Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1047.2: Tùy cơ ứng biến

.Lý Trị cười nói: - Có phải ngươi đang nghĩ trẫm đã sớm quên trại huấn luyện này?
.Hàn Nghệ vội nói: - Vi thần không có nghĩ như vậy.
.- Đại thần trong triều đều sớm đã đem trại huấn luyện này cho vào quên lãng, nhưng trẫm không thể quên, lúc bình thường trẫm cũng không có chuyện gì làm, cũng thường tới nơi này xem bọn họ học, cũng nhìn thấy bọn họ đang không ngừng tiến bộ. Lý Trị trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, bởi vì trại huấn luyện này ở ngay phía sau hoàng cung, bình thường hoàng cung không có gì chơi, Lý Trị có rảnh sang đây xem, ngược lại là cho Lý Trị một chỗ để đi, lại nói: - Trẫm biết kỳ thi hôm nay viết về luật pháp, trong phương diện này, Đại Đường ta không có ai có thể so sánh với Thái úy, bởi vậy trẫm mời Thái Úy và Trẫm cùng tới đây xem kỳ thi, có thể vừa nhìn thấy sự mới mẻ độc đáo của bài thi, trẫm và Thái úy đều cảm thấy vô cùng thú vị, vì thế cũng tham dự trong đó. Nghe nói bài thi mới mẻ và độc đáo này chính là khanh nghĩ ra.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần chẳng qua là cải biến sơ qua, bên trong đề đều là Trưởng Tôn công tử ra đấy, phương diện luật pháp vi thần có thể không được.
.Trưởng Tôn Diên vội hỏi: - Bệ hạ, nếu không có Hàn thị lang đề xuất cách thức bài thi, vi thần cũng không thể nghĩ ra đề như vậy.
.- Hai người các khanh đừng khiêm tốn nữa!
.Lý Trị hưng phấn nói: - Đề này ra vô cùng tinh diệu, một đề đáp án có thể dính đến vài mảng luật pháp, hơn nữa thực sự không phải là trống rỗng mà tưởng tượng ra, chỉ có điều mang các trường hợp ghi lại trên sử sách, làm thay đổi, biến thành đề thi, so với Lại bộ Hoằng Văn quán ra đề thì tốt hơn nhiều. Về phần Hàn Nghệ, đó là cũng muốn lựa chọn đề nổi bật, đề điền chỗ trống, đề phán đoán, đề vấn đáp, đề tự luận, còn có bài văn, đi từ dễ đến khó, khái quát luật pháp của Đại Đường ta, nhưng một buổi sáng mà có thể thi xong thật là làm cho hoa hết hai mắt.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu gật đầu nói: - Bệ hạ nói rất đúng, bài thi trước kia, có vẻ có chút nặng nề, không bằng bài thi này vừa đa dạng linh hoạt hơn nữa mang thực tiễn và lý luận kết hợp, đại đa số là trong sinh hoạt mọi người thường xuyên phải gặp, tràn đầy thú vị, cho dù là lão hủ này cũng là mỗi đề đều thật sự tự hỏi, đem đề mục xem qua xem lại mấy lần, hơn nữa phải nửa ngày mới xong, nhưng nội dung tuyệt không ít, lão hủ cho rằng có thể đem bài thi này áp dụng cho khoa sau.
.Khi nói chuyện, trên mặt ông ta khó tránh khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, cháu ra đề mục, ông nội đến thi, có thể thấy được cháu này vô cùng có tiền đồ, ông ta đương nhiên vô cùng vui vẻ a!
.Lý Trị gật đầu nói: - Trẫm quả thật cũng có ý đó, sang năm này sẽ phải thi học kỳ rồi, đây cũng là khoa cử lần đầu tiên thay đổi chế độ sau khi thi học kỳ lần đầu tiên, trẫm vô cùng coi trọng.
.Trước kia bài thi đơn điệu, không thú vị, cực kỳ thú vị chính là từ cuộc thi thi từ, phát huy trí tưởng tưởng của mình, mà luật pháp tự thân chúng không có gì thú vị, chỉ có bằng cách học thuộc lòng, nhưng mà Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên cùng kết hợp làm ra bài thi này vô cùng thú vị, còn có đề lựa chọn, đề phán đoán, biến hóa đa dạng, trước kia là không có, hơn nữa trên bài thi vốn không có một đề nào là học bằng cách nhớ đề mục, đều là ra đề một cách chuyên nghiệp đơn giản, sau đó là trả lời câu hỏi.
.Nếu như nhận được sự khen thưởng của Hoàng đế và Thái úy, như vậy không cần nghĩ cũng biết, tương lai bài thi đều sẽ áp dụng mô thức này ra đề.
.Lý Trị lại nói: - Như vậy đi, bài thi này tạm thời bịt kín không cần truyền đi, đợi lát nữa trẫm cho quan viên Hình bộ và Đại Lý Tự thi cử, so bên nào thành tích tốt hơn.
.Chuyện này rất thuận tiện, liền nửa ngày công phu, cuộc thi bất ngờ này cũng quá là thích hợp.
.Hàn Nghệ khó xử nói: - Bệ hạ, như vậy không tốt lắm đâu, nếu chẳng may Hình Bộ và Đại Lý Tự thua, như vậy rất khó coi à!
.Lý Trị cười nói: - Khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ à nha, quan viên của Hình bộ và Đại Lý Tự cả ngày nói luật pháp, trẫm còn không tin đâu.
.Hàn Nghệ cười cười, không có lên tiếng, theo hắn Hình Bộ và Đại Lý Tự thất bại là bình thường, bởi vì đề mục này không phải bảo thủ không chịu thay đổi, nhưng tư tưởng quan viên cũng đã hình thành, thua cũng là hợp tình hợp lý.
.Lúc nói chuyện, chợt nghe tiếng trống vang, điều này biểu thị cuộc thi kết thúc.
.Lại qua một lúc lâu, giám thị, thầy giáo đã đưa bài thi tới.
.Lý Trị lập tức nói: - Trước tiên xem của lơp Giáp tam.
.Trai huân luyên không co lơp loai Ất, toan bô đêu la lơp Giáp hang, biêu thi toan bô đêu la lơp tinh anh, chi co điêu la phía sau săp xêp nhất nhị tam tứ ngũ, môt hai ba bôn năm nay đêu la ân đinh trinh tư lơp hoc. Nhưng lơp Giáp tam chinh la lơp gioi nhât trong cac lơp, cung la lơp nghich ngơm nhât, chinh la tiêu biêu cho cac lơp kia, tât ca đêu la con dong chau giông, Ly Tri tiêp xuc vơi bon ho la nhiêu nhât, bơi vây y phai xem lơp nay trươc.
.Giam khao, thây giao kia chăng qua chi la môt văn nhân, thây hoang thương co lênh vôi vang đem bai cua lơp Giáp tam ra, Ly Tri câm lây môt nưa đưa cho Trương Tôn Vô Ky, hai ngươi không xem cái khác, mà đặc biệt xem đề kia của Hàn Nghệ.
.Nhìn hồi lâu, đều là trả lời chấp hành hoặc không chấp hành, không có một cái nào làm cho người ta cảm thấy câu trả lời làm hai mắt tỏa sáng cả.
.Đột nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ ha hả mỉm cười, - Thì ra là thế à.
.Lý Trị vội hỏi:
.- Thái Úy chẳng lẽ đã tìm được đáp án?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khẩn trương đưa bài thi trong tay lên, nói: - Bệ hạ mời xem đáp án này.
.Lý Trị vừa cầm lấy nhìn, trong mắt sáng ngời, nói: - Đáp án này đúng thật là tinh diệu a! Lư Khai Minh, ồ, hóa ra là đệ của Lư Sư Quái, khó trách, khó trách.
.Trưởng Tôn Diên lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Bệ hạ, có thể cho vi thần xem một chút được không.
.Lý Trị đem bài đưa cho Trưởng Tôn Diên.
.Trưởng Tôn Diên nhận lấy, Độc Cô Vô Nguyệt cũng nghiêng đầu lại vừa nhìn thấy, vẻ mặt hai người đều là bừng tỉnh đại ngộ. Lập tức đem bài thi đưa cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tiếp nhận nhìn lại, trôi qua trong chốc lát, Lý Trị cười nói: - Đây có phải là đáp án của ngươi hay không?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng là như thế, trên khế ước viết rõ là cắt ba cân thịt, như vậy căn cứ vào tinh thần khế ước, không thể nhiều hơn một lạng thịt cũng không thể cắt thiếu một thịt, nhất định phải vừa với ba cân, trừ khoản đó ra, còn bao gồm máu, trên khế ước chỉ viết rõ là thịt không có nói tới máu, như vậy ngươi cắt ba cân thịt lại không thể để một giọt máu, nếu để lại một giọt máu là trái với khế ước, mà nông phu vì vậy mà chết thì ngươi mang tội mưu sát rồi. Cứ như vậy địa chủ đương nhiên không dám cắt, chính là trái với khế ước quân tử thần thánh, về lý nên bồi thường nông phu.
.Đây kỳ thực chính là căn cứ vào chuyện "Thương nhân Venice" cải biến thành đề mục
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Đáp án này của ngươi tuy rằng khéo léo, nhưng có mưu lợi tới hổ thẹn, không biết ngươi ra đề mục này mục đích là gì?
.Hàn Nghệ nói: - Hồi Thái Úy, tuy nói ngọn nguồn của pháp là đức, nhưng pháp dù sao cũng không phải là đức, pháp có tính nghiêm khắc của nó, tính công chính cùng với tính cưỡng chế, mà đạo đức cũng là có tính lý tưởng, không ai trong cuộc đời đều có thể thủ lễ pháp và đạo đức, nhưng có người cả đời không phạm pháp. Đến cuối cùng nên làm thế nào phân chia hai loại người, lại phải làm thế nào để dung hợp hai người với nhau, cái này cần trí tuệ rồi. Nếu quan phủ chấp hành khế ước này lời mà nói, như vậy lại trái tinh thần pháp luật. Cảnh sát Hoàng gia chấp pháp, bọn họ tương lai gặp phải rất nhiều cục diện tiến thoái lưỡng nan, như vậy bọn họ hiểu được luật pháp và đạo đức, luật pháp là vũ khí của Cảnh sát Hoàng gia nhưng bọn họ cũng không thể không để ý đến đạo đức. Điều này cần bọn họ phải có đủ thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận