Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1200: Ẩn chứa huyền cơ

.Chỉ chạy bộ đoán chữ, cái gì mà cưỡi ngựa bắn tên, cái gì mà binh pháp Tôn Tử, tất cả không cần thi, đây đúng là tặng không chức quan a.
.Nhưng không phải Hàn Nghệ không muốn tăng độ khó lên, hắn đương nhiên chiêu mộ nhân tài ưu tú nhất, nhưng tình hình giáo dục của xã hội bấy giờ, nếu lại gia tăng độ khó một chút nữa, vậy thì chỉ có con cháu quý tộc và con cháu quan lại có thể vượt qua, khảo thí chỉ có thể căn cứ theo tình hình lúc đó mà định ra.
.Khi đang nói chuyện, cuộc thi đã bắt đầu rồi.
.Lý tích bọn họ đều dồn ánh mắt về phía thao trường.
.Chỉ thấy hai mươi người chạy băng băng trên thao trường, mỗi vòng hai trăm mét, quy tắc là phải chạy năm vòng trong thời gian quy định. Thực ra Hàn Nghệ vẫn không nói rõ nguyên nhân, chính là về vấn đề thời gian có thể thay đổi, chỉ xem số người báo danh, hôm nay đã đưa ra giới hạn thời gian, như vậy phải có tốc độ nhất định, chạy bình thường chắc chắn không thể vượt qua.
.Nghe thì dễ nhưng thật sự chạy rồi lại làm cho người ta mở mang tầm mắt. Sau hai vòng này, xem ra đã có hơn phân nửa số người bị bỏ lại phía sau.
.Khế Bật Hà Lực nhìn bọn họ trợn mắt há hốc mồm nha!
.Đây là tình huống gì đây?
.Lại nghe trong đám người có kẻ xì xào bàn tán, chạy ở phía sau kia là công tử nhà ai nhà ai.
.Hàn Nghệ đối với việc này lại là vô cùng bình tĩnh. Vì nội bộ quý tộc đã bắt đầu sa đọa, những công tử kia lưu luyến thanh lâu, tửu quán, có mấy người còn hút ngũ thạch tán, cơ thể sớm đã kiệt quệ rồi, nếu như không có thói quen rèn luyện, đột nhiên chạy bộ, như vậy thật là muốn liều mạng.
.Sau ba vòng, đã có mấy người gục xuống, còn có mấy người nhìn vô vọng, thay đổi đường đi.
.Kết quả, tổ thứ nhất chỉ có năm người chạy hết một ngàn mét trong thời gian quy định.
.Sau khi năm người này chạy qua điểm cuối cùng, quay đầu nhìn lại, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình, vậy mà có mười người sớm đã bỏ cuộc, nhất thời vui mừng như điên, cùng người thân của họ ôm lấy nhau, không thi thì không biết, thi rồi mới biết thì ra mình ưu tú như vậy.
.Quan giám khảo Độc Cô Vô Nguyệt nhìn mà một mực lắc đầu.
.Chỉ thấy trong đám người có mấy người ăn mặc hoa lệ che mặt mà đi, đây đúng là quá mất mặt, việc như vậy làm sao có thể không biết xấu hổ mà trách móc Hàn Nghê.
.Tổ thứ hai tốt hơn một chút, có nửa số người chạy tới điểm cuối cùng.
.Những người không chạy qua điểm cuối cùng liền trực tiếp bị loại bỏ, không nể tình gì cả, quan trọng là ai còn có mặt mũi đi nể chứ.
.Bất tri bất giác, đã đến tổ thứ năm. Tổ này thật sự là rất tốt, cơ bản đều là hậu bối của công thần Lăng Yên Các, tôn tử của Lý Tích là Lý Kính Nghiệp, tôn tử của Tần Quỳnh là Tần Tiếu, ba tôn tử của Trình Giảo Kim là Trình Bá Hiến, Trình Bá Hiền, Trình Bá Hành, hai nhi tử của Khế Bật Hà Lực là Khế Minh, Khế Quang, hai tôn tử của Đoàn Chí Huyền là Đoàn Hoài Giản, Đoàn Hoài Sưởng, tôn tử của Khuất Đột là Khuất Đột Trọng Tường, lại thêm là bảy tên tiểu lưu manh của gia tộc A Sử Na.
.Lý Tích nói: - Sao họ lại cùng trong một tổ vậy?
.Trình Giảo Kim cười ha ha nói: - Một tổ tốt, chúng ta cũng có thể thi một chút a!
.Khế Bật Hà Lực cười ha ha nói: - Ta cũng đang có ý này.
.Bọn họ chuyện trò vui vẻ, có trí ắt thành tài. Mấy thằng nhóc của bọn họ đứng trên vạch chạy xuất phát hi hi ha ha, thực ra nhóm con ông cháu cha này là khốn kiếp nhất này, vì gia tộc họ trong triều đều hiển quý, ai dám chọc vào bọn họ. Hàn Nghệ cũng có ý để bọn họ trong cùng một tổ, chính là hi vọng họ có thể cạnh tranh lẫn nhau, tốt nhất là đều có thể vượt qua, như vậy sẽ không xảy ra tranh cãi gì. Nếu như Lý Kính Nghiệp không vượt qua, như vậy sẽ rất khó xử, hơn nữa lần trước đã không chỉnh đốn mấy tên khốn kiếp này, Hàn Nghệ cũng vô cùng thất vọng. Lần này nhất định không thể bỏ qua đám khốn kiếp này.
.Một tiếng ra lệnh hạ xuống, đám con ông cháu cha này liền xông ra, đây thật không phải đang khảo thí mà là đang thi đấu.
.Khế Bật Hà Lực, A Sử Na Di Xạ, Trình Giảo Kim cũng đang gào thét, trợ uy cho con cháu mình. Lý Tích không lên tiếng nhưng xem ra ông ta cũng rất căng thẳng, vì ông ta cũng không muốn bị thua mấy lão già này, về sau còn có thể vui vẻ gặp nhau sao.
.Sau ba vòng chạy, trên cơ bản tổ này đều có thể vượt qua, đám con ông cháu cha này bình thường khá là phách lối, cùng một dạng với Uất Trì Tu Tịch và Tiêu Hiểu bọn người. Thường ngày thường xuyên đánh nhau, vì vậy tố chất thân thể tương đối tốt, mà người chạy đầu tiên nhất là Lý Kính Nghiệp và Khế Minh, Trình Bá Hành, Tần Tiếu và Đoàn Hoài Giản chạy sau cùng.
.Cuối cùng, Khế Minh cán đích đầu tiên, thứ hai là Lý Kính Nghiệp, thứ ba là Trình Bá Hành.
.Dù sao thể chất của người Hồ vẫn là mạnh hơn chút.
.Khế Bật Hà Lực bắt đầu diễu võ dương oai các kiểu rồi.
.Nhưng cũng may toàn bộ đều đã vượt qua.
.Tuy rằng Tần Tiếu về cuối cùng, nhưng yêu cầu của Tần Hoài Đạo cũng không cao, qua được là tốt rồi, cũng khẽ lau mồ hôi, thở phào một cái.
.Hàn Nghệ cũng thở phào một hơi, nghe bọn họ bắt đầu khoác lác tinh tướng, lặng lẽ rời đi. Đi đến trong một góc nhỏ, ngửa đầu cười với một người nam tử trung niên ngồi trên tường, nói: - Nguyên bảo chủ.
.Nguyên Ưng khẽ lườm một cái, ngáp dài nói: - Ta nói Hàn Nghệ, kỳ thi này của ngươi cũng đơn giản quá, xem mà làm cho người ta thấy khô khan vô vị.
.Ai có thể biến thái hơn ngươi a! Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nhưng dù là như vậy, cũng có không ít người không vượt qua được, không phải sao?
.Nguyên Ưng nói: - Những kẻ không vượt qua này, chẳng khác gì rác rưởi.
.Ngươi vậy phải đắc tội với bao nhiêu người a! Hàn Nghệ lại nói:
.- Sao ông đến đây? Ta còn tưởng rằng ông sẽ không cảm thấy hứng thú với những thứ này.
.Nguyên Ưng chỉ về phía góc bên kia, nói: - Mấy thằng nhóc kia cũng báo danh rồi, ta tới đây xem một chút.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn qua, thấy ba bốn người ngồi xổm trong góc bên kia, gương mặt ngây ngô, xem ra đều chỉ có mười lăm mười sau tuổi, nhưng thân hình đều rất cao, thấy Nguyên Ưng chỉ tới, mặt hất sang một bên, rõ ràng tỏ vẻ khinh thường.
.- Mấy thằng nhóc này!
.Nguyên Ung chửi thề một câu, ngón tay bắn ra một quả hạnh vào một thiếu niên trong đó, người kia một tay che đầu, lập tức oa oa mắng lớn, nhưng chân cũng không chậm, mau chóng chạy đến phía đối diện.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh một cái, nói: - Nguyên bảo chủ, họ là ai vây?
.Nguyên Ưng nói: - Chất tộc của ta, cũng coi như là chất tử của ngươi, nhưng ngươi yên tâm, mấy thằng nhóc này chạy nhanh hơn ai hết, nhất định sẽ vượt qua, sẽ không làm ngươi mất mặt.
.Hàn Nghệ hỏi: - Bọn họ có phải thường cùng ông chơi cùng nhau không?
.Nguyên Ưng thở dài, nói: - Trước kia mấy tên tiểu tử này khá là thú vị đấy, thường cùng ta ra ngoài ngoài hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng càng lớn càng không có ý nghĩa gì rồi.
.Hành hiệp trượng nghĩa? Ta thấy là trộm gà bắt chó đấy!
.Hàn Nghệ cười cười, nói: - Thì ra là vậy.
.Nguyên Ưng bỗng nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn Nghệ, có phải ngươi đã quên chuyện ngươi từng nhận lời với ta rồi?
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Việc này ta đâu dám quên, nhưng ông xem bây giờ ta bận muốn chết, nhưng ông yên tâm, ta đã nghĩ ra cách rồi, hẳn là không phải quá lâu nữa rồi.
.Nguyên Ưng vui mừng nói: - Chuyện này là thật?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta nào dám lừa ông, ta cũng sợ bị đánh a!
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, ngươi nói gì vậy, ta thích ngươi còn không hết, làm sao lại đánh ngươi a! Ha ha... !
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.- Ta chờ tin tức tốt của ngươi! Ta đi trước, nơi này thật là vô vị!
.Nguyên Ưng vừa quay người bèn nhảy ra ngoài bức tường, lập tức nghe thấy mấy tiếng "chi nha", chỉ thấy Nguyên Ưng phóng ngựa đi xa.
.Hàn Nghệ lắc đầu, lại liếc nhìn mấy đứa "chất tử", cười thầm, có một chút thú vị như vậy! Sau đó đi vào phía đám người.
.- Hàn đại ca!
.Hùng Đệ vội vàng vẫy tay gọi.
.- Hàn Thị lang!
.Đám người Tiền Đại Phương, Triệu Tứ Giáp rối rít hành lễ với Hàn nghệ.
.Hàn Nghệ một tay khoác lên vai Tiểu Mập, lại thấy không ít thương nhân tình cảnh bi thảm, cười nói: - Sao rồi, con trai các ngươi đều không vượt qua cuộc thi!
.Đám người Tiền Đại Phương, Triệu Tứ Giáp, Bành Phương Xuânthở dài, đều xấu hổ không mở miệng.
.Con trai của thương nhân bọn họ, con đường làm quan là vô vọng, hoặc là học tập buôn bán, hoặc là ăn chơi phóng túng, hơn nửa cũng đều thiếu rèn luyện.
.Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, huynh ở đây không phải có quân đoàn hậu cần sao?
.Ngươi cũng tin thật sao a! hàn Nghệ cười ha ha nói: - Tạm thời vẫn chưa tuyển người, nếu tuyển sẽ gọi đệ đầu tiên.
.Hùng Đệ cười ha ha nói: - Đệ coi thì thôi, đệ còn phải buôn bán kiếm tiền.
.Hàn Nghệ lại nói với mấy người Tiền Đại Phương: - Tuy vậy các ngươi cũng đừng buồn, Học viện quân sự Đại Đường này cũng không phải một phường buôn bán, sau này sẽ còn chiêu mộ người, đến khi ấy lại đến đi.
.Một đám thương nhân tỏ ra vô cùng vui vẻ kinh ngạc, nói: - Thật sao? Lần sau cũng cho phép thương nhân con cháu chúng ta tham gia sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên, tuy nhiên lần tiếp theo khả năng yêu cầu còn cao hơn, nhưng không có quan hệ gì lớn với phụ mẫu.
.Những thương nhân này nào dám có yêu cầu gì, chỉ cần cho phép, bọn họ đã rất hài lòng rồi, cho dù con trai của mình không có vượt qua kỳ thi.
.Hàn Nghệ theo họ nói chuyện một lát, mãi đợi đến khi mấy đứa "chất tử" ra thao trường. Quả nhiên người từng bị Nguyên Ưng đùa bỡn đúng là không giống nhau, mấy người đồng thời nhẹ nhàng phá kỷ lục của Khế Minh, sau đó... sau đó liền cưỡi ngựa trở về.
.Lúc xế chiều, Hàn Nghệ lại vội vàng đến bên trại huấn luyện, ở đây cũng đang tiến hành trong khí thế bừng bừng.
.Hạng mục thi đều giống nhau, chỉ là thời gian quy định của trại huấn luyện dài hơn một chút, vì trước mắt cần có số lượng lớn cảnh sát hoàng gia, yêu cầu quá cao sợ rằng rất nhiều người đều không qua được.
.Vừa mới đi tới cửa liền thấy một ông lão ủ rũ cúi đầu đi ra, vẻ mặt cô quạnh, chính là lão tướng quân Lưu Phất, ông ta vừa thấy Hàn Nghệ vội vàng lên xe ngựa, ngồi xe rời đi.
.- Không phải chứ!
.Hàn Nghệ nói thầm một câu, đi vào bên trong hỏi, quả nhiên Lưu Tuấn Anh lại không vượt qua.
.Thực ra Lưu Phất là xuất thân nhà binh, lúc trước Lưu Tuấn Anh té xỉu không ảnh hưởng gì tới thể diện của ông ta, lần này lại để Lưu Tuấn Anh tới trại huấn luyện báo danh, và còn đốc thúc Lưu Tuấn Anh nhất định phải được ở lại, nhưng điều làm cho Lưu Phất không ngờ tới chính là, lần này lại có thêm một phần thi nhập học. Tên Lưu Tuấn Anh này cũng không phải một người không chịu thua kém, mấy năm nay vẫn là ăn chơi phóng túng, không làm việc đàng hoàng, kết quả vẫn là cái đức hạnh ấy, Lưu Phất nản lòng nhụt chí, bùn lầy không đỡ nổi tường.
.Mục khảo thí đầu tiên, tình hình hai bên đều tương đương nhau, hầu như những người bị loại bỏ đều là con em nhà giàu, đặc biệt là con cháu quý tộc bị loại bỏ khá nhiều, điều này cho thấy sự sa đọa trong nội bộ giai cấp quý tộc đã vô cùng nghiêm trọng.
.Kế tiếp chính là thi văn.
.Việc thi văn này thì càng đơn giản hơn, ngươi quả thực không tìm ra bất cứ lý do nào nói Hàn Nghệ hà khắc, chỉ là lấy một tấm bảng gỗ giống như bàn cờ treo lên tường, mỗi ô một chữ, thí sinh phải đứng bên ngoài cách sáu thước, tìm ra ba câu nói từ bên trong.
.Nhưng độ khó cũng là thay đổi vô cùng lớn, nếu số người ít thì giải quyết đơn giản hơn một chút, ví dụ như " buổi sáng tốt lành", "ngươi ăn cơm chưa". Số người hiện giờ báo danh nhiều như vậy, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy, các câu trong đó thực ra đều được trích ra từ "Binh pháp Tôn Tử", "Binh pháp Thái Công", "Binh pháp Tôn Tẫn", cùng một vài ngôn ngữ quân sự. Tổng cộng có hơn mười bảng chữ, tùy tiện treo lên, dù sao mỗi nhóm người lại đổi một bảng, chuyện gian lận là không có khả năng.
.Vì vậy nhìn qua có vẻ đơn giản, thực ra bên trong lại ẩn chứa rất nhiều huyền cơ. Điểm đầu tiên, những người bị cận thị ở mức trung, chắc chắn không thể vượt qua, vì cơ bản ngươi không nhìn rõ, thời đại này lại không có kính mắt. Trong thời đại này, bị cận thị là rất phiền phức, đừng có thật vất vả mới có thể tốt nghiệp, kết quả lại là cái gì cũng không thấy rõ ràng, như vậy thật là lãng phí quốc lực, lãng phí tiền thuế, bồi dưỡng một vị quan tướng quả thật cần dùng không ít tiền. Còn có phần đoán chữ, đầu tiên ngươi phải biết không ít chữ, ngươi mới có tư cách tìm trong đó, sau cùng chính là kiểm tra thí sinh có hứng thú với lĩnh vực quân sự hay không.
.Nếu như ngươi hoàn toàn không có hứng thú, vậy ngươi tới tham gia khảo thí, chắc chắn là muốn nhân cơ hội này làm quan, vì người có hứng thú tất nhiên sẽ đọc những binh pháp này.
.Hàn Nghệ không muốn hao phí quá nhiều tinh lực vào những người như vậy, vì những người như vậy có khả năng rất lớn sau khi làm quan sẽ chuyển sang quan văn, nếu ngươi muốn làm quan văn thì ngươi đi tham gia khoa cử.
.Cũng như vậy, bảng gỗ mà trại huấn luyện treo lên thì tương đối dễ hơn một chút, chính là những lời thánh nhân nói, kẻ không từng đọc sách chắc chắn cũng từng nghe qua mấy chữ "Chi, hồ, giả, dã".
.Rất nhiều người nghĩ kiểm tra thể năng là khó nhất, đã vượt qua được thì trên cơ bản đã không có vấn đề gì rồi, vì Hàn Nghệ chỉ nói đọc chữ mà thôi, nhưng không ngờ, người bị loại bỏ còn nhiều hơn so với kiểm tra thể năng, gia tộc A Sử Na đã có ba người đã không thể vượt qua.
.- Thế này là không công bằng!
.A Sử Na Di Xạ ngồi ở võ đài trong đại viện, hét ầm ầm lên: - Ngươi đây không phải thi đọc chữ, ngươi kiểm tra đều là binh pháp của người Hán, thế này với quý tộc Đột Quyết chúng ta là quá không công bằng rồi.
.Ông ta có hai nhi tử tham gia khảo thí, nhưng chỉ có một người vượt qua, lại là gục trước phần thi văn này.
.Không ít tướng lĩnh người Hồ đều gật đầu, hơn nữa ngươi làm như vậy quá đột ngột, chúng ta ngay cả cơ hội chuẩn bị trước đều không có.
.Trình Giảo Kim hừ nói:
.- Còn không bằng các ngươi bảo Hàn Nghệ thi cưỡi ngựa.
.A Sử Na Di Xạ nói: - Theo lý là nên như vậy a, nếu như quan tướng ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, như vậy làm tướng quân gì chứ?
.Vô sỉ!
.Đám người Lý Tích đều khinh thường A Sử Na Di Xạ.
.Đây chính là giang sơn của người Hán, không thi binh pháp của người Hán mà thi ăn chân dê của người Hồ sao, sao ngươi không đi chết đi a!
.Hàn Nghệ cười nói: - Tướng quân A Sử Na nói có lý, việc này thật không thể trách lệnh công tử!
.A Sử Na Di Xạ nói: - Đương nhiên không thể trách.
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên càng không thể trách ta!
.- Không trách ngươi trách ai, ra chiêu độc như vậy.
.- Muốn trách chỉ có thể trách bản thân tướng quan A Sử Na ông thôi.
.- Trách ta? Dựa vào cái gì trách ta?
.A sử Na Di Xạ kích động nói.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: - Bồi dưỡng hậu bối vốn là chuyện của phụ mẫu, tướng quân A Sử Na ông tới Trường An cũng đã nhiều năm, theo lý nên đốc thúc lệnh công tử học tập binh pháp, nhưng ông sao lại không làm như vậy? Khế Bật tướng quân đây không phải cũng là xuất thân quý tộc Đột Quyết sao, thế nhưng tại sao Khế Minh lại có thể vượt qua.
.Khế Bật Hà Lực cười ha ha nói: - Lời này có lý.
.A Sử Na Di Xạ hừ nói: - Ngươi hỏi tên nhãi này, gã học được toàn bộ Binh pháp Tôn Tử sao? Còn không phải phu nhân gã dạy sao.
.Khế Bật Lực Hà nói:
.- Đúng thì như thế nào? Hai nhi tử của ta đều vượt qua kỳ thi, có thể coi là học viên của Học viện quân sự Đại Đường rồi, ngươi chỉ có một nhi tử, bảo nhi tử ngươi cẩn thận một chút, đừng có quá phách lối nữa, tránh cho lại trách nhi tử của ta ỷ đông đánh ít.
.A Sử na Di Xạ nói: - Ngươi đừng quên, gia tộc A Sử Na chúng ta còn bốn người đã vượt qua kỳ thi, đến khi ấy còn không biết là ai ỷ đông đánh ít.
.Hàn Nghệ âm thầm cười khổ một tiếng, nói: - Nếu không có việc gì thì ta ra ngoài làm việc.
.- Đợi một chút!
.A Sử Na Di Xạ lôi kéo Hàn Nghệ, cười ha ha nói: - Hàn Nghệ, việc này ngươi hãy sắp xếp một chút đi, để cho tiểu nhi tử kia của ta cũng vượt qua, ngươi để quý tộc Đột Quyết chúng ta dựa vào kiến thức của người Hán, theo lý nên ưu đãi một chút chứ!
.Cộng điểm cho dân tộc thiểu số? Ông cũng đúng là người khởi xướng rồi! Hàn Nghệ cười nói: - Thật sự xin lỗi, không thể phá vỡ quy tắc, ông có biết có bao nhiêu công tử của đại thần bị loại bỏ rồi không? Với lại lệnh công tử vẫn còn nhỏ, vẫn còn cơ hội, năm nay cố gắng học binh pháp đi.
.Trong lòng lại nghĩ, lần tiếp theo lão tử sửa đổi thi Hiền giả lục học, ha ha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận