa rồi.
.Nguyên Nhạc cũng nhịn không được nữa rồi, ngươi đây không phải là lớn mật, mà là muốn chết, nói: - Hàn Nghệ, ngươi cũng nên thận trọng nha, tổ chức và thành lập quân đội, điều này để cho triều đình biết được, chúng ta có thể đều sẽ chết đấy.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nhị bá, ngươi như thế cũng quá khoa trương rồi, ta cũng không nói muốn tổ chức và thành lập quân đội, ta chỉ nói là tổ chức và thành lập một chi thương đội có thể tự bảo vệ ta đi tới nhưng đảo nhỏ kia để buôn bán, chúng ta đi Tây Vực buôn bán, cũng sẽ phái không ít người cầm vũ khí bảo vệ thương đội của mình, đây là chuyện vô cùng bình thường, chẳng qua những người đó chủ động công kích chúng ta, chúng ta liền bất đắc dĩ phải chinh phục bọn họ, sau đó đem người của bọn họ vận chuyển đến Đại Đường ta, giúp bọn ta khai khẩn đất hoang, gieo trồng lương thực, triều đình còn nên thưởng cho chúng ta đấy.
.Nói tới đây, hắn vô cùng nghiêm mặt nói: - Sức sản xuất là điều quan trọng trong quan trọng của kế hoạch này, không có sức sản xuất, hết thảy đều là nói suông, bởi vậy nếu muốn chấp hành kế hoạch của ta, nhất định phải đi một bước này, nghĩ hết mọi biện pháp từ bên ngoài vận chuyển nô lệ về để khai khẩn.
.Kỳ thật Hàn Nghệ phản đối chế độ nô lệ, hắn thậm chí đối với chế độ nô tì là căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng không có cách nào, đây không phải là vấn đề vô cùng thực tế, giấc mộng cũng nhất định phải tôn trọng sự thật, nếu không tôn trọng, thì liền sẽ trở thành chủ nghĩa lý tưởng rồi. Đại Đường nhân khẩu quá ít, đất đai lại quá rộng lớn, hơn nữa chế độ ruộng đất rất nghiêm khắc, nếu không làm như vậy, thì không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn lại đạt được đủ sức sản xuất, vậy thì sẽ không có cách nào hoàn thành tích luỹ ban đầu.
.Cuộc đời của hắn ngắn ngủi có nhiêu đó thôi, nhưng mục tiêu của hắn lại quá mức rộng lớn, hắn không có thời gian để chờ đợi đến khi đầy đủ sức sản xuất, bởi vậy hắn nhất định phải đi một nước cờ này, tận hết khả năng mang nô lệ từ các đảo ở Nam Dương đến để khai hoang đất đai.
.Không người nào dám gật đầu, kế hoạch này quá lớn gan rồi, quá mạo hiểm rồi, đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng cuối cùng của bọn họ, vì thế mọi người đều nhìn về phía Nguyên Hi, đây là người chủ quản các ngươi chỉ định, lão nhân gia ngài nói câu gì đi chứ.
.Nguyên Hi trở thành gia chủ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải lựa chọn quá trọng đại như vậy, ông ta cũng không nghĩ tới khẩu vị của Hàn Nghệ lại còn quá lớn như thế, còn nhất định phải thông qua thủ đoạn vũ lực mới có thể thúc đẩy cả cái kế hoạch này, trong lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, nhất thời cũng không có chủ ý, chỉ nói: - Ta nghe rồi. Hàn Nghệ, ngươi nói tiếp là được.
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Kỳ thật điều ta muốn nói cũng gần là như thế này thôi, xét đến cùng, vẫn còn bởi vì vấn đề nguyên liệu, hết thảy hết thảy đều được thành lập trên cơ sở vấn đề nguyên liệu, bởi vậy Nguyên gia chúng ta phải làm được ba điểm, thứ nhất, phát triển nhân lực, tăng cường sức sản xuất. Thứ hai, tìm lấy được nguyên liệu mới, giống như cây bông, cây lúa. Thứ ba, đồng thời với việc khai khẩn ở phía nam, lưu vực Trường Giang và lưu vực Hoàng Hà xây dựng công trường giống như xưởng quần áo xử lý các loại vấn đề của Tự Do Chi Mỹ, chỉnh hợp tài nguyên, tập trung tinh lực phát triển tơ lụa, đồ sứ, lá trà và thương phẩm, đợi khi có được đầy đủ hàng hóa rồi, mới đi phát triển mạnh về mậu dịch.
.Nguyên Kiệt lau mồ hôi một cái, nói: - Cứ như vậy, chúng ta sợ là quanh năm suốt tháng đều phải bôn ba ở bên ngoài.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy như vậy sẽ rất là kích thích sao?
.Nguyên Kiệt ha hả nói: - Điều này cũng đúng.
.Nguyên Hi thấy Hàn Nghệ nói cũng tương đối rồi, giờ mà nói thêm cái gì nữa, thì bọn họ cũng tiêu hóa không nổi, nói: - Tốt lắm! Hôm nay liền dừng ở đây đi, về phần đến cùng nên làm như thế nào, mấy người lão nhân chúng ta còn phải thương lượng một chút đã.
.Lựa chọn hoặc là lên Thiên đường, hoặc là xuống Địa ngục này, thật sự là quá khó để tiêu hóa, chuyện này mà không thương lượng mất cả tháng, thì thật có lỗi với những lời này của Hàn Nghệ.
.Sau đó Nguyên Hi, Nguyên Nhạc liền mang theo khuôn mặt đổ đầy mồ hôi đi ra ngoài.
.Mà đám người Nguyên Kiệt bọn họ thì lại đang ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi nhìn ta như vậy làm chi?
.Nguyên Kiệt nhảy dựng lên, nói: - Người chủ quản, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Ta chỉ là đang thực hiện chức trách người chủ quản của ta, chỉ đơn giản như vậy thôi.
.- Cái này quả không đơn giản.
.Nguyên Triết nói: - Ngươi đây là!
.Nói tới đây, y cũng không biết nên hình dung như thế nào nữa rồi.
.Không quá lâu, mấy người trẻ tuổi này cũng lảo đảo đi ra ngoài, dường như đang đặt mình vào trong mộng vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn, Hàn Nghệ cũng đi đến tiểu viện của Nguyên Mẫu Đơn.
.Trở lại trong phòng, Hàn Nghệ khẩn trương uống chén trà giải khát, bỗng nhiên Nguyên Mẫu Đơn ngơ ngác nhìn hắn, hắn xấu hổ mặt đỏ lên: - Tuy rằng ta bộ dạng phong nhã, nhưng cô nhìn ta như vậy, ta cũng sẽ thấy ngại ngùng.
.Nguyên Mẫu Đơn giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: - Ngươi còn tính toán giấu diếm ta bao lâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận