Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 492: Đây chỉ mới bắt đầu thôi!

.Y làm không được.
.Nhưng nếu làm không được, như vậy thể diện cá nhân của y lại không giữ được rồi.
.Giữa vinh quang gia tộc với sĩ diện cá nhân, y lựa chọn vinh quang gia tộc, nhưng y không cách nào chấp nhận sự thực này, nhất là trước mặt nhiều người như vậy.
.Điên rồi! Vi Phương tức giận đến nỗi chỉ cảm thấy đại não choáng váng, hai mắt sung huyết, trên một mẫu ruộng ba phần đất Trường An này, y chưa từng chịu qua nỗi nhục như thế.
.Một chiêu này thật sự là quá độc! Đám quan viên Trưởng Tôn Xung nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đều cảm thấy sợ nổi da gà, điều này so với giết y, e là còn khó chịu hơn.
.Duy chỉ có Hàn Nghệ trong mắt lóe ra ý cười, vẫn là câu quen thuộc kia, đây mới bắt đầu, ra vẻ kinh ngạc nói:
.- Vi nhị công tử, ngươi làm vậy có ý gì? Hai mắt Vi Phương đỏ ngầu căm tức nhìn Hàn Nghệ, phảng phất như muốn xé nát hắn ra.
.Hàn Nghệ lại nghiêm túc nói:
.- Vi nhị, kính mong ngươi nhanh chóng nói rõ, bởi vì ngươi hiện tại đang làm nhỡ thời gian ăn sáng của mọi người.
.Dương Mông Hạo nói:
.- Hàn Phó Đốc Sát, ngươi nói vậy là sao? Hàn Nghệ cười nói:
.- Chính là nghĩa đen, bây giờ là thời gian ăn sáng của các ngươi, nếu thời gian trôi qua, nhà ăn sẽ đóng cửa.
.À, nhà ăn này là Hoàng cung nhận thầu, không chịu khống chế của chúng ta, bọn họ chỉ biết đúng giờ đóng cửa và mở cửa, cho nên ! Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Lẽ nào quá giờ thì chúng ta ngay đến cơm sáng cũng không có mà ăn.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Chính là ý này.
.Tiêu Hiểu đột nhiên nói:
.- Vậy các ngươi chẳng phải là cũng không được ăn.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chuyện này không cần ngươi phải lo lắng, chúng ta là người bệ hạ bổ nhiệm, thức ăn của chúng ta là Ngự thiện phòng trực tiếp phụ trách, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn.
.Tiêu Hiểu hét lên:
.- Vậy không khỏi cũngqua1 không công bằng.
.Hàn Nghệ ha ha nói:
.- Chuyện này hết sức công bằng, chúng ta phụ trách đến huấn luyện các ngươi, có thể nói là phục vụ cho các ngươi, đương nhiên đãi ngộ phải tốt một chút.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói:
.- Nếu các ngươi còn tiếp tục nói chuyện với Phó Đốc Sát, cơm sáng này đừng ăn nữa.
.Soạt soạt soạt! Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Vi Phương.
.Vi Phương chỉ cảm thấy áp lực như núi, cả giận nói:
.- Khá khen cho tên nông dân ngươi.
.Lão tử sẽ theo đến cùng, lão tử không đi nữa.
.Thật đúng là lấy lại thể diện cho mình, có điều đây thật sự không phải là một lựa chọn sáng suốt.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi chắc chắn? Vi Phương hừ nói:
.- Ta còn sợ ngươi sao.
.- Tốt lắm! Hàn Nghệ nói:
.- Người đâu! Dẫn Vi Phương đi, nhốt một ngày.
.Lập tức hai tên lính đi lên.
.Trình Xử Lượng bọn họ cũng si ngốc, ngươi báo thù cũng quá rõ ràng đi.
.Vi Phương vừa kinh vừa sợ, giận dữ hét:
.- Ngươi dựa vào cái gì mà giam giữ ta? Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi nhiều lần nhục mạ thượng cấp, nếu ta không nể tình ngươi vừa mới gia nhập Trại huấn luyện, thế nào cũng phải nhốt ngươi bảy ngày, bây giờ ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là rời khỏi, hoặc là phục tùng.
.Vi Phương nói:
.- Ngươi dám?
.- Ta dám! Hàn Nghệ đưa ra đáp án hết sức rõ ràng, sau đó vung tay lên, hai tên lính kia lập tức tiến lên, bắt Vi Phương lại.
.Vi Phương giống như con gà yếu đuối, căn bản không thể động đậy, há mồm muốn mắng nói:
.- Nông.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngươi mắng thêm một câu, ta sẽ nhốt ngươi thêm một ngày, nói năng cẩn thận đấy.
.Vi Phương vội vàng câm miệng.
.Hàn Nghệ nói:
.- Dẫn đi.
.Cứ như vậy, Vi Phương bị dẫn đi dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người.
.Hàn Nghệ xoay người lại, thấy một đám công tử ca mặt đầy mồ hôi nhìn hắn, hắn khẽ mỉm cười nói:
.- Giải tán! Ồ, nhà ăn chưa đến nửa canh giờ nữa sẽ đóng cửa.
.Cái con khỉ Tiêu Hiểu phản ứng nhanh nhất, đã lao đi rồi.
.Dương Mông Hạo khẩn trương theo đuôi sau đó.
.Những người còn lại cũng đều kịp phản ứng, giống như đánh giặc vậy, phía sau tiếp trước chạy tới nhà ăn, nửa canh giờ thực ra còn rất nhiều, nhưng vấn đề là bọn họ còn phải xếp hàng mua cơm nữa.
.Nháy mắt, trên bãi tập liền trở nên trống trải.
.- Vậyvậy Hàn Nghệ, ta có thể lấy thẻ bài vinh quang của ta xuống hay không.
.Trình Xử Lượng run giọng nói:
.- Tường tường Vinh quang này quá kinh khủng.
.Kỳ thật tường Vinh quang này không kinh khủng, mấu chốt ở đây là lễ quan sát, nói thật không có chuyện gì thảm hại hơn so với chuyện này, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng khủng bố.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói:
.- Tướng quân, ngươi làm cái gì vậy, ngươi chính là Tổng Đốc Sát đó!
.- Đung vậy, ta là Tổng Đốc Sát.
.Trình Xử Lượng kịp phản ứng lại, lại nói:
.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi cũng thật là ác độc nha! Không đánh không mắng, lại làm cho đám con nhà giàu này sống không bằng chết.
.Hàn Nghệ nói:
.- Không khoa trương như vậy chứ.
.Trưởng Tôn Xung hừ nói:
.- Ta cảm thấy còn nghiêm trọng hơn.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ cau mày nói:
.- Nhưng bây giờ mới bắt đầu.
.Ta còn chưa chơi thật đâu, bọn họ có thể chịu đựng được hay không, thật là khiến người ta lo lắng.
.Vừa mới bắt đầu? Mấy người nhất thời mặt lộ vẻ sợ hãi.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói:
.- Việc giam giữ này là thế nào? Hàn Nghệ nói:
.- Ta là người không tôn sùng dùng cách xử phạt về thể xác, cái gọi là giam giữ chính là nhốt người trong một phòng nhỏ chỉ có thể bày một giường lớn và một bồn cầu, không cần làm việc, còn có ăn có uống, có thể nói chim sẻ tuy nhỏ vẫn đầy đủ ngũ tạng.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói:
.- Vậy chẳng phải là sẽ ăn cơm đối diện với bệ xí à.
.Khi nói ra câu này, y chợt cảm thấy buồn nôn.
.Hàn Nghệ như thoáng chút suy nghĩ nói:
.- Nếu như có thể nhịn được, đó chỉ là một cái thùng nước.
.Nhịn? Độc Cô Vô Nguyệt lập tức không phản bác được.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Chúng ta cũng đi ăn sáng đi.
.Trong phòng ăn.
.- Oa! Đây là thứ gì thế này, có phải làm cho người ăn không đây.
.- Con mẹ nó, chỉ mấy cái bánh bao mà muốn tống cổ chúng ta, thật là buồn cười.
.- Không ăn, không ăn, đây đều là thứ cho bọn tôi tớ ăn.
.Mấy cái bánh bao, một chén cháo, một ít rau, chính là bữa sáng của bọn họ.
.Đồ ăn này và thịt cá hôm qua quả thực chính là cách biệt một trời.
.Nhưng mà, mấy thứ này ở nhà bọn họ, đều là cho bọn tôi tớ ăn, bọn họ là ai chứ, những tiểu tử không có thịt không vui đâu.
.Những công tử ca này lập tức khó chịu, bắt đầu ồn ào trong nhà ăn, có một số người thậm chí trực tiếp hất chén đĩa xuống đất.
.Lúc này một người trung niên mập mạp vội vội vàng vàng đi tới, cười nói:
.- Các vị công tử, sao vậy, đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?
.- Ngươi là ai?
.- Tại hạ tên là Chu Đại Đồng, là quản lý nhà ăn này.
.- Ồ, chính là thằng nhãi ngươi lấy những thứ này chơi khăm chúng ta.
.Một công tử cầm một cái bánh bao nói.
.Chu Đại Đồng nói:
.- Thật có lỗi, thật có lỗi.
.Phía trên chỉ cấp một ít tiền cho chúng ta, chúng ta nhất định phải dùng tiết kiệm, nếu không thì càng về sau, dùng hết tiền rồi, vậy ta đây phải tự bỏ tiền túi mình ra rồi.
.- Con mẹ ngươi ít nói nhảm đi, nơi này chính là Hoàng cung, ta không tin ngay đến đồ ăn cũng không có.
.- Vị công tử này nếu không tin thì thôi.
.Ta chỉ là làm theo dặn dò, các ngươi có ăn hay không, ta không xen vào được, ta chỉ đúng thời gian mở cửa phát cơm.
.Chu Đại Đồng nói xong đột nhiên nói với một người hầu:
.- Tiểu Tam, nhặt màn thầu dưới đất này lên hết, đừng lãng phí, để dùng cho bữa sau.
.Lời này vừa nói ra, những công tử ca này đều choáng váng.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ngươi nói vậy có ý gì?
.- À, là như vậy, bên trên đã dặn dò dặc biệt, nghiêm cấm lãng phí, cho dù là cơm rơi trên bàn, chúng ta đều lấy về, dùng phát cho bữa cơm sau.
.- Vậy làm sao mà ăn được.
.- Chúng ta sẽ xử lý sạch sẽ, các vị xin yên tâm.
.Những thứ này đều rơi xuống đất rồi, còn bảo bọn ta yên tâm thế nào.
.Tiêu Hiểu đột nhiên đứng lên nói:
.- Của ai ném thì ngươi cho kẻ đó ăn! Mấy tên quẳng chén đĩa vừa nãy lập tức căng thẳng.
.Chu Đại Đồng cười nói:
.- Nếu như vậy, xử lý hết sức khó khăn.
.Nhà ăn nhân thủ ít, không có nhiều thời gian đến vậy.
.- Lão tử coi như đã nhìn ra.
.Uất Trì Tu Tịch đưa tay tóm cổ áo Chu Đại Đồng, nói:
.- Con mẹ ngươi.
.Đông đông đông! Chỉ thấy một hàng binh lính đột nhiên xông vào, bao vây lấy Uất Trì Tu Tịch, một người trong đó nói:
.- Buông tay, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí.
.Uất Trì Tu Tịch sợ tới mức nhanh chóng buông tay, sợ hãi nói:
.- Được được được! Các ngươi độc, lão tử cứ không ăn, nếu lão tử đói sinh bệnh, gia gia của ta quyết không tha cho các ngươi.
.Nói xong y hất chén cơm trên bàn đi, sau đó liền bước nhanh ra ngoài.
.- Không ăn, không ăn.
.Công tử ca trong địa khu Quan Trung lũ lượt ném chén đĩa, đi theo Uất Trì Tu Tịch ra ngoài.
.Công tử sĩ tộc Giang Tả và Sơn Đông sĩ tộc, ngoài ra còn có một số thứ tộc đều ngơ ngác nhìn nhau.
.- Hiểu ca, chúng ta làm sao bây giờ?
.- Làm sao bây giờ? Đương nhiên là ăn trước no bụng đã rồi tính sau! Hiện tại còn không biết thằng nhãi Hàn Nghệ kia giấu bao nhiêu chiêu, chúng ta chỉ có thể nhẫn, có điều ở lại đây thật mất mặt quá.
.Tiêu Hiểu bưng lên chén cháo ùng ục ăn một hơi, sau đó đút màn thầu đút vào trong tay áo, đứng dậy đi ra phía ngoài, y giống như Tiêu Vô Y, thật ra không có yêu cầu quá lớn đối với ăn uống.
.Những người còn lại thấy thế, nhanh chóng học làm theo.
.- Thôi huynh, người của Giang Tả cũng đi rồi, chúng ta làm gì bây giờ.
.Công tử sĩ tộc Sơn Đông cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
.- Hành động này chỉ của mãng phu, gia tộc chúng ta sao có thể đồng lưu ô hợp chứ, từ từ ăn, không vội, không vội.
.Sĩ tộc Sơn Đông bởi vì quan hệ gốc gác văn hóa, vốn dĩ ăn uống thanh đạm, không giống những tộc Tiên Ti kia, thịt rượu ngon, thức ăn này đối với họ mà nói, mặc dù là hơi khó coi, nhưng cũng không đến nỗi ăn không được, mấu chốt là duy trì phong độ quân tử.
.Người đến từ Thập Lục Vệ Quân thì không cần nói rồi, ở đây so với thức ăn trong quân tốt hơn nhiều, ăn ngon gấp bội, có một số người còn trực tiếp lấy màn thầu từ trong khay chưa có ai động đến kia ăn.
.Chu Đại Đồng nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt này, lập tức vui vẻ nói:
.- Mau cho người lại đây thu dọn, trưa nay nấu cơm ít đi một chút.
.- Thật sự là ghê tởm.
.Nhóm công tử sĩ tộc Sơn Đông nghe được chỉ cảm thấy buồn nôn.
.Nhưng mà, trong gian phòng duy nhất trong nhà ăn, mấy ánh mắt đang vụng trộm chăm chú nhìn tình huống bên ngoài.
.- Hàn Nghệ, nếu chẳng may đám tiểu tử kia thật sự không ăn không uống, vậy thì phải làm sao? Trưởng Tôn Xung hơi có vẻ lo lắng nói.
.Hàn Nghệ ăn bánh ngon lành, nói:
.- Phò mã gia, ngươi khỏi phải lo lắng, ta cam đoan với ngươi, không cần đợi đến cơm chiều, buổi trưa, bọn chúng sẽ ăn sạch toàn bộ màn thầu bị ném xuống đất kia cho ta.
.- Thật là ghê tởm.
.Trình Xử Lượng ném chân giò heo vào mâm.
.Hàn Nghệ không khỏi liếc nhìn chân giò heo kia.
.Trình Xử Lượng căng thẳng một cách kỳ lạ, lại cầm lấy ăn.
.Hàn Nghệ suýt chút bật cười thành tiếng, cái nhìn kia của hắn, chỉ biểu thị khinh bỉ, ngươi ở đây ăn chân giò heo còn dám nói, hắn đương nhiên không dám đối xử với Trình Xử Lượng như vậy.
.Độc Cô Vô Nguyệt đột nhiên nói:
.- Hàn Nghệ, tường Vinh quang này của ngươi mặc dù dễ dùng, nhưng có một thiếu sót vô cùng lớn, nếu bọn chúng liên hợp lại cùng nhau đi, lễ quan sát của người đã không phát huy được uy lực rồi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn những công tử sĩ tộc Sơn Đông kia, cười ha hả nói:
.- Chuyện này ngươi có thể yên tâm, tuyệt sẽ không xuất hiện tình huống này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận