Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 881.2: Cưỡng chế bị bắt

.Đang lúc này, Tiêu Vô Y đột nhiên đi đến, hướng tới quản gia kia nói: - Ngươi đi xuống trước đi.
.- A? Vâng.
.Quản gia kia hoang mang liếc nhìn Tiêu Vô Y, nhưng vẫn lui xuống.
.- Vô Y, Hàn Nghệ nó...
.- Con gái đã biết.
.- Con đã biết rồi.
.- Con gái đã sớm biết rồi.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Vào mấy ngày trước đây Hàn Nghệ xem thiên tượng trong đêm, bấm ngón tay tính toán, nói sẽ có tai ương lao ngục.
.Tiêu Nhuệ vốn tin Phật, ông ta tin tưởng vào vận mạng, nói: - Vậy con còn cười ra được, chớ không phải là con căn bản cũng không thích Hàn Nghệ.
.- Cha! Cha nói cái gì đó?
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng dậm dậm chân thật mạnh, lại nói: - Cha trước hết nghe con gái nói cho hết lời đã, Hàn Nghệ còn nói rằng, không mấy ngày, chàng ấy sẽ ra ngoài thôi, bảo con không cần lo lắng.
.Tiêu Nhuệ ngơ ngác.
.Hứa phủ!
.- Các vị, lão phu cũng đã sớm nói, thằng nhãi Hàn Nghệ kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, bọn họ là địch của sĩ tộc thiên hạ, đây không phải tự chui đầu vào rọ thì là cái gì.
.Hàn Nghệ bị bắt, Hứa Kính Tông vui vẻ nhất, mở tiệc chiêu đãi đồng nghiệp, nâng chén uống thoải mái.
.Một quan viên nói: - Hứa huynh nói có lý nha! Hàn Nghệ có năng lực gì, không phải là hắn biết nịnh bợ bệ hạ và Hoàng hậu, biết vuốt mông ngựa, tiểu nhân như thế, làm sao có thể lâu dài.
.Lý Nghĩa Phủ đột nhiên sách một tiếng, nói:
.- Ta ngược lại lại cảm thấy, chúng ta vì một tên nông nhân bị bỏ tù như vậy mà chúc mừng, thật sự là tự hạ thân phận nha.
.- Ha ha!
.Lại là một trận tiếng cười to.
.Duy chỉ có một mình Vương Đức Kiệm ở nơi đó là cau mày.
.Hứa Kính Tông đột nhiên nhìn về phía Vương Đức Kiệm, nói: - Đức Kiệm, vì sao ngươi không vui?
.Vương Đức Kiệm cau mày nói: - Cữu cữu, ta cho rằng khi án tử này vẫn còn chưa phán xuống, chúng ta chúc mừng có phải hơi sớm rồi hay không.
.Hứa Kính Tông nói: - Ngươi yên tâm, Lý Tích quyết sẽ không bỏ qua Hàn Nghệ đâu, ngươi cũng đừng quên, Lý Tích cũng là người liên hôn với sĩ tộc Sơn Đông, trước đó Hàn Nghệ chẳng phải cũng mắng cả ông ta nữa sao.
.Lý Nghĩa Phủ gật gật đầu nói: - Nếu Tư Không phản đối, thì ban đầu ở trước mặt Hoàng thượng đã phản đối rồi, sao có thể bắt giữ Hàn Nghệ.
.Vương Đức Kiệm cười gật gật đầu, không lên tiếng nữa.
.Thái Nguyên Vương gia!
.Vương Huyền Đạo ngồi xếp bằng ở trong căn phòng không có vật gì, hai mắt hơi khép, một con rùa nhỏ ở bên cạnh y lười nhác nhúc nhích.
.Cốc cốc cốc!
.Một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ dòng suy nghĩ của Vương Huyền Đạo.
.Lại nghe thấy ngoài phòng có người nói: - Công tử.
.Vương Huyền Đạo hơi hơi mở mắt ra, nói: - Tiến vào.
.Két.. một tiếng, chỉ thấy một người làm đi đến: - Công tử, trước đó không lâu Tư Không tự mình phái người tới ngõ Bắc bắt Hàn Nghệ đi rồi.
.- Tư Không Lý Tích?
.- Đúng vậy, là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.
.Vương Huyền Đạo hai mắt hơi khép, nói: - Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi.
.- Vâng.
.Hiệu thuốc bắc Lư gia!
.- Phu quân, mặc kệ như thế nào, Hàn tiểu ca cũng có ân đối với vợ chồng chúng ta, chàng đi hỏi xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chúng ta có giúp được cái gì hay không, cũng phải đi thăm hắn một chút!
.Liễu Cầm ôm Lư Tri Liên đang ngủ say, hướng tới Lư Sư Quái đang lựa chọn thảo dược nói.
.Lư Sư Quái khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nói: - Những người này mỗi người đều so với hồ ly còn giảo hoạt hơn, những sổ sách này bọn họ so với ai khác đều rõ ràng hơn, chúng ta không cần lo lắng cho bọn họ. Nói xong, y bỗng nhiên ngừng lại, lẩm bẩm: - Chúng ta không cần lo lắng cho bọn họ, nhưng cũng cần phải tính toán cho mình một chút a! Đúng rồi, nương tử, Huyền Đạo và Thiện Hành bọn họ đã bao lâu chưa tới đây rồi nhỉ?
.Liễu Cầm suy nghĩ xuống, nói: - Hình như mấy người bọn họ cũng đã lâu lâu không đến rồi, chính là lần trước Nguyên công tử mang tới cho chúng ta một ít tơ lụa, ồ, Nguyên công tử còn hỏi ta, nói gần đây có nhìn thấy đám người Thôi công tử và Trịnh công tử hay không?
.Lư Sư Quái trầm tư nửa ngày, đột nhiên ha hả cười, nói: - Mấy tên tiểu tử này, đều học xấu cùng Hàn Nghệ rồi a.
.Cách thành Trường An ngoài ba mươi dặm, có một thôn làng vô cùng nghèo nàn, chỉ thấy một đám tôi tớ đang cầm quần áo thật dày đưa tặng cho các thôn dân nơi này.
.- Đa tạ Trịnh công tử, đa tạ Trịnh công tử.
.- Trịnh công tử, ngươi thật đúng là Phật tổ chuyển thế a!
.Chỉ thấy một đám người già vây quanh một thanh niên khuôn mặt hiền lành lúc thì chắp tay, khi lại thở dài, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống. Rồi nghe thanh niên kia nói: - Các vị hương thân nói quá lời, đây chẳng qua chỉ là một ít chăn áo cũ, không đáng nhắc đến, các ngươi cầm lấy dùng qua mùa đông này đã, đợi năm sau, sau khi xưởng y phục của ta mở rộng, các ngươi đến nơi đó của ta làm việc, vinh hoa phú quý thì thật ra ta không dám cam đoan, nhưng ít ra có thể đủ ăn no mặc ấm.
.Người này đúng là Trịnh Thiện Hành, hiện tại y kiếm được nhiều tiền, hàng năm đều phát cho công nhân của mình chăn đệm, quần áo mới, đổi lấy quần áo cũ, chăn cũ của bọn họ, rồi lại mang những thứ này đưa cho những người nghèo kia để trải qua mùa đông, bởi vì chỉ dùng có một năm, vẫn giống như mới, cứ như vậy, thứ nhất coi như là phần thưởng tặng cho công nhân, thứ hai còn có thể làm việc thiện, theo như nhu cầu, một công đôi việc.
.Đúng lúc này, một hạ nhân vội vã đã đi tới, ở bên tai Trịnh Thiện Hành nhỏ giọng nói vài câu.
.Trịnh Thiện Hành nghe xong, hỏi: - Ngươi có biết người bắt Hàn Nghệ là ai không?
.- Là Tư Không Lý Tích.
.- Tư Không Lý Tích.
.Trịnh Thiện Hành hơi hơi nhíu mày, nói: - Tập Nhận và Huyền Đạo bên kia có có động tĩnh gì không.
.- Thôi công tử hình như là không ở nhà, mà Vương công tử nghe nói vẫn luôn ở nhà ngộ đạo.
.- Ngộ đạo?
.Trịnh Thiện Hành ha hả cười.
.Chùa Đại Hưng Thiện.
.- Nguyên Phi, muội phu ngươi đã bị quan phủ bắt lại rồi, ngươi còn có tâm tư ở trong này uống rượu.
.Thôi Bình Trọng vẻ mặt tò mò nhìn Nguyên Ưng đang mơ mơ màng màng nói.
.Nguyên Ưng nghiêng mắt thoáng nhìn, nói: - Ngươi vẫn còn bình tĩnh như vậy, vậy chứng minh muội phu ta không có chuyện gì, ta cần lo lắng gì chứ.
.Thôi Bình Trọng khẽ mỉm cười, nói: - Ngươi thật sự là hồ đồ nha, đây đối với ngươi mà nói, là một cơ hội a!
.Nguyên Ưng ngồi dậy, nói:
.- Chỉ giáo cho?
.Thôi Bình trọng nói: - Ngươi không phải vẫn luôn không dám gặp Mẫu Đơn sao?
.Nguyên Ưng hơi sững sờ, đôi mắt theo đó mà đảo vòng quanh, không khỏi vui mừng quá đỗi: - Ai nha! Lão Thôi ngươi thật sự là quá thông minh, thế này mà ngươi cũng có thể liên hệ vào cùng một chỗ, ta đi đây. Ha ha! Ta rốt cục có thể trở về nhà rồi. Oa ha ha!
.Nói xong, ông ta giống như một trận gió, biến mất ở trong tầm mắt của Thôi Bình Trọng.
.Ông ta đi không đến một lát, một người liền xuất hiện ở trước cửa: - Phụ thân!
.Thôi Bình Trọng ngẩng đầu nhìn lên, cười nói: - Đợi đã lâu rồi đi.
.Thôi Tập Nhận ngượng ngùng gật gật đầu.
.- Vào đi.
.Thôi Bình Trọng rót một chén rượu nóng cho Thôi Tập Nhận, ý vị thâm trường nói: - Con rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của hai chữ 'Tập Nhận' này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận