Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 583: Lão lưu manh chính trực

.Tuy rằng Lý Trị loại bỏ được Trương Minh, nhưng không thể đẩy người mình vừa ý lên, bởi vì nhìn từ trạng thái nơi này, chức Ngự sử trung thừa xem như vô duyên với Hàn Nghệ, vậy thì hiệp đấu này cũng chỉ có thể xem như là đánh ngang tay thôi.
.Cứ như vậy, lần đầu tiên Hàn Nghệ tấn công ngưỡng cửa ngũ phẩm, hoàn toàn tuyên cáo thất bại.
.Bởi vì theo tình trạng trước mắt, là hoàn toàn không thể nào, những quý tộc này tuyệt đối sẽ không cho phép Hàn Nghệ chưởng quản Ngự Sử Đài đâu.
.Vì sao trong lịch sử lại định nghĩa Mã Chu khi còn sống thành huyền thoại, cũng bởi vì Mã Chu xuất thân bần hàn, có thể bước lên tới độ cao kia, đã chính là một kỳ tích rồi, nhưng ông ta cũng phải tốn hai mươi năm quang cảnh, mà Hàn Nghệ lại chưa dùng đến một năm, đây là việc mà đám quý tộc tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra đâu.
.Đây là nỗi bi ai của thứ tộc a!
.Nếu Hàn Nghệ muốn thượng vị, nhất định phải làm được một số việc, đầu tiên là phải đạt được thực quyền nhất định, hắn có thể lập công thượng vị, vậy thì trong quá trình này, nhất định sẽ phải đắc tội với quý tộc đấy, dù sao nếu hắn cầm quyền sẽ làm quý tộc khó chịu, khiến cho đám quý tộc càng thêm xa lánh hắn, hiện tại hắn gần như đã đắc tội hết một lượt đám quý tộc rồi, điều này cực kỳ bất lợi với con đường làm quan của hắn đấy.
.Nhưng cho dù hắn tìm cách lấy lòng những quý tộc này, thì bọn họ cũng sẽ không nể mặt hắn đâu.
.Ở tại một xã hội coi trọng bối cảnh, thì tiền đồ của Hàn Nghệ là một vùng mờ mịt.
.Kỳ thật chính bản thân Hàn Nghệ cũng thấy mờ mịt, hắn tất nhiên muốn làm Ngự sử trung thừa, nhưng nếu hắn phải tiêu phí vài chục năm để thượng vị, lúc ngồi lên chiếc ghế đó, thì người cũng già rồi, còn có thể làm gì nữa, nhưng hiện tại cũng không biết phải theo ai, không biết nên đột phá ngưỡng cửa này bằng cách nào nhanh nhất, nếu như Trưởng Tôn Vô Kỵ phản đối, vậy thì hắn cũng chấp nhận, dù sao người ta quyền khuynh triều dã, đây chỉ do thực lực không bằng người thôi, nhưng vấn đề là phe phái của Trưởng Tôn Vô Kỵ đều không lên tiếng, điều này nói lên tất cả các đại thần đều kiên quyết phản đối hắn đấy, chuyện này không phải là tranh giành đảng phái nữa, mà đã thành tranh giành giai cấp rồi.
.Đây là một vấn đề vô cùng phức tạp.
.Vì sao lúc trước Trưởng Tôn Vô Kỵ từng nhận lời trong tương lai sẽ sửa lại nguyên quán của Hàn Nghệ thành môn hạ của Nam Dương Hàn Thị, hành động này chính là vì quét dọn chướng ngại trên con đường sĩ đồ thay hắn đấy, đối với Hàn Nghệ thì có lẽ không là gì, nhưng đối với người bên ngoài, chỉ sợ sẽ là một lời hứa hẹn vô cùng trọng yếu. Phải biết rằng người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, điều đó chứng tỏ căn cứ vào xuất thân của Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có cách nào để trực tiếp đề bạt hắn lên chức, trước đó còn phải sửa lại xuất thân của hắn đã.
.- Hừ! Bệ hạ không khỏi quá nóng vội rồi.
.Ra khỏi đại điện, Chử Toại Lương khẽ hừ một tiếng, nói: - Bệ hạ nghĩ rằng chúng ta không nói lời nào, thì chức Ngự sử trung thừa trừ Hàn Nghệ ra không còn ai khác chắc, chẳng lẽ bệ hạ không biết, mỗi lần ngài ấy đề bạt Hàn Nghệ, cũng đều là đặc biệt đề bạt đấy, đã xúc phạm khiến cho rất nhiều người tức giận rồi, cả triều văn võ sao có thể đáp ứng cho Hàn Nghệ bước vào phạm vi của quý tộc chứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ cười thản nhiên, kỳ thật ông ta ngược lại rất muốn cho Hàn Nghệ đảm nhiệm chức Ngự sử trung thừa đấy, bởi vì Hàn Nghệ là người của ông ta nha, tương đương với vị trí này còn không bị mất, nhưng ông ta lại không thể nói rõ, thế này cũng rất hao tâm tổn trí. Nếu chẳng may Lý Trị cho một kẻ ông ta hoàn toàn không nắm ở trong tay ngồi lên vị trí này, thì sẽ càng thêm bất lợi với ông. Nhưng ở bề ngoài, để Hàn Nghệ lên làm Ngự sử trung thừa là bất lợi nhất với ông ta.
.Lai Tể đột nhiên bảo: - Hàn Nghệ phỏng chừng là không thể nào rồi, như vậy hiện tại trong triều có ai có tư cách lên làm chức Ngự sử đại phu này nhất đây?
.Liễu Thích cười lạnh: - Những người đức cao vọng trọng trong triều nhiều không kể xiết, nhưng sau vụ án của Trương Minh, thì Ngự Sử Đài trở nên càng thêm mẫn cảm, cho dù có người muốn làm chức Ngự sử đại phu này, sợ rằng cũng sẽ phải suy nghĩ rất kỹ đấy.
.So sánh với đám quần thần túm năm tụm ba xì xào bàn tàn, thì Hàn Nghệ lại có vẻ có chút cô đơn chiếc bóng rồi, tuy rằng hắn mới vừa lập công lớn, nhưng sự thật chính là tàn khốc thế đấy. Một người cô đơn bước ra phía ngoài cung. Đương nhiên, cũng nghe được không ít những lời châm chọc khiêu khích nhằm vào hắn nữa.
.Đột nhiên, bả vai hắn bị người chụp mạnh một cái, hơn nữa vừa rồi hắn không có chú ý, nên không tránh khỏi khiến hắn bị đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái mặt già đang cười tủm tỉm nhìn hắn: - Lư ---- Lư quốc công?
.Trình Giảo Kim nhếch môi cười ha ha: - Hậu sinh tiểu tử, không nghe theo lời của lão phu, bị thua thiệt rồi đi.
.Hàn Nghệ sửng sốt: - Vãn bối không biết mong Lư quốc công chỉ giáo cho?
.Trình Giảo Kim cười nói: - Thông thường, có ba cách để làm quan, đại thần tiến cử, tuy nhiên chỉ có đám con dòng cháu giống mới có tư cách này, mặt khác chính là khoa khảo và quân công. Mà ngươi thực sự lại không thông qua ba cách này để làm quan, nên nếu bệ hạ muốn đề bạt ngươi, tất nhiên sẽ không đủ nắm chắc rồi, Mã Chu người ta dầu gì cũng xuất thân từ người đọc sách, vẫn là cao hơn chút so với ngươi, hơn nữa tài văn chương xuất chúng, khiến người khác tin phục, nên Thái Tông Thánh Thượng mới có thể đặc biệt đề bạt đấy.
.- Kỳ thật bệ hạ đã rất quan tâm tới ngươi rồi, chỉ là xuất thân của ngươi hơi có chút bần hàn, vừa rồi trong triều cũng không có ai ủng hộ ngươi cả, cho nên ngươi thà rằng đến dưới trướng lão phu đi, mặc dù là trong quân cũng phải nhìn môn hộ, nhưng có lão phu ủng hộ ngươi, chỉ cần ngươi lập được nhiều quân công, thì việc thăng chức cũng không phải là nói chơi đâu.
.Có lý có cứ, làm cho người ta không thể không tin phục, sở dĩ Hàn Nghệ rất khó mà đột phá ngưỡng ngũ phẩm này, đơn giản cũng bởi vì các đại thần trong triều đều phản đối, không có ủng hộ hắn, nếu như Trình Giảo Kim ủng hộ hắn, vậy thì hắn sẽ lăn lộn trong quân rất dễ, không phải nói chơi, một câu nói của Trình Giảo Kim ở trong quân, cũng tương đương với một câu của Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trong triều, đó là nhất ngôn cửu đỉnh đấy.
.Hơn nữa triều Đường là quốc gia thượng võ, nếu ngươi lăn lộn tốt trong quân, thì địa vị trong triều của ngươi cũng là nước lên giường cao thôi.
.Hàn Nghệ nghe ông ta kéo dài nửa ngày, kết quả vẫn cứ là muốn mời chào hắn, trong lòng cũng tò mò vạn phần: - Lư quốc công, xin thứ cho vãn bối cả gan hỏi một câu, vì sao Lư quốc công lại để mắt đến vãn bối như vậy?
.- Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.
.Trình Giảo Kim chậc chậc vài tiếng, mới nói: - Lão phu mời chào nhân tài, người quá chính trực, lão phu không cần, bởi vì trong cuộc chiến luôn có thiên biến vạn hóa, là tròn đấy, người quá trính trực là vuông, không thích hợp để dẫn binh đánh giặc, ngươi mà cho lão thất phu Ngụy Trưng kia đi, trừ phi là mèo mù bắt được chuột chết, bằng không ấy, không nghi ngờ gì sẽ phải thua. Nhưng người quá khéo đưa đẩy, lão phu cũng không muốn, bởi vì người quá khéo đưa đẩy, sẽ chỉ quan tâm chính bản thân mình, việc đánh giặc ấy mà, có đôi khi chỉ dựa vào một khẩu khí, mà người khéo đưa đẩy lại khuyết thiếu một khẩu khí kiên cường này.
.Ông ta càng nói càng hăng say, nhất thời hứng khởi, lại chụp một cái nữa lên vai Hàn Nghệ.
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ suýt nữa thì quỳ xuống, hắn đau gần chết. Lại nghe Trình Giảo Kim cười ha ha nói tiếp: - Chỉ có người chính trực lưu manh giống ngươi, mới được lão phu thưởng thức nhất, không nói gạt ngươi, lão phu đau khổ tìm kiếm bao nhiêu ngày, vẫn không được toại nguyện, cuối cùng vẫn là ông trời không phụ lòng người, rốt cục để lão phu tóm được ngươi rồi.
.Chính trực lưu ---- lưu manh. Đây là khen hay là chê vậy! Hàn Nghệ nghe vậy dở khóc dở cười, hỏi lại: - Tựa như lão tướng quân ấy đúng không? Trong lòng hắn bổ sung một câu, lão lưu manh chính trực.
.- Đúng rồi.
.Lời Trình Giảo Kim vừa nói ra khỏi miệng, chợt cảm thấy mình bị lừa, bèn ho nhẹ một tiếng, hỏi: - Thế nào đây, có đến dưới trướng lão phu không?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không đi.
.Thẳng thắn như thế!
.Trình Giảo Kim tức giận trợn hai mắt hỏi; - Vì sao? Chớ không phải là ngươi khinh thường lão phu?
.- Đương nhiên không phải thế.
.Hàn Nghệ nói: - Ta đây còn không phải vì sợ chết sao.
.Trình Giảo Kim nói: - Nói hươu nói vượn. Nếu ngươi mà sợ chết, thì dám đắc tội với đám vương công quý tộc kia sao. Nói xong ông ta lại thấp giọng bảo: - Ngươi không thấy là những người như bọn họ còn khủng bố hơn cả kẻ thù trên chiến trường sao, toàn những kẻ ăn tươi nuốt sống đấy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Điều này ta biết rõ, nhưng có câu là trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ta không sợ âm mưu quỷ kế, cũng không sợ bị người ở sau lưng đâm dao nhỏ, ta chỉ sợ đao thật thương thật thôi, không đi đến đường cùng, ta tuyệt đối sẽ không chọn dùng phương thức đó để giải quyết vấn đề. Mà trên chiến trường không phải là có đao thật thương thật đó sao.
.Câu đấy hoàn toàn là lời nói thật, hắn chỉ sợ người ta vác đao tới chém hắn, bởi vì loại đối kháng này xác xuất thắng bại chỉ có năm mươi năm mươi thôi.
.Trình Giảo Kim ngẩn người, vỗ đùi, giận hắn không chịu tranh giành bảo: - Có phải tiểu tử ngươi thẩm án đến hồ đồ cả đầu óc rồi không, ngươi đợi ở đây không có tiền đồ đâu, những người đó sẽ không có ngươi tiếp tục đi lên trên nữa.
.Mẹ kiếp. Ngươi làm gì mà chụp đùi ta chứ! Hàn Nghệ vừa xoa đùi, vừa nói: - Lư quốc công. Vãn bối có thể sánh vai cùng đi với người, cũng đã là một kỳ tích rồi, thì kỳ tích kế tiếp tất nhiên cũng sẽ cách không xa, chính như lời của Lư quốc công ấy, trời không phụ lòng người a.
.Trình Giảo Kim hắc một tiếng, hỏi: - Tiểu tử ngươi tính toán đi vào ngõ cụt sao?
.Hàn Nghệ cười ha ha bảo: - Bởi vì là ánh sáng luôn ở ngay phía trước đấy.
.Hậu cung.
.- Nói như vậy.là không thể nào đề bạt Hàn Nghệ lên chức Ngự sử trung thừa sao?
.Võ Mị Nương sau khi nghe Lý Trị trút cơn bực tức xong, thì cũng không khỏi sầu mi khổ kiểm.
.Lý Trị thở dài: - Nhìn tình hình trước mắt thì là như vậy, bất thể nói thế nào, xuất thân của Hàn Nghệ là chỗ thiết hụt vốn có của hắn, trẫm dám nói, nếu hôm nay người trẫm cất nhắc là Thiện Hành hoặc Sư Quái, thì tuyệt đối sẽ không gặp nhiều trở ngại đến vậy.
.Võ Mị Nương buồn bực nói: - Vậy thì phải làm thế nào, Hàn Nghệ ở lại Dân an cục chỉ có thể xử lý một số việc thực, không thể ủng hộ cho bệ hạ ở trong triều được.
.Lý Trị lắc đầu: - Trẫm cũng vì việc này mà hao tổn tinh thần, hiện tại trẫm khẩn cấp cần người tài trợ giúp trẫm, trẫm không đợi được lâu như vậy. Nói xong y lại thở dài một tiếng: - Chẳng có ai hoàn mỹ cả!
.Y cực kỳ hài lòng về Hàn Nghệ, nhưng chỉ có mỗi xuất thân, làm cho người khác vô cùng rối rắm, cho dù xuất thân con cháu quan lại, bất kể là quý tộc hay là thứ tộc, là một người đọc sách cũng được, nhưng cố tình lại xuất thân là một nông phu, thật sự là một đống phân chuột làm hỏng cả nồi cháo.
.Võ Mị Nương nhíu mày lại, suy nghĩ một chút, mới nói: - Nếu muốn nhanh chóng nâng cao địa vị của Hàn Nghệ, thì chỉ có một biện pháp duy nhất thôi.
.Lý Trị hỏi: - Biện pháp gì?
.- Đám hỏi.
.Võ Mị Nương nói.
.- Đám hỏi ư?
.Lý Trị sửng sốt, lập tức lắc đầu: - Biện pháp này không được, không nói đến có tìm được quý tộc thích hợp làm đám hỏi với Hàn Nghệ hay không, cho dù có, thì cũng không được, chẳng lẽ nàng đã quên Hàn Nghệ đã có gia đình rồi sao, tất cả mọi người đều biết hắn là người đã có thê thất đấy.
.Võ Mị Nương nói: - Chẳng lẽ bệ hạ không cảm thấy kỳ quái sao, tuy rằng Hàn Nghệ nhiều lần đề cập tới thê tử của hắn, nhưng từ trước đến giờ thê tử của hắn chưa từng lộ mặt qua, theo lý mà nói, hiện giờ Hàn Nghệ lăn lộn trong Trường An tốt như vậy, hẳn là đã sớm đón vợ hắn đến rồi chứ.
.Lý Trị giương mắt ngẫm nghĩ một chút: - Đúng rồi, nàng không nói, trẫm còn thật đúng là không chú ý đến, việc này ngược lại khá kỳ quái, đợi hôm nào trẫm nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng, nếu hắn còn chưa lập gia đình, vậy thì lấy địa vị cùng của cải hiện giờ của hắn, hơn nữa có trẫm nhúng tay mai mối, thì cũng không khó để tìm được một nữ tử nhà quý tộc làm đám hỏi với hắn đâu.
.Võ Mị Nương đột nhiên bảo: - Nhưng đây cũng không phải việc có thể giải quyết luôn được, bệ hạ cũng không thể chỉ đặt tầm mắt trên người Hàn Nghệ thôi, cho dù Hàn Nghệ có thông minh đến mấy, cho dù hắn làm tới chức Ngự sử trung thừa, thì đó cũng chỉ là một người thôi, không đầy đủ, còn có một số người đáng giá để bệ hạ tranh thủ đấy.
.Lý Trị hỏi: - Ai?
.Võ Mị Nương chuyển mắt nói: - Tỷ như Thứ sử Dương Châu Dương Tư Nột.
Bạn cần đăng nhập để bình luận