Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1278.2: Thế công văn hóa

.Mặc dù Hàn Nghệ không rõ lắm, hắn không truyền đạt mệnh lệnh loại này, nhưng việc này không khó đoán, trong những học sinh của Học Viên Chiêu Nghi có con cái của bộ khúc, bộ khúc chính là nô tỳ, nô tỳ và quý tộc, chênh lệch cấp bậc thực sự quá xa, nếu chẳng may có xung đột, rất là phiền toái, mặc dù Hàn Nghệ biết đám Nguyên Tranh không quá để ý việc này, vì vậy nói với một học sinh: - Trình Huy, ngươi lại đây.
.Học sinh tênlà Trình Huy vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng chạy tới, hành lễ nói: - Học sinh bái kiến tổng viện trưởng.
.Hàn Nghệ nói: - Lát nữa bên thua các ngươi nghỉ ngơi một lúc, để cho bốn người bọn chúng lên.
.Đám Nguyên Tranh nghe vậy rất là hưng phấn.
.- Nhưng mà lão sư____! Trình Huy khó xử nói.
.Hàn Nghệ nói: - Bốn người bọn chúng là học sinh của ta, không có gì cả.
.- Vâng! Học sinh đã biêt.
.Trình Huy nói với đám Nguyên Tranh: - Ván này người nào thua, sẽ cho các người chơi.
.Đám Nguyên Tranh ra sức gật đầu, cười hì hì nói với Hàn Nghệ:
.- Cảm ơn Tiểu Nghệ ca.
.- Đi chơi đi!
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu
.Ngay lập tức đám Nguyên Tranh kết thành một khối với những đứa bé kia.
.Những đứa bé khác thấy vậy, việc này không thể được a, đều nhìn Hàn Nghệ, nhưng bọn chúng không quen Hàn Nghệ, nên không dám nói ra.
.Hàn Nghệ xem như không nhìn thấy.
.Nhưng Lý Hoằng chú ý tới:
.- Nếu các ngươi muốn chơi, thật ra cũng có thể tìm vài mảnh gỗ làm thành giống như vậy, tự mình chơi với nhau không phải là được sao?
.- Nhưng là ở đâu có gỗ.
.- Chúng ta không biết làm a!
.Những con cái nhà giàu này chỉ biết chơi đồ chơi có sẵn, muốn bọn chúng bắt tay vào làm, thật là muốn lấy mạng rồi, hơn nữa đừng nhìn bọn chúng đứng ở đây xem, nhưng không quen biết nhau.
.Lý Hoằng chớp chớp mắt, không biết nên nói như thế nào cho đúng, cậu bé càng không biết gỗ ở nơi nào.
.Lý Trị cười vỗ bờ vai của Lý Hoằng, nói: - Đi thôi, chúng ta đến bên kia xem một chút.
.Đoàn người rời khỏi nơi này, đi được hơn hai mươi bước, chợt nghe một tràng tiếng hét trong trẻo: - Bảy tám năm mươi sáu.
.Phía xa có ba bé gái đang chơi oẳn tù tì.
.- Sáu năm mười một.
.- Sai rồi!
.Lý Hoằng chỉ vào ba cô bé kia nói:
.- Sáu năm không phải là ba mươi sao!
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái này gọi là bảng cửu chương chín chín, số nhỏ ở phía trước thì dùng phép nhân, số lớn ở phía trước dùng phép cộng.
.- Như vậy ư!
.Lý Hoằng chớp đôi mắt nhỏ.
.Lý Trị gật đầu nói: - Cái này nghe thật là thú vị, ai nghĩ ra được cái này.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói:
.- Đây đều là thần nghĩ ra, mục đích là làm cho lúc học sinh vui chơi có thể học toán giỏi.
.Lý Hoằng nói: - Vậy chắc rằng ngươi rất lợi hại.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta tới chơi vài ván!
.- Được a!
.Lý Hoằng hưng phấn nói.
.Cái này nghe thì đơn giản, nhưng chơi phải cần năng lực phản ứng rất nhanh, liên tục chơi hơn mười ván, tất cả đều là Lý Hoằng thua trận.
.Lý Trị và Lư Thừa Khánh và đám đại thần tư duy cũng đang xoay chuyển, nhưng phản ứng của bọn họ chậm hơn Lý Hoằng một ít.
.Chơi một lúc, cuối cùng Lý Hoằng thắng một bàn, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục đi về phía trước, thấy bên cạnh có không ít con em quý tộc đang học cách chơi, nhưng đều không chơi tốt bằng học sinh Học Viện Chiêu Nghi.
.- Lão sư cố lên! Lão sư cố lên!
.Từng trận la hét truyền đến, một tiểu nương tử với hai học sinh nhảy dây, xung quanh là học sinh cổ vũ cho lão sư.
.Lý Trị cười nói: - Dương ái khanh, đây không phải thiên kim nhà khanh sao?
.- Bẩm bệ hạ, chính là tiểu nữ Phi Tuyết. Khi Dương Tư Nột nói chuyện, chột dạ liếc nhìn Hàn Nghệ, thấy tên này si ngốc ngơ ngác nhìn Dương Phi Tuyết, ông ta không biết rằng nụ cười của Dương Phi Tuyết làm Hàn Nghệ say mê đến mức nào, nhưng ông ta sợ người khác nhìn ra sơ hở, nói: - Hàn Nghệ, ngươi xem, thế này____ thế này còn ra thể thống gì?
.Hàn Nghệ khẽ giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, nói: - Dương công, đây là văn hóa của Học Viện Chiêu Nghi chúng ta, khi học là lão sư và học sinh, ngoài giờ học là bằng hữu.
.Lời này khiến cho rất nhiều đại thần khinh thường, ở thời cổ đại vô cùng chú ý tôn sư trọng đạo, lão sư phải có dáng vẻ của lão sư, lão sư hòa mình với học sinh, việc này không thể được.
.Hứa Kính Tông đang mở miệng, chợt Lý Hoằng nói: - Ta cảm thấy như vậy rất tốt, ngươi hãy nhìn bọn họ xem, chơi rất vui vẻ.
.Hứa Kính Tông vội vàng nuốt lại lời nói.
.Lý Trị cười ha hả nói: - Thái tử nói đúng, đạo lý trị quốc là để ý đến hòa hợp, như vậy quốc gia mới có thể yên ổn, nếu bọn họ ở chung tốt như vậy, tại sao phải ngăn cản bọn chúng.
.Lý Trị còn chưa nói xong, chợt nghe được một giọng nói non nớt bên cạnh nói:
.- Sách giáo khoa của Học Viện Chiêu Nghi thật thú vị, bên trong là từng câu chuyện xưa, nhưng chúng ta học những cuốn sách kia, không có chút thú vị nào.
.Đám Lý Trị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, mặc quần áo tơ lụa đi qua bên cạnh, người nào người nấy đều bĩu môi, buồn buồn không vui.
.Một đứa bé nói: - Ừ! Ngươi xem lão sư của bọn họ, còn chơi cùng học sinh, lão sư của Học Viện Sĩ Tộc chúng ta không chơi cùng chúng ta, mỗi khi đi học vô cùng nghiêm túc, nhìn thôi cũng làm cho người sợ hãi.
.- Lão sư của chúng ta lớn tuổi như vậy, đi đường cũng chậm như rùa, sao có thể nhảy dây a!
.- Mẹ ta nói bọn họ đều là con của người nghèo. Nhưng hình như chúng ta không như bọn họ.
.- Ta phải nói với cha, ta muốn đi học ở Học Viện Chiêu Nghi.
.- Ta cũng đi!
.Đám Lư Thừa Khánh nghe vậy xấu hổ không thôi, nhưng không có ai nói gì thêm, đây là học viện của Võ Mị Nương, ai dám nói không tốt. Vừa rồi Hứa Kính Tông còn hiển giữ lại một tay, không có nói lời quá khó nghe.
.Lý Trị cười nói: - Hàn Nghệ, xem ra phương pháp giáo dục của Học Viện Chiêu Nghi rất được lòng người đấy!
.Hàn Nghệ vô cùng khiêm tốn nói: - Bệ hạ quá khen, chính như trong lời nói của Hứa Thị trung, Học Viện Chiêu Nghi chúng thần chỉ đào tạo tố chất cơ bản cho học sinh, cùng với tinh thần lạc quan hướng về phía trước, cũng không hy vọng xa vời bồi dưỡng được trụ cột nước nhà, mục đích không giống nhau, nên phương thức giáo dục không giống nhau, hơn nữa lão sư của Học Viện Chiêu Nghi chúng thần rất trẻ tuổi, ở chung có một chút không giống. Thật ra thần cảm thấy phương thức giáo dục của Học Viện Sĩ Tộc có thể bồi dưỡng được trụ cột quốc gia hơn.
.Hứa Kính Tông và một đám Đại học sĩ đã chuẩn bị tốt để phản bác, nào biết rằng Hàn Nghệ thay đổi tác phong ngày xưa, một mực khiêm tốn, ngược lại không biết nên nói những gì.
.Lý Trị khẽ cười gật đầu.
.Nhưng đây là chỉ là một góc của băng sơn, văn hóa của Học Viện Chiêu Nghi đang lặng yên không tiếng động thổi qua toàn bộ khu vui chơi.
.Ngay cả hoàng hậu cùng một đám phu nhân cũng chơi bảng cửu chương, tất nhiên, các nàng chơi rất tồi.
.Nhưng những con cái nhà giàu kia rất ngưỡng mộ, ban đầu bọn chúng đối với việc đến trường tràn đầy kháng cự, bởi vì đọc sách đối với bọn chúng quá dễ dàng, không có gì quý trọng, hơn nữa hiện tại chương trình học không có gì thú vị cả, mỗi ngày là chi, hồ, giả, dã, bây giờ vừa thấy học sinh Học Viện Chiêu Nghi chơi vui vẻ như vậy, thậm chí lão sư còn tổ chức chơi với học sinh, đây mới thực sự là đến trường đấy!
.Khu vui chơi bắt đầu có hai mặt đối lập, học sinh Học Viện Chiêu Nghi rất vui vẻ, đối với bọn chúng mà nói, đây là cuộc tụ hội siêu lớn, nhưng con cháu nhà giàu bên kia kêu cha gọi mẹ, ôm đùi cha mẹ đòi đi học ở Học Viện Chiêu Nghi, tất nhiên, cha mẹ của bọn chúng nghiêm khắc từ chối, điều này không thể, thân phận bọn chúng tôn quý như vậy, sao có thể học cùng trường với con cái nhà nghèo.
.Nhưng việc này không thể ngăn cản thế công văn hóa của Học Viện Chiêu Nghi, gần như mỗi đứa trẻ đều bị văn hóa độc đáo mới mẻ này bắt làm tù binh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận