Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1107: Tên lừa đảo nhà ngươi

.Nguyên Hi cười ha ha nói: - Không giấu gì con, ta từng cho rằng những thứ có thể bán được trên đời này đều là từ đất đai mà ra, thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến thể diện này cũng có thể kiếm ra tiền, hộp quà đó của con quả thực là có ý nghĩa, mấy thứ thương phẩm không được coi là quý hiếm kia, đặt trong chiếc hộp quà, ngay lập tức thu hút mọi người tới tranh giành, đến Tứ bá bá của con cũng đều khâm phục con.
.- Đại bá quá khen!
.Hàn Nghệ cười nói: - Buôn bán kinh doanh còn không phải chính là cung và cầu sao. Quý tộc ưa thể diện, quan viên mới bổ nhiệm cũng khao khát thể diện, con thân là thương nhân đương nhiên phải thoả mãn bọn họ, như vậy mọi người đều có thể vui vẻ mừng năm mới. Ngoài ra, conđặc biệt mang tới hai trăm hộp quà có khắctộc huy của Nguyên gia, nước hoa bên trong đều là nước hoa Mẫu Đơn chỉ Nguyên gia mới có.
.Nguyên Hi gật đầu cười nói: - Con quả là có tâm! Dừng một chút, Nguyên Hi chợt nghiêm sắc mặt nói tiếp: - Hàn Nghệ, có một chuyện lão phu mạo muội hỏi con, chuyện Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn rốt cuộc là thế nào? Lão phu cũng không phải muốn biết tường tận tỉ mỉ, lão phu chỉ muốn biết bọn họ có xảy ra chiến tranh hay không?
.Nguyên gia cũng đã bỏ không ít tiền vào vùng Tây bắc, hơn nữa kế hoạch nam tiến cũng phải phối hợp với kế hoạch tây bắc, vì vậy với Nguyên gia mà nói, sự ổn định của vùng tây bắc là vô cùng quan trọng. Đương nhiên, Nguyên Hi cũng chỉ quan tâm tới việc buôn bán của gia tộc, còn với chính sách ngoại giao của triều đình thì ông ta cũng không muốn biết.
.Hàn Nghệ chần chờ một lát, cảm thấy cũng nên nói với ông ta một chút: - Không giấu đại bá, về việc này con cũng không dám bảo đảm gì cả, nhưng đại bá cũng đừng đánh giá thấp quyết tâm bảo vệ con đường tơ lụa của Đại Đường ta, con sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng kế hoạch tây bắc của con đâu.
.Nguyên hi cười nói: - Trở thành tể tướng rồi, giọng điệu của con thật không giống với lúc trước.
.Hàn Nghệ xấu hổ cười nói:
.- Đại bá đừng chế nhạo con, con biết là đại bá lo lắng điều gì, nhưng làm nghề buôn bán này, lợi ích và nguy hiểm luôn đi cùng với nhau, nếu không phải có chút khó khăn thì cũng không tới lượt chúng ta rồi, sở dĩ Nguyên gia có thể ổn định kéo dài đến bây giờ, chính là vì các gia tộc khác đều sụp đổ trong hoả chiến, còn Nguyên gia lại hết lần này tới lần khác tắm biển lửa trùng sinh trong hoả chiến, cho nên mới có huy hoàng của ngày hôm nay.
.Nguyên Hi cười ha ha, nói: - Con nói như vậy, lão phu muốn lui cũng không thể lui rồi, Nguyên gia chúng ta cũng không phải hèn nhát mới có thể tồn tại cho đến bây giờ.
.Hàn Nghệ cùng Nguyên Hi hàn huyên thêm một lát bèn đứng dậy rời đi. Hôm nay hắn tới tìm Nguyên Mẫu Đơn, thuận tiện thăm Nguyên Hi, trong lòng Nguyên Hi cũng hiểu.
.Trước tiên hắn tìm một người, hỏi thăm chính xác vị trí cụ thể của Nguyên Mẫu Đơn, rồi cưỡi ngựa Thanh Hải rời khỏi Nguyên gia bảo.
.Đi được nửa canh giờ, cuối cùng Hàn Nghệ cũng nhìn thấy dáng hình xinh đẹp cao gầy của Nguyên Mẫu Đơn bên một mảnh đất rộng lớn, Nguyên Mẫu Đơn cùng đám người Nguyên Phỉ, Nguyên Triết và Nguyên Thương đứng bên đường bên bờ ruộng đang nói gì đó.
.- Nhiều người như vậy à!
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày, hắn biết nếu qua đó, trăm phần vạn là đang nói chuyện công, nhưng hắn thật sự không muốn, đột nhiên nảy ra ý tưởng, ngay lập tức thúc tuấn mã chạy đến.
.- Mẫu Đơn! Mẫu Đơn!
.Nguyên Mẫu Đơn đang cùng Nguyên Thương thương lượng, chợt nghe một tràng tiếng gọi gấp gáp, nàng vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hàn Nghệ đang cưỡi ngựa phi tới bên này.
.Mấy người bọn họ nhất thời cả kinh.
.- Mẫu Đơn, mau lên ngựa! Mau!
.Hàn Nghệ sắc mặt dữ tợn hô.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Xảy ra chuyện gì sao?
.Hàn Nghệ kêu lên: - Không kịp rồi, mau đưa tay cho ta!
.Nói thì chậm nhưng thời gian thì rất nhanh, hắn đã sắp chạy tới trước mặt Nguyên Mẫu Đơn. Hàn Nghệ hơi nghiêng thân mình về phía Nguyên Mẫu Đơn, đưa tay ra, kỳ thật, kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn cũng cực tốt, nếu không lúc chinh chiến ở Tây bắc, hắn cũng không dám đem sinh mệnh của mình thác gửi trên thân ngựa, chỉ là hắn cũng không ngờ con ngựa của A Sử Na Hạ Lỗ lại hoảng lên như vậy, khiến hắn suýt chút nữa bỏ mạng.
.Nguyên Mẫu Đơn cả người đều sợ hãi, vội vàng đưa tay ra.
.Hai tay nắm chặt nhau, Hàn Nghệ dùng sức kéo một cái, Nguyên Mẫu Đơn thân thủ và kĩ năng cưỡi ngựa tất nhiên là rất tốt, thuận thế nhảy lên lưng ngựa, ôm chặt eo Hàn Nghệ.
.- Gặp các ngươi sau!
.Hàn Nghệ để lại một câu này, liền chạy về phía trước con ngựa này là ngựa tốt, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
.Trong chốc lát, mấy người Nguyên Triết đều ngẩn ra, đợi đến khi bọn họ định thần trở lại, tất cả nhìn đông nhìn tây, không biết có chuyện gì vừa xảy ra.
.- Người đâu rồi!
.Nguyên Phỉ hét một tiếng ra lệnh.
.- Có tiểu nhân!
.- Lập tức đi tìm quanh đây đi!
.- Vâng!
.Thủ hạ này của Nguyên Phỉ cũng là một cao thủ hàng đầu. Gã nhanh chóng tìm khắp bốn phía, nhưng tìm một vòng mà không phát hiện lấy một bóng người.
.Nguyên Thương cau mày: - Thật là kỳ quái! Hàn Nghệ đã là Tể tướng, còn có ai dám đuổi giết hắn trên mảnh đất nhỏ bé này.
.- Không phải là không có ai sao.
.Nguyên Triết cười nói.
.- Ý của đệ là sao?
.Nguyên Triết cười khổ nói: - Đệ nghĩ cô phụ chỉ là không muốn gặp chúng ta.
.Hàn Nghệ chở theo Nguyên Mẫu Đơn chạy một mạch xa hơn dặm, đi đến một nơi khá vắng vẻ bèn dừng lại.
.Sương trắng thổi vào gương mặt xinh đẹp của Nguyên Mẫu Đơn nhưng nàng cũng không thấy lạnh, nàng chỉ cảm thấy vẫn chưa định thần lại, vừa nãy thật là quá khiếp sợ, Hàn Nghệ đột nhiên xông ra, sắc mặt hắn lại dữ tợn như vậy,. Nàng hơi thở hổn hển nói: - Hàn Nghệ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
.Hàn Nghệ đang ôm lấy Nguyên Mẫu Đơn hưởng thụ, bỗng nghe nàng hỏi, đầu tiên còn à lên một tiếng sau đó quay đầu lại chợt thấy nàng nhìn mình thấp thỏm. Hắn thấy trong lòng cảm động bèn cười hì hì nói: - Xin lỗi nàng, ta chỉ là muốn nói chuyện với riêng nàng một lát.
.Nói chuyện riêng với mình? Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt hồi lâu mới hay mình bị Hàn Nghệ trêu đùa, nhưngnàng thật không nghĩ ra là vì nguyên nhân bị trêu đùa, lửa giận xông thẳng lên đầu, sự việc vừa rồi đã làm cho nàng sợ chết đi được.- Tên lừa đảo này! Trong khi nói, nàng không kìm được giơ nắm tay lên, cũng có chút khuynh hướngbạo lực.
.Hàn Nghệ dường như có dự tính trước, đột nhiên giật dây cương, con ngựa lập tức chuyển động.
.Nguyên Mẫu Đơn không có bàn đạp chân trên mình ngựa, giờ cũng đã buông Hàn Nghệ ra thân mình lắc lư một cái, vô thức lại ôm chặt lấy Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chỉ thấy hai cục " bông vải " vừa lớn vừa mềm mại áp lên lưng mình, cảm giác thoải mái không nói nên lời, vội nói: - Nếu như đây được coi là nói dối, ta cho rằng lời nói dối này đều hơn hết thảy những lời thề non hẹn biển, hơn nữa ta còn cho rằng nàng sẽ cảm động nữa kia.
.- Ta cảm động tới mức muốn ném chàng xuống ngựa đấy!
.Nguyên Mẫu Đơn lạnh lùng trả lời một câu, sau đó nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
.Sức ép trên lưng vừa giảm, Hàn Nghệ nhất thời hoảng hồn, thầm nghĩ, không phải là đùa quá rồi chứ! Vội vàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đột nhiên con ngươi khẽ chuyển, cố ý móc chân vào bàn đạp, cười thầm, ta không tin là nàng sẽ không đỡ ta!
.- A!
.Một tiếng kêu sợ hãi trong dự tính vang lên đúng lúc, chỉ thấy Hàn Nghệ trong lúc vội vàng xuống ngựa, thân mình đã xuống, nhưng chân thì chưa xuống, cả người ngã về phía Nguyên Mẫu Đơn, hắn đoán đúng, dựa vào thân thủ của Nguyên Mẫu Đơn, muốn đỡ được hắn là không có chút vấn đề gì.
.Nhưng Nguyên Mẫu Đơn còn thèm không quay đầu lại.
.Bịch!
.- Ôi chao!
.Hàn Nghệ ngã mạnh trên mặt đất, cả gương mặt lập tức đỏ bừng lên.
.- Chàng làm sao vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn quay đầu lại thấy Hàn Nghệ ngã bốn chân chổng lên trời, mắt phượng trợn tròn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, tỏ ra có chút kinh ngạc, một lúc sau mới vội vàng đi qua.
.Nàng bây giờ mới vội tới, có phải muộn một chút rồi hay không. Hàn Nghệ đau đến mặt mày nhăn nhó nói: - Nàng vì sao nàng không tới đỡ ta?
.Nguyên Mẫu Đơn áy náy nói: - Ta nghĩ chàng lại muốn trêu đùa ta gì đó!
.Hàn Nghệ đột nhiên nghĩ tới câu chuyện " Sói đến rồi", lần này thật sự chơi lớn rồi. Bất ngờ một tay nắm lấy bàn tay ngọc trắng mịn thon dài của Nguyên mẫu Đơn, mang theo nước mắt đau đớn, yếu ớt nói một hơi: - Mẫu Đơn, nàng có thể đồng ý với ta một việc không?
.Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ đáng thương nói: - Cho dù lần sau nàng biết là ta gạt nàng, nhưng xin nàng đỡ lấy ta, được chứ?
.Nguyên mẫu Đơn hơi sửng sốt, thật không nhịn được phì một tiếng, bật cười khanh khách, hai ngọn núi cao lớn trước ngực phập phồng mãnh liệt, nhấp nhô khiến ánh mắt Hàn Nghệ thoáng ngây dại, một lát sau nàng mới nín cười, đau lòng lườm hắn một cái nói: - Mau đứng dậy đi!
.- Nàng đỡ ta!
.Hàn Nghệ nói giọng nũng nịu.
.Nguyên Mẫu Đơn đổ rùng mình, nhưng vẫn ngồi thụp xuống.
.Hàn Nghệ mắt chợt loé, thình lình ôm chầm lấy Nguyên Mẫu Đơn, nhưng nào biết chụp vào một khoảng không, trán thiếu chút nữa đã đập vào cánh tay.
.Xấu hổ quá!
.Hàn Nghệ ngẩng đầu, chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn đứng một bên nhìn hắn mỉm cười, dường như đang nói, lại muốn gạt lão nương, không có cửa đâu.
.Hàn Nghệ đành tự mình bò dậy, ra vẻ đáng thương nói: - Mẫu Đơn, nàng đừng giận nữa, lần sau ta sẽ không bao giờ gạt nàng nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy hắn ngã một cái, bao nhiêu tức giận đều biến mất, bất đắc dĩ nói: - Chàng mới giận ta, nhìn xem chàng dơ dáy như vậy, có chỗ nào giống Tể tướng đâu. Nói xong nàng bèn đi lên phía trước, tay sờ lên hông một cái nhưng lại chạm vào một khoảng trống, nàng vô thức chợt ngẩng đầu lên.
.Đúng như dự đoán, chỉ thấy Hàn Nghệ cầm một chiếc khăn lụa trắng ngà thêu hoa mẫu đơn đang lau mồ hôi trên mặt. Thấy nàng nhìn tới liền sửng sốt, cầm khăn lụa lên xem, ồ lên một tiếng: - Đây là khăn lụa của ai, sao lại rơi trên người ta vậy?
.Chiếc khăn lụa này vừa xuất hiện, thù cũ hận mới trong lòng Nguyên Mẫu Đơn chợt dâng lên, nhưng lại mang thêm một tia ngọt ngào, nàng nổi giận mắng: - Tên trộm này, mau trả khăn lụa lại cho ta. Nói xong bèn đưa tay ra đoạt lấy.
.Hàn Nghệ giơ tay lên tránh đi, tay kia lại nắm lấy tay Nguyên Mẫu Đơn cười hì hì nói: - Không dùng không của nàng, làm một trò ảo thuật cho nàng xem.
.- Ảo thuật?
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Hay lắm đó! Hắn vẫy vẫy khăn lụa mấy lần sau đó nắm lấy tay phải của nàng, lật lòng bàn tay hướng lên trên rồi phủ khăn lụa lên, nói với Nguyên Mẫu Đơn:
.- Thổi nhẹ một hơi đi!
.Nguyên Mẫu Đơn cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sẽ có niềm vui bất ngờ đó!
.Nguyên Mẫu Đơn thấy hắn nói một cách thần kỳ, thầm nghĩ lẽ nào bên trong còn ẩn chứa huyền cơ, không thể nào, đây chính là chiếc khăn lụa mình mang tới. Càng nghĩ càng thấy tò mò, bèn hơi cúi đầu xuống, đặt cạnh tay, đang khi muốn thổi hơi, một đôi môi nóng ấm đột nhiên bao phủ lên đôi môi đỏ tươi của nàng.
.Lại mắc lừa rồi!
.Đây là phản ứng đầu tiên của Nguyên Mẫu Đơn, trong lòng nàng hết sức ảo não, sao trước mặt Hàn Nghệ, mình lại trở nên ngốc nghếch như vậy. Hơn nữa nàng chưa từng bị hôn giữa ban ngày ban mặt như thế bao giờ, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ. Đang lúc chuẩn bị phản kháng, Hàn Nghệ lại rất tự giác ngẩng đầu lên cười nói: - Có phải là rất bất ngờ không!
.Nguyên Mẫu Đơn chỉ thấy trên mặt nóng lên từng trận, hận không tìm thấy cái lỗ nào để chui vào, hung hăng giơ tay phải lên: - Ta!
.- Đừng đánh, như vậy sẽ chết người đó!
.Hàn Nghệ vội vàng nói.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, chợt thấy trong tay chạm vào một vật cứng cứng, hơinghiêng đầu xem, lập tức mắt trợn tròn, thì ra chiếc khăn lụa trong tay nàng đang bọc lấy thứ gì đó, nhưng nàng nhớ rõ ràng, nàng luôn nắm chặt khăn lụa trong tay, sao có thể có thêm đồ gì đó b g trong, lại nghiêng đầu qua nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lần này ta không có lừa nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn hạ tay xuống, mở khăn lụa ra, một tia màu vàng lấp lánh hiện ra, thì ra bên trong đang bọc một chiếc bình nhỏ màu vàng vô cùng tinh xảo, trên thân bình có vẽ hình hoa mẫu đơn sinh động như thật.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là nước hoa Mẫu Đơn mà ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, hừ nhẹ nói: - Đây chính là giao dịch giữa chúng ta. Nàng nói xong, mày đen chợt nhướng nói: - Cái này là làm bằng vàng, ai có thể mua nổi chứ?
.Trời ạ! Xem ra so với Tiêu Vô Y, nàng càng không hiểu phong tình hơn! Hàn Nghệ trợn mắt nói: - Ta nói này mỹ nữ, nàng có thể đừng lúc nào cũng nghĩ về chuyện buôn bán được không, chiếc bình này là ta tự tay làm cho nàng, là lễ vật ta tặng cho nàng, cũng là thứ có một không hai.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe xong, trong lòng đều là một trận căng thẳng và áy náy không tên.- Chàng tự tay làm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên, vì việc này mà ta còn lén theo học một vị sư phụ suốt mấy tháng, ban đầu còn cho rằng nàng sẽ cảm thấy vui mừng, nhưng ai ngờ nàng lại nói với ta, ai mua nổi? Ta có thể nói cho nàng biết, ai cũng không mua nổi, bao gồm cả bệ hạ cũng vậy.
.Đây quảthực là tự tay hắn làm, nhưng món đồ chơi kim khí này đối với hắn mà nói thì chỉ là một đĩa thức ăn cỏn con, đâu còn phải đi học, hắn nói như vậy đương nhiên vì muốn chiếm được cảm tình mà thôi
.Vành tai Nguyên Mẫu Đơn đỏ lên, ngón tay cái miết nhẹ nhàng chiếc bình ấy, dường như cảm nhận được một nét tinh tế chỉ thuộc về tình yêu, nàng nói: - Xin lỗi, ta thật không ngờ rằng!
.Không đợi nàng nói xong, Hàn Nghệ nói tiếp: - Nàng vĩnh viễn cũng không ngờ đến, bởi vì bản thân ta cũng không biết là vì nàng mà ta có thể làm ra những việc điên rồ gì nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn dù là lại không muốn mình rơi vào tình cảnh này nhưng nghe được những lời như vậy, nắm chặt chiếc bình xinh đẹp, trong lòng không khỏi có một trận cảm động, khoé miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: - Cảm ơn chàng!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Chỉ một câu cảm ơn chẳng lẽ không có gì có thể thể hiện nữa sao?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi trợn mắt lên, vén mấy sợi tóc thả xoã sau gáy ngọc, nói: - Vậy xem như bù lại việc chàng gạt thiếp đi.
.Hàn Nghệ rưng rưng nói: - Khá hợp lý.
.Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nhìn Hàn Nghệ chứa chan tình cảm.
.Hàn Nghệ đưa hai tay ra, ôm nàng vào trong ngực, chỉ cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ chỉ có trên người nàng hoà lẫn mùi hoa cỏ trong veo, làm cho tâm hồn người ta đều say mê, khó mà nén nổi mình, gió lạnh tạt qua người họ, dường như cũng trở nên ấm áp lên.
.Đột nhiên, Hàn Nghệ chỉ thấy chóp mũi chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy bầu trời sương mù đã nổi lên hoa tuyết.
.- Tuyết rơi rồi!
.Hai người cùng đồng thanh nói, lại liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều ở khoảng lặng không lời ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận