Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 871: Thời buổi rối loạn

.- Lễ nhạc triều Chu sụp đổ, thất hùng tranh giành, thiên hạ đại loạn. Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn người tài, không tôn trọng lễ pháp, thi hành chính sách tàn bạo, dân chúng lầm than. Cuối thời Đông Hán, quân không ra quân, thần không tuân theo quy tắc, ngoại tộc, thái giám chuyên quyền. Sau này lại phân tam quốc, hàng năm giao chiến, dân chúng khổ không thể tả. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa tính là thiên hạ đại loạn sao? Nếu mỗi người đều tuân theo lễ pháp, chắc chắn sẽ không phát sinh việc này. Hừ, đạo bất đồng, bất phân vi mưu, cáo từ.
.- Này! Vân Cảnh huynh, ngươi nói xem Hàn Nghệ làm như vậy là vì sao?
.- Ngươi không nghe Thôi lão tiên sinh nói sao, Hàn Nghệ làm như vậy, đơn giản chỉ vì muốn thăng quan phát tài. Ngươi đừng quên hắn là một người xuất thân nông dân, hơn nữa nhưng hắn nổi danh là giảo hoạt.
.- Hàn Nghệ làm như vậy cũng quá ích kỷ, vì tư lợi của bản thân, rồi không để ý đến cội nguồn của đất nước. Thật sự là không hiểu nổi vì sao bệ hạ lại ủng hộ Hàn Nghệ.
.- Ha ha! Việc này ngươi không biết đâu, hoàng thất từ trước đều ghen tị sĩ tộc Sơn Đông, vẫn luôn nghĩ cách chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, nhưng sĩ tộc Sơn Đông tốt xấu gì cũng có bề dày đến mấy trăm, sao có thể khuất phục như vậy. Người ta thà rằng không làm chức quan này, cũng không đồng ý cùng hoàng thất thông hôn, không vì danh lợi mà dao động, đây mới thực sự là sĩ tộc.
.- Ngươi thử nghe mà xem, đều đang nói về Hàn tiểu ca. Thật không thể hiểu nổi bọn họ, một khi đã khinh bỉ Hàn tiểu ca như vậy, hà cớ gì còn cứ tới ngõ Bắc?
.- Việc này vẫn không thể nói rõ được, Ngõ Bắc làm ầm ĩ lên như thế cũng không phải một, hai lần. Mấy lần trước đều có rất nhiều con cháu sĩ tộc tuyên bố không đến ngõ Bắc rồi, nhưng cuối cùng còn chẳng phải là không kìm nổi đều chạy tới ngõ Bắc cả đó. Bọn họ còn lo chưa đủ mất mặt sao.
.- Đều nói con cháu sĩ tộc có khí phách, ta thấy cũng không hẳn vậy đâu. Thật ra ta ủng hộ Hàn tiểu ca.
.- Không cần ngươi nói, ta cũng ủng hộ Hàn tiểu ca. Hàn tiểu ca tôn sùng còn hiền, rõ ràng chính là mang lại một lối thoát cho con cháu hàn môn chúng ta. Tuy nhiên, hai chúng ta nói riêng với nhau vậy thôi, chớ để đến tai con cháu sĩ tộc nghe thấy, nếu không chúng ta sẽ phải chịu đấy.
.- Ôi! Thật là thời buổi rối loạn.
.Triệu Tứ Giáp nhìn thấy trong khách điếm không có người, khi bước ra liền nghe thấy người đi đường xì xào bàn tán thì không khỏi phát ra một tiếng cảm thán.
.Chợt nghe bên cạnh có người nói nhỏ:
.- Thời buổi rối loạn cái gì, ta thấy là người nhiều chuyện thôi.
.Triệu Tứ Giáp quay đầu lại liền thấy là Tiền Đại Phương, y hiếu kỳ nói:
.- Tiền lão ca, lời này của ngươi là có ý gì?
.Tiền Đại Phương nói:
.- Ngươi thử suy nghĩ một chút xem, Ngõ Bắc chúng ta đã khi nào thì trở nên thanh tịnh chưa, đây là trời tạo thành, hay người tạo thành vậy?
.Triệu Tứ Giáp cười ha hả, nói:
.- Ngươi đang oán giận Hàn tiểu ca đó sao?
.- Không phải, không phải!
.Tiền Đại Phương khoát tay, nói:
.- Ta sớm đã thành thói quen rồi, không nói gạt ngươi, lòng ta là sự thật không hề có một chút sợ hãi, bởi vì ta biết sợ hãi cũng không mang lại ích lợi gì. Ngươi xem những vị khách này, cũng đã quen rồi, đã không còn cãi lộn ở nơi này rồi, chúng ta làm chuyện buôn bán của chúng ta là được.
.Triệu Tứ Giáp gật đầu nói:
.- Ngươi nói cũng phải. Ai da! chỉ có điều đối thủ này người này so với người kia càng đáng sợ, luôn làm cho người ta cảm giác có chút không yên tâm, thật bất an!
.Lần này bốn đại gia tộc dường như cũng rất hưng phấn cùng Hàn Nghệ, mỗi ngày đều mở màn luận đạo, hưng bách gia chư tử, bàn luận về lễ nghi, lễ pháp, lễ chế, lễ trị. Dùng từng bài từng bài của tư tưởng Nho gia, bác bỏ hoàn toàn những luận điệu của Hàn Nghệ, coi chúng là những luận điểm sai lầm, bọn họ cường điệu hóa tất cả cái gì thuộc về lễ pháp đều có thể phát sinh ra sự việc cực đoan, việc này là không thể tránh khỏi, nhưng cái sai không phải ở lễ pháp, mà là ở con người. Đương nhiên, bọn họ cũng bọc cho hôn nhân mua bán một cái vỏ, họ cường điệu lễ pháp giúp cho thiên hạ trở nên hài hòa hơn, lễ pháp này một khi bị phá hỏng, thiên hạ tất loạn, đến lúc đó chiến tranh nổi lên bốn phía, dân chúng lầm than.
.Nói đến vô cùng nghiêm trọng, giống như thể Hàn Nghệ là một loại Ma vương chuyển thế, sẽ mang đến cho Đại Đường tai hoạ ngập đầu.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ chỉ là một thương nhân bình thường, tất nhiên cũng có chỗ không chính đạo, bọn họ liền dùng thứ đó để bôi nhọ, thậm chí còn công kích Hàn Nghệ không tuân thủ hiếu đạo. Bởi vì theo cổ nhân phải giữ đạo hiếu ba năm, Hàn Đại Sơn mới qua đời một năm, Hàn Nghệ liền rời đến Trường An rồi. Đương nhiên, bọn họ không hề đề cập đến lý do tại sao Hàn Nghệ phải đến Trường An, dù sao từ đầu đến cuối Hàn Nghệ đều bị các gia môn đại học vấn đó phê bình không đúng một điểm nào, xây dựng nên một hình tượng loạn thần tặc tử kinh điển.
.Bởi vì thanh danh của bọn họ ở bên ngoài, lại được sự kính trọng và ngưỡng mộ của thế nhân, hơn nữa trong lòng lại có biến hóa, trình độ đổi trắng thay đen, thật ra không kém hơn so với Hàn Nghệ, mấu chốt là ở chỗ chuyện mà Hàn Nghệ nói ra, chỉ có thể tạo ra tranh luận, chính là chuyện khiến người ta tranh luận, đây cũng không phải vì tin tưởng hắn, mà chuyện do những sĩ phu kia nói ra, thì hơn phân nửa sĩ tử đều vô cùng tin tưởng, có một số người cảm thấy Hàn Nghệ đúng, nhưng bọn họ cũng không dám nói ra. Điều này đã đưa đến dư luận trực tiếp nghiêng về một phía, thiệt thòi là Hàn Nghệ vốn là không có thanh danh gì, mặc ngươi bôi đen bôi đen như thế nào, ta cũng cứ như vậy.
.Khổ nhất chính là Lan Lăng Tiêu thị, trong ngoài đều không phải người.
.Tiền Đại Phương còn nhìn được thấu đáo như vậy, công nhân Phượng Phi Lâu cũng đã luyện thành thói quen, cuộc sống của mọi người vẫn cứ thế trôi qua, chỉ là không quan tâm đến thế sự bên ngoài bởi vì đi ra chỉ nghe thấy nào là Hàn Nghệ tán tận lương tâm như thế nào, không có đạo đức thế nào.
.Bốn người Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du ngồi ở trong viện chơi bài tú- lơ- khơ, vừa ăn mứt hoa quả, cực vui vẻ, hoàn toàn không để trong lòng những sự tình diễn ra ở bên ngoài kia. Bởi vì bọn họ đã từng được Hàn Nghệ khai trí, có được tư tưởng bình đẳng giữa con người ở trong đầu, không phải là bọn họ sợ hãi các đại lão sĩ tộc, mà bọn họ kiên quyết tin tưởng rằng Hàn Nghệ nhất định sẽ tự giải quyết được việc này.
.Mộng Nhi, Mộng Tư, Mộng Dao, Mộng Đình thì đang thảo luận về "Thiếu niên Khổng Tử 3", đây là bản sơ thảo mà Hàn Nghệ đã viết xong, do ba nàng biên soạn lại.
.Lưu Nga từ trong cung đi ra đã hoàn toàn xụp đổ. Điều hối hận nhất cuộc đời nàng, không gì hơn được việc đã hợp tác cùng Hàn Nghệ, bèn lôi kéo Khuynh Thành, thành một bên kể khổ, Cố Khuynh Thành cũng trở thành bên an ủi tinh thần cho Lưu Nga.
.Mà Phượng Phi Lâu lúc này bận rộn nhất chính là xưởng in ấn phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận