Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 473: Kích động

.Chỉ cần có Hàn Nghệ ở đây, Phượng Phi Lâu từ trước đến giờ không hề thiếu tiếng cười, bởi vì đây là không khí mà Hàn Nghệ hy vọng cảm nhận được, ở trong này không có giai cấp, chủng tộc, thân phận gì gì đó ngăn cách, mọi người có thể tùy ý nói thoải mái, cũng giống như tập đoàn tội phạm quốc tế ở hậu thế kia của Hàn Nghệ vậy.
.Sau khi cùng đám người Mộng Nhi bọn họ trêu ghẹo một phen, Hàn Nghệ cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, bèn đi ăn điểm tâm.
.Vừa mới ăn điểm tâm xong, Trà Ngũ đã đi tới, Hàn Nghệ gọi y vào trong phòng.
.- Tiểu Nghệ ca, đây là một ít tư liệu ấn theo phân phó của huynh đêm qua, đã ghi chép lại.
.Trà Ngũ đem một cuốn vải trắng đưa tới.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Vất vả cho ngươi rồi.
.Trà Ngũ cười ha hả nói: - Ta cũng không có làm gì. Nếu không có chuyện gì, ta đi ra ngoài làm việc.
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Trà Ngũ đi rồi, Hàn Nghệ liền lập tức cầm lấy những tài liệu này nhìn lại, những tài liệu này kể lại tỉ mỉ ghi chép tình huống các phố lớn ngõ nhỏ đêm qua. Hàn Nghệ vừa nhìn, vừa suy tư về cái gì đó, có lúc lại còn động thủ ghi nhớ cái gì đó.
.Người ở bên ngoài nhìn vào, dường như Hàn Nghệ thực chính là một thầy bói, hoặc nói là một thiên tài, đối với mỗi sự kiện đều nắm chắc vô cùng chính xác, nhưng mà bọn họ cũng không biết rằng, kỳ thật ở sau lưng, Hàn Nghệ bỏ ra rất nhiều cố gắng, hết thảy tính kế của hắn, đều là căn cứ trên rất nhiều tư liệu, chứ không phải hoàn toàn ỷ lại thiên phú, trước khi hắn làm mỗi sự kiện, đầu tiên nhất định là nghĩ hết biện pháp thu hoạch hết thảy tư liệu về việc này, chỉ cần có thể đạt được, bất kỳ một cái chi tiết nào cũng đều không buông tha, bất kỳ một cái nào kế hoạch của hắn đều là từ trong lượng lớn tư liệu mà sinh ra.
.Trong lúc bất tri bất giác hai canh giờ trôi qua, hắn ngay cả cơm trưa cũng không đi ra ngoài ăn, vẫn là Hùng Đệ tâm lý đưa tới cho hắn.
.Lại một canh giờ nữa trôi qua.
.Hàn Nghệ ngừng lại, day day mũi, cười khổ lẩm bẩm: - Thảo nào người ta đều nói tự do là quý giá nhất đấy, hiện giờ xem ra, thật sự là như vậy, muốn có được tự do một lát, cũng không phải là một chuyện dễ dàng a!
.Trôi qua một lát, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
.- Tiểu Nghệ ca, Trịnh công tử và Lư công tử đến đây.
.- Ồ, ta đi ra ngay đây.
.Hàn Nghệ lên tiếng. Đem tư liệu cất kỹ, sau đó lại mở cửa đi ra ngoài, gặp Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái đứng ở trong viện, sắc mặt đều có vẻ khá ngưng trọng. Hắn hơi hơi nhíu mày nói:
.- Xảy ra chuyện gì vậy?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Khổng Đại phu qua đời vào một canh giờ trước.
.Khổng Đại phu này ở trong triều thuộc phái trung lập, là một người đọc sách, vì vậy trước khi Lý Thế Dân khuất núi, từng còn muốn dùng ông ta để cân bằng một chút thế lực trong triều, cũng để cho Lý Trị có thể nắm trong tay triều đình tốt hơn, nhưng trời không toại nguyện cho người, Lý Thế Dân đi rồi, Khổng Đại phu rất nhanh liền ngã bệnh, dần dần đã đem nhiệm vụ của Ngự Sử Đài giao cho Trương Minh, đến cuối cùng gần như đều bị bệnh nằm liệt giường, cực ít khi tới Ngự Sử Đài, chỉ có thể nói người tính không bằng trời tính a
.Vào đông, vẻ mù mịt bao phủ trên bầu trời Khổng phủ, từ tiền sảnh Khổng phủ truyền ra tiếng khóc nỉ non.
.Chỉ thấy mười mấy người cả trai lẫn gái mặc áo tang, người lớn trẻ nhỏ, quỳ gối trước linh đường hoặc gào khóc, hoặc che mặt nức nở.
.Mà ở bên cạnh linh cữu có hơn mười vị quan viên. Hoặc áo bào đỏ, hoặc áo bào xanh, dù sao Khổng Đại phu ở trong triều làm quan mấy chục năm, đức cao vọng trọng, vì vậy rất nhiều người đều đến phúng viếng, trong đó không ít người cũng nhỏ giọng khóc thút thít theo.
.Tuy rằng Hàn Nghệ và Khổng Đại phu ngay cả mặt mũi cũng đều chưa từng gặp. Nhưng dù sao cũng là cấp trên của hắn, hắn nhất định phải đến. Cho đến khi hắn tới nơi, Trương Minh bọn họ sớm đã đến, đang đứng ở hàng trước nhất đội ngũ, mỗi người đều khóc đến hai mắt đỏ bừng. Nhất là Trương Minh, vừa khóc vừa lẩm bẩm chuyện ngày xưa, Khổng Đại phu là tài bồi ông ta như thế nào, là đề bạt ông ta như thế nào, nói khiến xung quanh không ít người cũng khóc theo.
.Mấy người La Văn, Đinh Mão, Hoắc Nguyên Đức, Tưởng Hiến lại muốn khóc vừa nói.
.Về phần có phải là thật tâm thực lòng hay không, e rằng chỉ tự bọn họ mới biết được.
.Hàn Nghệ lúng túng, hắn muốn khóc, thì bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên được, nhưng vấn đề là, hắn cảm thấy nếu hắn mà khóc, sẽ có vẻ vô cùng dối trá, dù sao hắn cùng với Khổng Đại phu cũng chưa từng gặp mặt, Khổng Đại phu cũng không có bất kỳ ân tình nào cho hắn, nhưng tất cả quan viên lớn nhỏ Ngự Sử Đài, đều khóc bù lu bù loa lên, không khóc lại không giống với bầy đàn, vì thế hắn vụng trộm liếc mắt nhìn ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái.
.Ba người bọn ngược lại cũng không khóc, nhưng hai đầu lông mày lộ ra đau thương nhè nhẹ, có thể nói là không khóc mà hơn hẳn khóc.
.Hàn Nghệ hiểu, quân tử làm như thế, kết quả là, hắn một tay thay đổi sắc mặt, trên mặt vẻ mặt lập tức trở nên giống hệt như đám Trịnh Thiện Hành bọn họ.
.- Trung thừa, Trung thừa.
.Đột nhiên, nghe được một tiếng lo lắng quát to.
.Hàn Nghệ chuyển mắt vừa thấy, chỉ thấy Hoắc Nguyên Đức và Đinh mỗ dìu đỡ lấy Trương Minh, không, phải nói Trương Minh tê liệt ngã xuống ở trong ngực hai người, trong lòng cả kinh, thật hay giả vậy, chẳng lẽ đây chính là đau thương quá độ trong truyền thuyết. Một bước xông về phía trước, chặn ngang ôm lấy Trương Minh, "thâm tình chân thành" nói: - Trung thừa, Trung thừa, ngươi bị làm sao vậy?
.Đám người Hoắc Nguyên Đức sửng sốt, dường như động tác của Hàn Nghệ đã dọa đến bọn họ.
.Lư Sư Quái đột nhiên nói: - Mau, đưa Trung thừa đi sang bên cạnh ngồi.
.Lúc này mọi người mới phản ứng tới, nơi này vẫn còn có một thần y, vì thế vội vàng đỡ Trương Minh đi đến bên cạnh ngồi xuống.
.Lư Sư Quái ngồi ở bên cạnh, giúp ông ta xem mạch, trôi qua trong chốc lát, y nói: - Xin các vị yên tâm, Trung thừa cũng không có gì đáng lo, khả năng là đau thương quá độ gây ra thôi.
.Khả năng? Đây cũng có thể là giả bộ, dù sao thì Hàn Nghệ cũng hiểu như vậy.
.Quả nhiên, trôi qua một lát, Trương Minh liền từ từ tỉnh lại, hơi hơi mở mắt ra, hàm chứa một vành thu thủy, thấm ướt lông mi, nức nở nói: - Nghĩ đến lúc đầu ta mới vào Ngự Sử Đài, được Khổng Đại phu đối đãi giống như con trai ruột vậy, những lời siêng năng dạy bảo, đến nay vẫn còn vang vọng ở bên tai, nhưng nhưng ta rốt cuộc không nghe được nữa, ô ô ô !
.Nếu như ngươi muốn diễn trò, ta đây liền làm cái vai phụ cho ngươi đi. Hàn Nghệ đột nhiên vươn hai tay nắm lấy tay Trương Minh, bi thương vạn phần nói: - Trung thừa, bớt đau buồn đi, Khổng Đại phu đã đi rồi, nếu như ngươi lại ngã bệnh, vậy Ngự Sử Đài chúng ta có thể tan vỡ mất thôi, ngươi nhất định phải tỉnh lại, quản lý Ngự Sử Đài thật tốt, Khổng Đại phu trên trời có linh, cũng sẽ cảm thấy vui mừng Hạ quan trước kia trẻ người non dạ, không giúp Trung thừa phân ưu, trong lòng áy náy không ngừng, chỉ cảm thấy rất xin lỗi Khổng Đại phu, rất xin lỗi Trung thừa ngươi, hạ quan hiện tại quyết định, ngày sau nhất định tận tâm tận lực, cần cù chăm chỉ làm việc, vì Trung thừa phân ưu, vì quốc gia hiệu lực, vì Khổng Đại phu mà cố gắng, mong rằng Trung thừa bất kể hiềm khích lúc trước, cho hạ quan một cái cơ hội.
.Nói xong lời cuối cùng, trong mắt của hắn đã ngậm đầy nước mắt, sắp rơi lại không rơi, đây chính là chuyện một câu nói.
.Khóe miệng Vương Huyền Đạo hơi hơi giật giật, không khỏi cùng đám người Trịnh Thiện Hành ngơ ngác nhìn nhau, thấy hai người bọn họ cũng đều cắn môi, trong lòng đều hận vì bị Hàn Nghệ giày vò một trận, thật sự quá muốn bật cười, nhưng linh đường Khổng Đại phu ngay tại bên cạnh, nếu giờ mà cười ra tiếng, thì phỏng chừng sẽ bị người ta đánh chết ấy chứ.
.Đám người Hoắc Nguyên Đức nghe được trong lòng thầm mắng, tiểu tử này quá ghê tởm. Bình thường suốt ngày cái bóng cũng đều không nhìn thấy, đến thời điểm mấu chốt này, lại bắt đầu đến thể hiện lòng trung thành bề ngoài của mình rồi, ý đồ là trèo lên trên đây mà, trên đời này chỉ sợ không có người nào so với đây càng vô sỉ rồi.
.Trương Minh ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, làm sao không biết Hàn Nghệ là có ý gì, thầm muốn chửi ầm lên, ngươi thế này thật sự là quá dối trá. Nhưng giờ làm sao mắng ra miệng cho được, dù sao Hàn Nghệ nói đến cảm động như vậy, khi nâng tay kia lên, vỗ vỗ tay Hàn Nghệ, thuận thế kéo tay hắn ra, nhưng Hàn Nghệ nắm lấy thật sự là quá chặt, căn bản rút ra không được, chỉ có thể mở miệng nói: - Hàn Ngự sử, ngươi có tâm rồi.
.Hàn Nghệ bi thương nói: - Đây đều là việc ta nên làm thôi. Trung thừa, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.
.Trương Minh gật gật đầu, kéo mạnh tay ra, nào biết lúc này Hàn Nghệ lại buông lỏng ra rồi, khiến động tác của ông ta có vẻ rất mạnh, không khỏi xấu hổ đầy mặt.
.Đang lúc lúc này, chợt nghe được một trận thanh âm xôn xao, chỉ thấy bên ngoài tiến vào một đám người, đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Hàn Viện và các đại thần trung tâm liên can.
.Trương Minh tựa như toả sáng tân sinh, vụt một cái, nhảy dựng lên, dẫn Hoắc Nguyên Đức và một bầy chân chó, đi tới tiếp đón.
.Oa! Nếu ngươi là đồng lõa của ta, ta thế nào cũng phải khai trừ Đảng viên ngươi, quá không chuyên nghiệp rồi, ta làm vai phụ khinh bỉ ngươi. Hàn Nghệ âm thầm đảo cặp mắt trắng dã.
.Những quan lại kia cũng khẩn trương hướng về đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ thi lễ.
.Tuy nhiên Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại biểu hiện vô cùng khiêm tốn, ngay cả nửa câu hàn huyên cũng không có, lập tức đi vào trước linh cữu, đối mặt với quan tài, bắt đầu lao thao, nói xong chuyện cũ trước kia, vẻ mặt không khoa trương, cũng có một loại bi thương tuổi xế chiều, đây quả thật là do nội tâm phát ra.
.Mặc dù là Hàn Nghệ cũng nhìn không ra nửa phần tình cảm giả dối, đây là chênh lệch, Trưởng Tôn Vô Kỵ trà trộn quan trường nhiều mấy chục năm, đối với những thứ chi tiết này rất là nắm chắc, đó là cực kỳ đúng chỗ, khi nào thì nên nói cái gì, cũng đã trở thành một thói quen rồi, không cần phải ngụy trang, so với mánh khoé bịp người của Hàn Nghệ thì cao hơn một bậc.
.Lẩm bẩm tới nửa ngày, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hướng về thân nhân của Khổng Đại phu an ủi vài câu, không chỉ như thế, ông ta còn lấy ra thánh chỉ, hoá ra ông ta không chỉ là đại biểu chính mình tới, hơn nữa còn đại biểu cho thiên tử.
.Đối mặt với linh cữu Khổng Đại phu, tuyên đọc thánh chỉ, mặt trên đơn giản chính là nói Lý Trị đối với việc Khổng Đại phu rời đi cảm thấy vô cùng bi thương, cùng với một ít công tích mà Khổng Đại phu đã làm ra.
.Tiếng khóc càng sâu.tất cả thân nhân của Khổng Đại phu đều phủ phục trên mặt đất, khóc rống chảy nước mắt.
.Hoàng đế tự mình hạ chỉ, lại lệnh cho Thái úy tự mình tuyên đọc, đây cũng là một loại vinh dự cao nhất.
.Một phen phúng viếng qua đi, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ không có vội vã đi về, mà là cùng đệ đệ và con cả của Khổng Đại phu đi đến hậu đường nói chuyện, Trương Minh cũng đi vào theo.
.Hàn Nghệ ngược lại muốn đi về, dù sao hắn còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng vấn đề là tất cả mọi người không có ai đi, một vãn bối như hắn làm sao có thể không biết xấu hổ đi mất, cúi đầu đứng ở nơi đó, hết sức nhàm chán, chỉ có thể dùng ánh mắt thường thường vụng trộm nhìn sang đám người Hoắc Nguyên Đức, chỉ thấy mấy người bọn họ thấp giọng đang nói gì đó, nhìn như vô cùng thân thiện.
.Tuy nhiên loại thân thiện này có chút không quá bình thường, Hàn Nghệ tuy rằng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn biết rằng vài cái tên này nhất định là đang thử lẫn nhau.
.Trôi qua cả nửa ngày, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ mới từ hậu đường đi ra, không đợi những quan viên này thi lễ, liền khoát tay, ra hiệu làm cho bọn họ miên đi, sau đó liền cùng Chử Toại Lương bọn họ đi ra ngoài cửa.
.Trở ra cửa, Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên thở dài, hơi có vẻ thương cảm nói: - Lại đi một người rồi.
.Chử Toại Lương nói: - Sinh lão bệnh tử, chính là thiên mệnh, Phụ Cơ huynh chớ để hao tổn tinh thần.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, đột nhiên nhìn về phía Trương Minh nói:
.- Trương Minh a!
.- Có hạ quan.
.- Hiện giờ Khổng Đại phu đã không cách nào che chở ngươi nữa rồi, chính ngươi nên tự mình cố gắng nhiều hơn a!
.Trong mắt Trương Minh hiện lên một chút vui sướng, vội vàng nói: - Hạ quan nhất định tận tâm hiệp lực.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: - Ngươi không cần tiễn, trở về đưa Khổng Đại phu đoạn đường cuối cùng đi.
.Nói xong, bọn họ liền lên xe ngựa rời khỏi.
.Trương Minh nhìn xe ngựa dần dần đi xa, khóe miệng nhếch lên một chút vui sướng.
.Lại không biết ở sau lưng của ông ta còn có mấy đạo thân ảnh đang len lén nhìn chăm chú vào ông ta.
.Nhưng mà, này mấy đạo thân ảnh này cũng không biết còn có một đạo ánh mắt đang nhìn chăm chú vào bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận