Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1345: Mượn danh phu nhân tán gái

.- Mọi người xếp thành hàng, đều có, đều có cả.
.- Lấy được rồi.
.- Cảm ơn lão sư.
.- Bánh điểm tâm này thật là ngon.
.- Sao hôm nay lại có điểm tâm ăn, là hoàng hậu tới sao?
.- Hình như là phu thê viện trưởng gửi tới.
.- Hình như rất lâu rồi chúng ta không nhìn thấy viện trưởng xinh đẹp kia.
.- Ừ. Nghe nói là đã mang thai.
.- Chàng xem, bọn chúng vui vẻ biết bao. Nhưng nếu chàng mang điểm tâm này đi cho những con em phú quý kia ăn, một là không thể ăn no, hai không thể đỡ thèm, dùng lời của thương nhân các chàng mà nói, đây có phải là có thể nói cái gì cũng có giá trị của nó không?
.Dương Phi Tuyết chỉ vào những đứa trẻ kia, khóe miệng hơi giương lên.
.- Nàng đúng là càng ngày càng biết ăn nói rồi, ta cũng không nói lại nàng nữa. Hàn Nghệ cười khổ lắc lắc đầu.
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích nói: - Bây giờ ta cũng là dựa vào cái miệng để ăn cơm đấy.
.Lúc trước Hàn Nghệ đã nhiều lần nhấn mạnh điểm này.
.Hàn Nghệ thở dài, cảm khái nói: - Thật sự là chuyện đời khó đoán, thịnh suy thất thường, hôm nay ta cũng trở thành kẻ dựa vào bản mặt ăn cơm rồi.
.- Phì phì!
.Dương Phi Tuyết nhất thời thực sự không nhịn được.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng.
.Dương Phi Tuyết chớp chớp hai mắt trong veo, một mực không muốn thừa nhận điểm này, chuyển chủ đề nói:
.- Vô Y tỷ gần đây tốt chứ?
.- Nàng hỏi nàng ấy, nàng ấy nhất định nói không tốt, nhưng thực ra là vô cùng tốt!
.Nói xong hắn đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, nói: - Đúng rồi, vừa rồi ta nói với Vương Thất Nương bọn họ, bánh điểm tâm này là Vô Y mang tới, họ chẳng những không cảm thấy kinh hỷ, ngược lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ, việc này là vì sao?
.Dương Phi Tuyết mím môi cười, nói: - Việc này việc này, không phải chàng thường nói há miệng mắc quai sao?
.- Điều này và chuyện đó có liên quan gì sao? Hàn Nghệ ngẩn người, lập tức hiểu ra, vỗ trán nói: - Ta hiểu rồi, họ là sợ ăn điểm tâm này rồi đến khi ngộ nhỡ thi không vượt qua Học viện Chiêu Nghi tây ngoại ô, Vô Y sẽ trách cứ các nàng.
.Đôi mắt Dương Phi Tuyết lay động một chút: - Đây là chàng nói đó, không phải ta nói.
.- Ta nói gì chứ, ta thật sự không nói gì cả.
.Hàn Nghệ lập tức kinh sợ, vội vàng chuyển chủ đề câu chuyện nói: - Nếu đã như vậy, áp lực của nàng cũng rất lớn nhỉ?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: - Ta cũng không để ý những chuyện đó, nhìn thấy bọn chúng ngày một trưởng thành, ta đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi, học sinh của Tây ngoại ô tốt, ta cũng sẽ cảm thấy vui mừng cho họ.
.- Lời này không thể để cho Vô Y nghe được. Hàn Nghệ tốt bụng nhắc nhở.
.Dương Phi Tuyết thật thà gật đầu, chuyện này nếu như Vô Y tỷ biết được, chắc chắn sẽ hung hăng quở trách Dương Phi Tuyết một trận, việc này liên quan đến đại kế nữ nhân, làm sao có thể làm việc theo cảm tính như vậy.
.Hàn Nghệ lại hỏi: - Lát át nữa nàng vẫn còn có bài giảng sao?
.- Không có nữa!
.- Đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi dạo. Hàn Nghệ ra vẻ nghiêm túc bắt đầu trêu ghẹo.
.Hai má Dương Phi Tuyết đỏ ửng, nói: - Có nhiều người như vậy, ta làm sao đi được.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Yên tâm, lão thiên... à không, sơn nhân tự có diệu kế.
.Sau một nén nhang.
.- Phi Tuyết, đợi lát nữa muội gặp Vô Y tỷ, phải nói cho rõ, biết chưa?
.- Tuyệt đối đừng nhắc đến tên ta.
.- Muội phải nhớ rõ, nếu không thì, mạng nhỏ này của ta khó mà giữ được.
.- Ta biết rồi, các tỷ yên tâm đi, ta đi trước đây.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu, liền đi về phía Hàn Nghệ đang đợi ở cửa.
.Thì ra Hàn Nghệ nói với các nữ lão sư này, nói Vô Y tỷ có lệnh, bảo Phi Tuyết đến gặp nàng, hỏi nàng tình hình ôn tập, việc này hợp tình hợp lý, vì vậy họ cũng không nghĩ nhiều nữa.
.Sau khi cùng Hàn Nghệ lên xe ngựa, Hàn Nghệ thuận miệng hỏi: - Các nàng ở trong đó nói những gì, nói đến nửa ngày như vậy.
.Dương Phi Tuyết bĩu môi nói: - Họ dặn dò ta nói chuyện cẩn thận với tỷ ấy, cố gắng nói về mặt tốt.
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: - Không ngờ, các nàng ấy sợ Vô Y đến vậy.
.- Trước kia ta cũng rất tò mò, nhưng về sau... !
.Nói xong, Dương Phi Tuyết đột nhiên mấp máy môi.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Về sau thế nào cơ?
.Dương Phi Tuyết chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: - Hàn Nghệ, Vô Y tỷ từng đánh chàng chưa?
.- Tât nhiên chưa từng!
.Hàn Nghệ nhún nhún vai, vô cùng tự nhiên, nhưng sau gáy lại toát mồ hôi to như hạt đậu, lòng nghĩ, "không phải chứ, lẽ nào chuyện ta bị cô vợ đó đá bay đã truyền ra ngoài rồi? Đây đúng là mất mặt, mất mặt quá rồi? Nói:
.- Tại sao nàng hỏi như vậy?
.Dương Phi Tuyết chớp chớp mắt, nói: - Chàng không được phép nói với Vô Y tỷ.
.- Việc này ta có thể nói với nàng ấy sao. Hàn Nghệ lập tức bảo đảm.
.Dương Phi Tuyết nói: - Ta nghe nói Vô Y tỷ khi tức giận, thật sự động thủ đánh người a.
.Thực ra lúc không tức giận cũng sẽ đánh! Hàn Nghệ thầm nói một câu, cười ha ha nói: - Đó chỉ là trước kia, bây giờ có ta ở đây trấn trụ nàng ấy, nàng ấy đâu còn dám động thủ đánh người.
.- Phải không?
.- Nàng không tin?
.- À.... không có!
.Nhưng trong mắt Dương Phi Tuyết rõ ràng lóe lên ánh tia hoài nghi, đột nhiên lại như nhớ ra việc gì, lập tức lấy ra một vài tài liệu từ trong chiếc túi da có biểu tượng của Tự Do Chi Mỹ, nói: - Đây là một vài câu chuyện nhỏ ta viết, chàng xem giúp ta một chút.
.- Được a!
.Hàn Nghệ nhận lấy bản thảo, trước tiên xem đại khái một chút, bất giác trong mắt sáng lên, so với bản thảo lần đầu, bản thảo này hiển nhiên có tiến bộ rõ ràng, có thể thấy Dương Phi Tuyết rất có thiên phú về phương diện này. Hai người ngồi xe ngựa đi đến ngoại thành, đi bên bờ ruộng trơ trụi, thảo luận về câu chuyện cổ tích, bỏ lại thế gian hỗn lọan kia ở phía sau, hết sức khoái hoạt.
.Thực ra số lần Hàn Nghệ và Dương Phi Tuyết gặp nhau thật lòng không nhiều, chủ yếu là bất tiện, nhưng Dương Phi Tuyết cũng không để ý chuyện này một chút nào, hơn nữa từ trong ngữ khí của nàng, có thể nghe được ý vị của hạnh phúc, vì nàng đã vô cùng thỏa mãn với cuộc đời nàng, có một nam nhân yêu mình và mình cũng yêu, còn có một sự nghiệp mà nàng vô cùng yêu thích, điều này trong thời ấy thật đúng là có thể gặp chứ không thể cầu.
.Nhưng Hàn Nghệ vẫn rất áy náy, nhưng trước mắt với hắn mà nói cũng quả thực khá bận rộn, vì rất nhiều kế hoạch của hắn đều tiến hành cùng lúc. Sáng sớm ngày hôm sau nữa, hắn vội vàng đến Nguyên Gia Bảo, hỏi thăm chuyện về đại kế xâm lược. Nhưng hắn mời riêng Nguyên Triết ra nói, chính là vì sợ làm phiền đến Nguyên Mẫu Đơn nghỉ ngơi.
.- Về chuyện nhân sự, đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng... !
.Nguyên Triết đột nhiên thở dài, nói: - Nhưng lần này gần như đã điều động tất cả nhân tài quản lý ở Hoài Nam, Giang Nam. Con dự định để người theo đội thuyền xuôi Nam đều ở lại nơi ấy, lấp vào những chỗ trống này.
.Trước mắt người có thể biết chữ biết số thật sự quá ít, đột nhiên lại thêm một vùng đất lớn như vậy, hơn nữa đều phải có sự kiểm soát của Nguyên gia, không có sự can dự của triều đình, việc này làm cho Nguyên gia hiển nhiên có chút lực bất tòng tâm.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy Trường An làm thế nào?
.- Chỉ có con và cô cô chống đỡ. Nguyên Triết nói: - Gia gia con hôm qua còn nói, quyết định để họ ra giúp đỡ, nhưng đại gia gia không đồng ý, đại gia gia cho rằng cứ như vậy sẽ phá hư căn cơ của Nguyên gia.
.Nói xong, y lại thở dài, nói: - Bọn Nguyên Kiệt thì ngược lại còn thoải mái, nhưng lại làm khó chúng ta rồi.
.Hàn Nghệ nhíu mày nói: - Có thể tuyển người từ bên ngoài a!
.Nguyên Triết nói: - Có thể tuyển một chút đi, nhưng người tuyển từ bên ngoài không đáng tin, dù sao Nguyên gia bây giờ là thiếu nhân tài về phương diện quản lý, việc này thường liên quan đến tiền, Nguyên gia chúng ta vẫn là theo khuynh hướng về dùng người của mình.
.Y nói đến người của mình, chính là người hầu qua các đời của Nguyên gia.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng hắn cũng không có cách nào, thực ra nhân tài của Nguyên gia cũng coi như vô cùng nhiều rồi, nhưng đặt vào kế hoạch nam tiến thì đúng là muối bỏ biển, cơ bản không đủ dùng. Hỏi: - Không phải ta kiến nghị Nguyên gia các người tự xây học viện đào tạo người sao? Tuy không thể chặn lửa xém lông mày, nhưng đây là một bước bắt buộc phải đi.
.Nguyên Triết ồ lên một tiếng: - Việc này suýt nữa con quên nói với cô phụ rồi! Học viện kia đã dựng xong rồi!
.- Nhanh như vậy?
.Hàn Nghệ cả kinh.
.Nguyên Triết vừa nói: - Đúng lúc các thẩm thẩm kia của con không có việc gì làm, ngoài A Sử Na thẩm thẩm ở lại giúp đỡ cô cô xử lý việc mua bán, mấy vị thẩm thẩm còn lại đều đi giúp Nguyên gia chúng ta đào tạo nhân tài trên phương diện quản lý này. Nhưng về phương diện này, Nguyên gia chúng ta thật sự không có ai giỏi cả, cô cô kiến nghị trực tiếp dùng sách vở của Học viện Chiêu Nghi.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Cái này không thể được, sách giáo khoa của Học viện Chiêu Nghi không phải vì buôn bán mà viết ra, đích thân ta giúp các người chế định sách vậy.
.Nguyên Triết mừng rỡ, nói: - Như vậy thật cảm ơn cô phụ rồi.
.- Được rồi được rồi, nói những lời này thì khách khí rồi. Hàn Nghệ khoát tay.
.Chợt nghe thấy trong rừng cây bên cạnh có người hét lên: - Thúc thúc cố lên! Thúc thúc cố lên!
.Nguyên Triết sửng sốt, nói: - Hình như là bọn Nguyên Tranh.
.- Đi xem xem.
.Hai người đi về rừng cây, cảnh tượng bên trong làm hai người trợn tròn mắt, ba thanh niên tráng kiện nằm sấp dưới chân đại thúc trung niên, còn có mấy đứa trẻ vẻ mặt buồn bực nhìn vị đại thúc trung niên kia.
.- Không ngờ các ngươi ở trong luyện tập mấy tháng, vẫn là một chút tiến bộ cũng không có, vẫn là vô dụng như vậy. Đại thúc trung niên kia ngồi thụp người xuống, duỗi tay ra, bốp bốp bốp tát lên đầu mỗi người một cái, đều sắp ấm đầu của họ vào trong đất rồi.
.Vị trung niên đại thúc này chính là Nguyên Ưng, mà ba thanh niên nằm sấp dưới mặt đất thì là học viên của Học viện quân sự, tuy không nhìn thấy mặt nhưng nhìn đầu tóc cũng có thể nhìn ra được.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói với Nguyên triết: - Ngươi cũng từng bị ông ta đánh như vậy sao?
.- Thực ra thực ra đánh như vậy vẫn còn tốt! Nguyên Triết lau mồ hôi nói.
.Lẽ nào thằng cha này có chứng cuồng ngược đãi. Hàn Nghệ liếc mắt nhìn một cái, lại thấy ba thanh niên kia đứng dậy, chính là mấy người cháu trong tộc của Nguyên Ưng, ba người bĩu môi, không nói một lời, đột nhiên xoay người liền chạy.
.Nguyên Ưng gật gật đầu: - Tuy nhiên chạy cũng nhanh hơn lúc trước nhiều rồi!
.- Tiểu Nghệ ca, Nguyên Triết thúc thúc!
.Nguyên Tranh đột nhiên phát hiện Hàn Nghệ và Nguyên Triết.
.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi đến thật đúng lúc!
.Nguyên Ưng thấy Hàn Nghệ lập tức hân hoan chạy tới, biểu cảm trên mặt giống y hệt bọn Nguyên Tranh.
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày nói: - Nguyên bảo chủ, bọn chúng chỉ là tiểu bối mà thôi, ông hà tất phải như vậy? Bất luận thế nào, mấy tiểu tử này đều là học viên của Học viện quân sự, lỡ như đánh tàn phế rồi, Học viện quân sự lãng phí cơm mấy tháng cho họ, như vậy thật là lỗ vốn quá rồi.
.Nguyên Ưng giận trừng hai mắt nói: - Tiểu tử ngươi không biết đừng có nói lung tung, là ba tên tiểu tử khốn kiếp ở đây mai phục ta, không tin ngươi hỏi bọn Tranh Nhi đi.
.Nguyên Tranh gật đầu nói: - Chúng ta vốn dĩ cùng với đại thúc thúc đến bên kia luyện tập phi hành, nhưng lúc đi qua ở đây, bọn Húc thúc thúc đột nhiên nhảy ra đánh lén đại gia gia, chỉ đáng tiếc họ vẫn không đánh lại đại gia gia.
.- Tiểu tử ngươi đứng về bên nào?
.Nguyên Ưng cả giận nói.
.- Đương nhiên con đứng về bên Húc thúc thúc, người thường xuyên trêu trọc chúngcon, gạt chúng con, còn nói chúng con giúp người nâng cánh bay lên sẽ mang theo chúng con bay, nhưng cứ hoãn đi hoãn lại, bây giờ cũng chưa từng mang theo chúng con bay.
.Bọn Nguyên Tranh ai ai cũng trợn to con mắt, tức giận lườm Nguyên Ưng.
.- Khụ khụ khụ! Đại gia gia hiện tại học nghệ không tinh, đợi sau khi học thành, lại đưa các con bay cùng.
.Nguyên Ưng ho mấy tiếng, lại vội nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, hôm nay ta và Tiểu Dã luyện tập vô cùng thuần thục rồi, ngươi xem khi nào.... !
.- Đợi qua mùa đông rồi tính.
.- Vì sao?
.- Vì lúc này nơi nào quá cao sẽ có sương mù, không tiện cho bay lên cao, các người cũng có thể nhân cơ hội này luyện tập càng thành thục hơn nữa, lần sau trực tiếp tốt nghiệp rồi.
.- Tiểu Nghệ ca!
.Nguyên Tranh đột nhiên ôm lấy bắp đùi Hàn Nghệ, nước mắt lưng tròng nói: - Huynh có thể đưa ta bay một lần không!
.- Hôm nay ta không có tâm trạng! Hàn Nghệ rất vô tình đẩy cậu bé ra, nói: - Lần sau lại đưa đi ngươi bay.
.Mấy người lại cùng nhau đi đến địa điểm bay. Thực ra Hàn Nghệ vốn cũng dự định đi, nếu không cũng không gặp được Nguyên Ưng.
.Khi đi đến khu vực bay, số người xem đã tăng lên hơn gấp đôi, người đứng dưới núi nhiều mênh mông, nghểnh cổ nhìn một chiếc dù lượn đang bay trong không trung, chỉ thấy chiếc dù lượn kia đangvạch thành một đường vòng cung vô cùng kinh diễm, dẫn đến từng trận tiếng hoan hô.
.Thiên phú thứ này thật là vô cùng kì diệu! Hàn Nghệ tự đánh giá rất có thiên phú ở phương diện này, nhưng nhìn thấy một đường vòng cung này của Tiểu Dã, hơn nữa còn bay vô cùng vững, cũng mặc cảm không bằng.
.- Hay cho tên Tiểu Dã ngươi, vậy mà lại không đợi ta!
.Nguyên Ưng lập tức hăng máu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, không khỏi dừng bước chân lại, nói: - Là tên khốn kiếp nào dám động vào cánh lượn của lão tử.
.Nguyên Triết và Hàn Nghệ vội vàng ngẩng đầu nhìn về mỏm núi bên kia, chỉ thấy mấy người trên mỏm núi đang lôi lôi kéo kéo.
.Nguyên Triết nói: - Hình như là Lư Quốc Công.
.- Cũng đúng thật a!
.Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng: - Đi, đi lên xem xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận