Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1336.2: Thiếu đầy tớ không?

.Mấy năm trước Đào Thổ là đức hạnh gì, một ngày kiếm được mấy chục quan tiền đã có thể khóc cả ngày rồi.
.Sau khi từ xưởng của Đào Thổ đi ra, Hàn Nghệ lại đến một nhà xưởng nhỏ, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì thầm: - Xưởng may Hoa Mai. Lại nói với Trịnh Thiện Hành: - Trịnh công tử, không ngờ ngươi cũng có đối thủ.
.Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: - Ta đâu phải ngươi, có đối thủ cạnh tranh là chuyện đương nhiên.
.Chợt thấy một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi vội vã đi ra, hướng tới Hàn Nghệ thi lễ: - Dân phụ Ngô thị bái kiến Hàn Thị lang. Nói đến đây, người nọ lại hướng tới Trịnh Thiện Hành hành lễ.
.Trịnh Thiện Hành cười gật đầu.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, nói: - Các ngươi quen nhau à!
.Trên mặt người nọ rất là xấu hổ.
.Trịnh Thiện Hành lại nói: - Trước kia cô ta là nhà thiết kế của xưởng may của ta.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Hóa ra là tự lập môn hộ a!
.Ngô thị vẻ mặt áy náy nói: - Trịnh công tử, dân phụ có lỗi với ngài.
.Không đợi Trịnh Thiện Hành mở miệng, Hàn Nghệ đã nói: - Nếu như không trái với khế ước, thì không có gì phải xin lỗi, muốn trách thì trách Trịnh công tử quá nhỏ mọn, không giữ ngươi lại. Nói xong, hắn lại hướng về phía Tiền Đại Phương nói: - Lão Tiền, nếu ngươi còn keo kiệt nữa, thợ thủ công trong xưởng của ngươi sẽ đều tự lập môn hộ đấy.
.Tiền Đại Phương ủ rũ nói:
.- Hàn Thị lang, ngài đừng chỉ mãi nói một mình ta, chẳng lẽ bọn họ hào phóng lắm sao.
.Trong lòng vẫn thật có điểm nghi ngờ, Ngô thị này thật sự là không khởi đầu tốt.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả, nói: - Hàn Thị lang nói có lý.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ta rất hiếu kỳ, ngươi làm sao cạnh tranh được với xưởng may của Trịnh công tử.
.Ngô thị sao có thể tiện trả lời vấn đề này.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Hàn Thị lang có điều không biết, xưởng may của cô ta chỉ sản xuất một loại váy có thêu hoa mai, vô cùng đặc biệt và đẹp mắt.
.Ngô thị lại nói: - Đây đều nhờ Trịnh công tử thủ hạ lưu tình, nếu Trịnh công tử cũng sản xuất loại váy này, xưởng may của dân phụ cũng không thể tồn tại được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trịnh công tử có thể sao chép kiểu dáng này của ngươi, đáng tiếc gã không sao chép nổi những kiểu dáng khác còn lại trong đầu ngươi, nếu làm vậy, ngược lại sẽ khiến gã đi theo tiết tấu của ngươi, vậy thì xưởng may của gã cũng cách thất bại không xa rồi.
.Trịnh Thiện Hành gật đầu.
.Sau một hồi nói chuyện với Ngô thị, đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước.
.- Nha phường?
.Hàn Nghệ nhìn có chút hoang mang, nói: - Đây là làm cái gì vậy?
.Tiền Đại Phương vội nói: - Hàn Thị lang, ngài không biết sao, đây là nơi chế tạo bàn chải đánh răng và bột đánh răng.
.- Bàn chải đánh răng?
.Hàn Nghệ giật nảy mình.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Cái này có vấn đề gì sao?
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Cái này là ai mở vậy?
.Triệu Tứ Giáp nói: - Rốt cuộc là ai mở, chúng ta cũng không biết, chủ của nha phường này rất thần bí, nhưng mấy tháng gần đây, bàn chải đánh răng, bột đánh răng của bọn họ đều bán rất chạy.
.Hàn Nghệ đột nhiên nhìn về phía Tang Mộc.
.Ánh mắt Tang Mộc có chút trốn tránh.
.Hàn Nghệ nhíu mày hỏi: - Tang Mộc, ai mở cái này?
.Tang Mộc ngượng ngùng nói: - Cái này cái này là là Hoa Tử và Du Du mở.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Sao ta lại không biết?
.Những thương nhân khác cũng cảm thấy kinh ngạc.
.Tang Mộc cười ngượng ngùng, đem ngọn ngành sự việc nói với Hàn Nghệ.
.Hóa ra lúc trước khi Hùng Đệ đổi nghề buôn bán, đã lôi kéo Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du nhập bọn, nhưng lúc đó Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du cũng có suy nghĩ của riêng mình, kịch nóikhông thể làm lâu dài được, bởi vậy bọn họ cũng muốn mình làm chút buôn bán, người của Phượng Phi Lâu không có thói quen ngồi chờ ăn, đều muốn đi phấn đấu, đây đều là điều dĩ nhiên, Phượng Phi Lâu không ngừng thành công, kỳ thực mỗi người đều ảnh hưởng từ Phượng Phi Lâu.
.Bột đánh răng đã có từ lâu, chỉ dùng một ít thuốc đông y nghiền thành bột, chẳng qua Hàn Nghệ tự thêm vào một vài phối phương, nhưng bàn chải đánh răng chính là Hàn Nghệ làm ra, nhưng hắn chỉ làm ra cho mình và người bên cạnh dùng, không dự định bán ra, bởi vì bàn chải đánh răng này làm khá phiền phức, giá thành chế tạo cũng không rẻ, Hàn Nghệ đều là dùng lông đuôi ngựa để làm bàn chải đánh răng, ngựa lại rất đáng tiền đấy. Mà thứ Hàn Nghệ nhìn là tiền lớn, rượu, nước hoa, Kim Hàng đều là món lợi kếch xù, dùng bàn chải đánh răng chỉ là thói quen cá nhân của hắn mà thôi, hắn cũng chưa từng nghĩ quảng cáo bàn chải đánh răng, chính sự còn chưa làm xong, ai còn làm thứ này. Đầu tiên phải để bách tính có cuộc sống giàu có, sau mới suy nghĩ đến những thứ này.
.Kết quả hai người Từ Du Du và Đỗ Tổ Hoa liền lén lút tự mình làm bàn chải đánh răng và bột đánh răng bán ra ngoài, nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, đều không để người khác chú ý, bởi vì đây là vấn đề thói quen sinh hoạt, hơn nữa bọn họ cũng không biết tuyên truyền, nhưng sau đó càng bán càng hot, là vàng thì sẽ sáng, thậm chí hai người còn chạy tới Kim Hàng vay vốn, bắt đầu mời người hỗ trợ. Tang Mộc lúc trước không biết việc này, sau mới phát hiện bàn chải của Phượng Phi Lâu sao lại truyền ra ngoài, tra ra thì chính là hai người họ làm.
.Lúc ấy Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du đều rất sợ hãi, bởi vì bọn họ đã cầm thiết kế của Hàn Nghệ đi bán lấy tiền, vốn dự định sẽ không làm, sợ Hàn Nghệ sẽ trách cứ bọn họ. Nhưng Tang Mộc biết Hàn Nghệ không nhỏ mọn như vậy, nên đồng ý cho bọn họ làm trước, tạm thời chưa nói với Hàn Nghệ, các ngươi tiếp tục việc mua bán của các ngươi, kết quả sau đó ông ta cũng quên mất việc này, phải biết là ông ta còn bận hơn cả Hàn Nghệ nữa.
.Tiền Đại Phương nghe xong, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, sắp lại gần trước mặt Hàn Nghệ, cười ha hả nói: - Hàn Thị lang, Phượng Phi Lâu còn thiếu đầy tớ không?
.Triệu Tứ Giáp cũng nói: - Hàn Thị lang, cứ để ta đi bưng trà dâng nước cho ngài đi.
.Đầy tớ nhà ngươi cũng phát đại tài như vậy, ôi chao, còn có thiên lý hay không a!
.Điều này cũng thật đúng với câu nói kia của Hàn Nghệ, một thương nhân có thành công hay không, không ở chỗ bản thân có bao nhiêu tiền, mà là người bên cạnh y có bao nhiêu tiền. Hiện giờ người bên cạnh Hàn Nghệ ai nấy đều phát tài rồi, cho dù Hàn Nghệ không có tiền, ngươi cũng sẽ cho rằng hắn vô cùng có tiền.
.- Đi đi đi!
.Hàn Nghệ trừng mắt lườm tên béo này một cái, nghĩ thầm rằng, khó trách một năm gần đây đều ít thấy hai người bọn họ, hóa ra là đi làm thương nhân rồi. Vốn muốn vào xem, nhưng lại sợ quấy rầy đám thợ thủ công làm việc, vì thế quay sang Tang Mộc nói:
.- Ngươi đi lấy ít bàn chải đánh răng lại đây cho ta xem.
.- Vâng!
.Tang Mộc khẩn trương chạy vào, qua một lát sau, chỉ thấy ông ta mang ba cái bàn chải đánh răng đến, đưa cho Hàn Nghệ, nói: - Ân công, người xem, đây là ba loại bàn chải đánh răng hiện giờ nha phường chế tác chủ yếu, đắt nhất chính là cái chế tác từ lông ngựa, tiếp theo là lông heo, rẻ nhất chính là cái dùng xơ cọ làm.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy cười nói: - Cũng rất có tư duy đấy, thỏa mãn người ở mọi giai cấp.
.Tang Mộc cười nói:
.- Dù sao bọn họ ở cùng ân công lâu như vậy, chút thủ đoạn này thì vẫn có.
.- Hai người họ không ở đây?
.- Bọn họ thường ít tới đây.
.- Che giấu cũng kín đấy!
.Hàn Nghệ cười một tiếng, nhìn kỹ bàn chải đánh răng, ồ lên một tiếng: - Cái này rất giống bàn chải đánh răng gần đây ta dùng a!
.Tang Mộc nói: - Hiện giờ Phượng Phi Lâu chúng ta đều dùng bàn chải đánh răng của hai người họ ở đây, tuy nhiên ân công hãy yên tâm, cái chúng ta dùng đều là đặc biệt làm ra đấy.
.- Vậy thì còn được!
.Hàn Nghệ cười cười, đầu nhìn về phía trước, nói: - Đi thôi, về đằng trước xem xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận