Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 825.1: Một hồi hiểu lầm

.Hiện trong tình thế này bất kể là Lý Trị hay Võ Mị Nương đều khó có khả năng đem thả Vương hoàng hậu. Đây là việc tuyệt đối không thể nào có, vậy chỉ có một biện pháp đó là cướp ngục. Nhưng xông vào hoàng cung cướp ngục có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết.
.Việc này Trưởng Tôn Vô Kỵ thật đúng là đẩy Hàn Nghệ vào tình thế hết sức nan giải, thành công được chỉ có thể là trong huyền thoại.
.Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ là đương triều đệ nhất nhân, nếu đưa ra một vấn đề quá đơn giản, vậy chẳng phải sẽ hạ thấp thân phận của mình.
.Bởi vậy có thể thấy được, ông ta cũng chưa cảm thấy nhiều lo âu, ông ta vẫn có dư giả thời gian, dù gì cũng là đương triều đệ nhất nhân, ai dám động vào.
.Tuy nhiên, Hàn Nghệ cũng là cái loại người mà càng bị áp chế thì càng mạnh mẽ hơn, nếu không hồi nhỏ ngẻo luôn rồi làm sao còn chống chọi vượt qua đến bây giờ chứ! Hắn cẩn thận nhìn qua một chút tư liệu mà Trưởng Tôn Vô Kỵ cung cấp cho hắn. Căn cứ vào tư liệu cho thấy Tiêu Thục phi và Vương Hoàng hậu đều bị giam giữ bên trong một tiểu viện nhỏ ở Dịch Đình cung phía bắc của điện Thái Cực.
.Dịch Đình cung này chủ yếu là nhà kho lớn và là chỗ ở của Nội Thị Tỉnh, chính là nơi mà thái giám và cung nữ hiện đang ở và làm việc cùng với dự trữ lương thực trong cung, mặt khác chính là nơi lao động của một số người nhà quan liêu phạm tội.
.Nơi này cả trong và ngoài đều canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, mà chỗ duy nhất thuận lợi đối với Hàn Nghệ, chính là Vương Hoàng Hậu và Tiêu Thục Phi bị giam giữ cùng ở bên trong một cái tiểu viện bên cạnh trại huấn luyện, chỉ cách vẻn vẹn có bức tường ngăn.
.Nhưng dù là cách một bức tường ngăn thì cũng không phải dễ mà đột nhập vào, cũng khiến Hàn Nghệ vắt óc suy nghĩ.
.Nhưng hắn nhất định phải làm việc này, bằng không sẽ không thể lấy được sự tín nhiệm của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Sau khi xem tài liệu xong, Hàn Nghệ dự tính đi quanh trại huấn luyện hoàng cung khảo sát thực địa một phen.
.Hắn đợi thời điểm đúng lúc giữa trưa, các học viên đều đang học tập ở tại ký túc xá để đi vào trại huấn luyện. Bởi vì hiện giờ Độc Cô Vô Nguyệt đang cùng Thôi Hồng Lăng ở trên Thái Bạch Sơn ân ân ái ái chưa về, mà Trưởng Tôn Diên và Trưởng Tôn Xung cũng đều rời khỏi trại huấn luyện, cũng chỉ còn lại có một mình Nguyên Liệt Hổ ở trong này.
.Hàn Nghệ và Nguyên Liệt Hổ đi vào tản bộ trên bãi tập, vừa đi vừa cười nói:
.- Nguyên công tử, lúc này thật sự là vất vả cho ngươi rồi.
.Nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía tường hoàng cung kia.
.Nguyên Liệt Hổ thật ra không có chú ý đến động tác nhỏ của Hàn Nghệ, đĩnh đạc nói:
.- Ngươi là cô phụ (dượng) ta, chúng ta đều là người một nhà, sao phải nói những lời nói khách khí như vậy.
.Hàn Nghệ cười hơi lộ vẻ ngượng ngùng, gọi là cô phụ làm cho hắn có cảm giác không được tự nhiên.
.Nguyên Liệt Hổ lại một mặt bát quái nói:
.- Gần đây ngươi có đi tìm cô cô ta không?
.Hàn Nghệ sửng sốt, cười khổ nói:
.- Ngươi cho rằng với hoàn cảnh bây giờ thế này, đám người đại bá muốn ta đi Nguyên Gia Bảo sao?
.Nguyên Liệt Hổ ngẩn người, thở dài thật mạnh, nói:
.- Thật không biết những người đó cuối cùng tranh giành vì cái gì, bọn họ cũng đã hưởng hết vinh hoa phú quý rồi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Con người thì không bao giờ cảm thấy đủ, chính là vì họ đã có đầy đủ vinh hoa phú quý, nên mới trở nên khát vọng quyền lực, những tiểu nhân vật như chúng ta, trước mắt vẫn chỉ đang ở giai đoạn theo đuổi vinh hoa phú quý.
.Nguyên Liệt Hổ hỏi:
.- Vậy ngươi cũng là người như vậy?
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày nhưng thật ra còn đang suy tư, nhún nhún vai nói:
.- Có lẽ là, chắc là không phải đi!
.Nguyên Liệt Hổ thở dài, nói:
.- Nói thật, ta cũng không hy vọng ngươi bị cuốn vào vòng xoáy đó, cô cô ta đã một lần quả phụ, cũng không thể...
.Hàn Nghệ lập tức nói:
.- Nguyên công tử, ta cam đoan với ngươi, cái tình huống mà ngươi lo lắng kia tuyệt đối sẽ không xảy ra.
.Nguyên Liệt Hổ nói:
.- Ta cũng sẽ không cho phép tình huống như vậy xảy ra.
.Hai người trò chuyện trong chốc lát thì Nguyên Liệt Hổ rời đi.
.Còn lại Hàn Nghệ ngồi ở trên thanh xà kép nhìn bức tường cung đối diện. Tuy rằng tường cung không cao quá tám trượng mười trượng, hắn có thể trèo qua tường để vào, vấn đề là ở trong ngoài tường có nhiều tầng canh gác, không hề có góc chết, nếu muốn đi vào là tuyệt đối không thể nào chứ đừng nói là mang một người đi ra.
.- Phó Đốc sát!
.Chợt nghe được có người gọi hắn.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, thấy là Thôi Hữu Du và Lư Khai Minh, cười nói:
.- Là các ngươi à, ta nghe nói hai người các ngươi biểu hiện gần đây rất tốt, nhất là Khai Minh, ngươi sức khỏe càng ngày càng tốt rồi.
.Lư Khai Minh chắp tay nói:
.- Được như vậy là do Phó Đốc sát đã cho Khai Minh cơ hội, cho Khai Minh ở trại huấn luyện này được tái sinh.
.Lư Khai Minh từ khi tới trại huấn luyện cho tới bây giờ không bị tái phát bệnh, thân thể cũng càng ngày càng tốt, đây cũng là bởi vì rèn luyện lâu dài.
.Thôi Hữu Du đột nhiên nói:
.- Nghe nói gần đây Phó Đốc sát ở trong triều có nhiều thành tích, thật là đáng mừng a!
.Hàn Nghệ liếc nhìn Thôi Hữu Du, nói:
.- Thôi Hữu Du ngươi chớ ở trước mặt ta đùa giỡn kiểu này, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, nhưng chỉ được cho giới hạn bên trong trại huấn luyện.
.- Vậy học sinh cứ nói thẳng nhé.
.Thôi Hữu Du hỏi:
.- Không biết Phó Đốc sát cho rằng bệ hạ lập Võ Chiêu Nghi làm hậu là đúng hay sai?
.Giọng điệu có ý tứ chất vấn, Hàn Nghệ luôn luôn đề xướng tinh thần quý tộc ở trại huấn luyện, vậy ngươi chắc chắn đi đầu làm gương, nhưng mà những chuyện mà Hàn Nghệ làm ở bên ngoài, khiến họ cảm thấy vô cùng vi phạm cái tinh thần quý tộc này.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Để trả lời về vấn đề này ta phải hỏi trước ngươi ba câu hỏi mấu chốt. Thứ nhất, ta làm thần tử có phải là trung thành với vua hay không? Thứ hai, vì sao bệ hạ không thích Vương hoàng hậu, rồi lại muốn kết hôn nàng ta làm vợ? Thứ ba, sĩ tộc Sơn Đông các ngươi nặng nhất lễ pháp, là ngưỡng vọng của bách tính thiên hạ, vì sao không có lên tiếng phản đối?
.Thôi Hữu Du, Lưu Khai Minh sau khi nghe xong đều là nhíu mày, sau đó rơi vào trạng thái trầm tư.
.Hàn Nghệ nói:
.- Các ngươi phải nhớ kỹ, chẳng ai hoàn mỹ, pháp không hoàn toàn là pháp, trên thế giới này vẫn tồn tại rất nhiều chỗ thiếu sót, khi gặp việc không đúng, không nên một mực suy nghĩ trách móc, oán giận, chất vấn. Có rất nhiều phương pháp để giải quyết vấn đề, duy chỉ có ba phương pháp này là không giải quyết được, ngược lại sẽ làm cho bản thân rơi vào trạng thái vô cùng đấu tranh. Cái gọi là trị bệnh phải trị tận gốc, các ngươi phải tự hỏi vì sao lại phát sinh tình huống như thế, nếu như là sai thì nên sửa chữa từ gốc rễ, mà bước đầu tiên để sửa chữa, chính là tự mình làm lên mà không phải bắt đầu từ chất vấn người khác.
.Thôi Hữu Du, Lưu Khai Minh liếc nhìn nhau một cái, lúc đang muốn mở miệng chợt thấy một đội binh lính lao tới, đi thẳng đến phòng ngủ bên kia.
.- Xảy ra chuyện gì ở đây?
.Lưu Khai Minh hiếu kỳ nói.
.- Qua xem đi!
.Hàn Nghệ hơi hơi nhíu mày vội vàng nhảy xuống cùng đi tới.
.Ba người nhanh chạy theo tới một cái ngách phía sau phòng ngủ, chỉ thấy xung quanh đã vây đầy người, hầu như là học viên mới. Lại nghe được bên trong có người hét lên
.- Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy, bản công tử chẳng qua là nướng một con gà mà thôi, các ngươi có cần động đao kiếm vậy không?
.Thôi Hữu Du cau mày nói:
.- Hình như là giọng nói của Tu Tịch.
.Lại nghe có người nói:
.- Uất Trì công tử, nơi này chính là cấm địa hoàng cung nên không thể tùy ý đốt lửa, nếu chẳng may phát sinh hoả hoạn chúng tôi đều bị chém đầu đấy.
.- Được rồi, ta đây còn phải ngươi dạy nữa sao, mấy người chúng ta vây ở trong này làm sao xảy ra hỏa hoạn, ngươi thật là quá lo xa rồi.
.Lại nghe Vi Phương hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận