Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 715.1: Hôn nhân đánh cược tất cả

.Hàn Nghệ nghe nàng nói chắc chắn như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: - Lẽ nào nàng và bên phía Dương gia đã đàm phán xong rồi.
.- Ta dựa vào gì mà đàm phán.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái.
.- Vậy dựa vào gì mà nàng nói như vậy? Hàn Nghệ buồn bực nói.
.Tiêu Vô Y nói: - Hiện giờ Dương gia đã nghiêng về phía bệ hạ, cũng có thể nói là đã bị cuốn vào trong trận đấu tranh này, nhưng Dương gia lại là quý tộc Quan Trung, bình thường Dương gia cũng đều là liên hôn với quý tộc Quan Trung, nhưng hiện giờ hơn nửa quý tộc Quan Trung đều là người bên phía Quốc cữu công, Dương gia cũng nhất định phải điều chỉnh sách lược, củng cố thế lực của mình trong cuộc đấu tranh lần này. Không nghi ngờ gì chàng chính là lựa chọn tốt nhất, nếu như Dương gia và chàng liên hôn, có thể khiến bệ hạ và Võ Chiêu nghi thêm yên tâm hơn đối với họ, mà Dương gia cũng không cần phải đứng mũi chịu sào, có thể ở phía sau ủng hộ chàng, lỡ như đến lúc đó xuất hiện bất cứ bất trắc gì, bọn họ vẫn còn có đường lui, đây không phải là điều Dương gia thích nhìn thấy nhất sao, hơn nữa Dương lão phu nhân, Dương Tư Nột vẫn luôn hết sức coi trọng chàng.
.Đối với cá nhân chàng mà nói, chàng viết chữ như thế, e rằng khó mà gia nhập hàng ngũ quan văn, vậy thì tòng quân lập công là con đường chủ yếu cho việc thăng tiến trong tương lai của chàng, mà Dương gia rất có thế lực trong quân, có sự giúp đỡ của bọn họ, sẽ giảm bớt rất nhiều trở ngại cho chàng. Thêm nữa, bệ hạ và Võ Chiêu nghi kia nhất định cũng hy vọng chàng có thể liên hôn với Dương gia. Chàng và Dương gia liên hôn, có thể nói là điều nhiều người đều mong muốn. Dưới lợi ích như vậy, ta tin rằng Dương gia sẽ không quan tâm việc chàng có phải người đã có thê tử hay không, hơn nữa, nếu như bọn họ không cho phép thì Dương Phi Tuyết sẽ xuất gia, bởi vậy ta dám khẳng định Dương gia chắc chắn sẽ đồng ý.
.Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Không ngờ rằng nàng nhìn sự việc thấu triệt như vậy.
.Tiêu Vô Y nói: - Điều này có gì lạ đâu, gia gia ta là tể tướng, gia gia nuôi của ta cũng là tể tướng, hai người họ đều thường xuyên đấu đá ngươi chết ta sống, ta mưa dầm thấm đất, sao có thể hoàn toàn không biết gì về việc này.
.Hàn Nghệ cười thật thà nói: - Vậy nàng phân tích giúp ta một chút, làm thế nào để ta khiến Tiêu gia các người đồng ý gả nàng cho ta có được không?
.Tiêu Vô Y nghe vậy thần sắc cũng chán nản.
.Hàn Nghệ nói: - Thế nào? Chuyện này rất khó sao?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: - Tiêu gia chúng ta mặc dù không giống với sĩ tộc Sơn Đông, chuộng hôn á (chỉ hôn nhân có quan hệ thân thích), nhưng cũng hết sức chú trọng hôn nhân môn đệ, hơn nữa Lan Lăng Tiêu thị chúng ta thật ra đã coi chàng là kẻ thù, bởi vì Tiêu Thục phi là tộc tỷ của ta, mà Lan Lăng Tiêu thị chúng ta cũng là người bên phía Quốc cữu công, một khi tỷ ấy có chuyện, Lan Lăng Tiêu thị chúng ta tất sẽ bị trọng thương, nói không chừng...
.Hàn Nghệ nói: - Nói không chừng nàng cũng sẽ phải chịu liên lụy?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy tại sao nàng không nói với ta?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta không nói với chàng, chính là hy vọng chàng đừng vì vậy mà chịu ảnh hưởng. Thật ra đây chẳng qua chỉ là một trò chơi quyền lực, nếu như chàng đủ mạnh thì có thể bảo vệ ta, cũng có thể sẽ thay đổi vận mệnh của Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, nhưng nếu như chàng làm việc theo cảm tính, thì có thể chúng ta sẽ phải làm một đôi uyên ương khổ mệnh. Quan hệ của chúng ta nhìn có vẻ như nằm trong đối địch, nhưng thật ra là chúng ta đang cho nhau một cơ hội, bất luận bên nào thắng, chúng ta đều có con đường quay lại. Bởi vậy chàng tuyệt đối đừng bị ảnh hưởng của ta, chàng nên làm thế nào thì cứ làm như thế, đừng vì tư tình mà ảnh hưởng đến phán đoán của chàng, bởi vì một khi chúng ta thất bại thì không thể lật ngược được nữa, chúng ta cũng nhất định phải tôn trọng gia quy, chàng chủ ngoại, ta chủ nội.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nàng một cái, nói: - Đây cũng là nguyên nhân nàng tiếp nạp Dương Phi Tuyết à.
.Tiêu Vô Y nói: - Đúng vậy, nhưng đây chỉ là một trong số đó, ta vẫn là suy nghĩ cho cái nhà này của chúng ta nhiều hơn.
.Hàn Nghệ bắt đầu ý thức rằng cưới được Tiêu Vô Y về nhà, không kém gì việc đánh thắng bất cứ một trận chiến nào, hơi bất cẩn là bi kịch của Thôi đại tỷ có thể sẽ xảy ra với bọn họ.
.Thật ra ở hậu thế cũng thường có những cặp tình nhân vì sự can thiệp của cha mẹ mà bị ép chia tay, càng huống hồ hiện giờ hắn lại đang ở trong một xã hội có chế độ đẳng cấp hết sức nghiêm ngặt. Điều này khiến hắn đột nhiên nhớ đến Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Khi hắn đọc cuốn sách này, kỳ thật cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi, cố ý tạo ra nút thắt, khiến nam chính và nữ chính phân phân hợp hợp, bởi vì hắn cho rằng Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng không có quan hệ máu mủ gì, là thầy trò mà thôi, đâu có nhiều nút thắt như vậy, nhưng khi hắn thật sự đối mặt với tất cả những điều này, hắn mới có thể cảm nhận được kiểu áp lực đến từ mọi phương diện này.
.Tiêu Vô Y thấy mặt vẻ đầy u sầu của Hàn Nghệ, cười nói: - Có phải là cảm thấy rất khó không?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: - Khó đến đâu ta cũng phải vượt qua, ta từng nói bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể chia rẽ, nhất định sẽ chiến thắng tất cả.
.- Ta tin chàng. Tiêu Vô Y cười gật gật đầu, lại nói: - Vậy chuyện Dương Phi Tuyết, quyết định như vậy đi.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta vô cùng cảm ơn sự nuông chiều của nàng, nhưng chuyện này ta cảm thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên, ít nhất ta cũng phải nói chuyện với cô ấy.
.- Chuẩn.
.Tiêu Vô Y cười, đột nhiên trợn mắt lên, nói: - Vậy được! Chuyện này cứ nói đến đây đã, giờ lại nói đến Nguyên Mẫu Đơn đi.
.- Nguyên Mẫu Đơn?
.Hàn Nghệ giật thót, nói: - Nàng có gì để nói?
.Tiêu Vô Y cười nói: - Không phải Nguyên Ưng nghĩ hết cách để chàng làm muội phu của ông ta sao?
.Hàn Nghệ nói: - Sao nàng biết?
.- Vì ông ta tìm ta giúp đỡ. Tiêu Vô Y cho Hàn Nghệ một nụ cười mê người.
.- Không phải chứ!
.Hàn Nghệ trợn tròn hai mắt, không dám tin.
.Tiêu Vô Y gật gật đầu nói: - Chuyện này trùng hợp như vậy đấy.
.- Tại sao ông ta tìm nàng giúp đỡ? Hàn Nghệ vẫn không thể tin được.
.Tiêu Vô Y nói: - Bởi vì ta có kinh nghiệm a, không phải trước đây ta vẫn luôn giúp Thôi đại tỷ sao.
.Kinh nghiệm? Cái này cũng hơi ngược đời đấy. Hàn Nghệ nghe vậy suýt nữa đã cười thành tiếng, nói: - Vậy nàng không đánh chết ông ta sao?
.Tiêu Vô Y buồn rầu nói: - Nếu ta đánh thắng được, ta đã treo ông ta lên cây quất cho mấy trăm roi từ lâu rồi, sau đó còn thưởng cho ông ta mười cân kiến, chỉ tiếc tên đó rất xảo quyệt, luôn không mắc mưu. Nói tới đây, nàng đột nhiên nói: - Sao lại nói đến chuyện này, người chúng ta phải nói đến lúc này là Nguyên Mẫu Đơn. Hàn Nghệ nói: - Vậy chắc nàng biết ta đã từ chối ông ta rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Ta biết, bởi vậy ta nhận ủy thác đến đây, khuyên chàng đừng từ chối.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói:
.- Nàng có ý gì, nàng sẽ không muốn ta cưới cả Nguyên Mẫu Đơn về nhà thật chứ.
.Tiêu Vô Y chớp đôi mắt đẹp, nói: - Có phải hết sức động lòng không?
.- Hoàn toàn không động lòng. Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Có thì chỉ là sợ.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: - Sợ? Nguyên Mẫu Đơn là đại mỹ nữ nổi danh, năm đó không ít vương công quý tộc tranh nhau cưới cô ta, chàng có biết không, lúc đó Lư quốc công đã ra tử mệnh lệnh cho mấy đứa con trai vô dụng của ông ta, nhất định phải cưới Nguyên Mẫu Đơn về nhà, nhưng mà cuối cùng Nguyên gia chọn Độc Cô gia, sao chàng có thể còn cảm thấy sợ. Hàn Nghệ nói: - Nếu chỉ đối mặt với một mình cô ta, đương nhiên ta sẽ không cảm thấy sợ, ta vừa nghĩ đến hình ảnh nàng và cô ta ở cạnh nhau, ta đã cảm thấy vô cùng sợ hãi, ta thật sự sẽ chết mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận