Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 688.1: Đấu tranh còn chưa kết thúci

.Hôm sau!
.Triều đình ban bố bố cáo, triều đình quyết định vào tám ngày sau, cử hành một lần đại hội giao lưu mậu dịch ở ngõ Bắc, đến lúc đó sẽ có thương nhân các quốc gia tham gia.
.Tin tức này vừa ra, khiến mọi người mở rộng tầm mắt, bởi vì đây có thể xem xem là một loại thỏa hiệp của triều đình đối với ngõ Bắc, tuy rằng triều đình đã viết ra lý do vô cùng tỉ mỉ, nhưng vẫn còn có người đang kinh ngạc, ở trước kia đây là điều không dám tưởng tượng.
.Đồng thời, thị sở hai chợ và ngõ Bắc cũng cùng phát ra bố cáo, vào hai ngày sau, hai chợ đã có thể sử dụng phiếu mua hàng của ngõ Bắc, và dán ra một bức hàng mẫu của phiếu mua hàng vô cùng lớn, viết rất tỉ mỉ làm như thế nào phân biệt thật giả.
.Điều này cũng đã chứng tỏ hai chợ và ngõ Bắc lại lần nữa đã đạt thành hợp tác.
.Mà lúc trước, hai chợ và Nguyên gia hợp tác đối kháng ngõ Bắc, điều này cũng đã nói rõ rằng Nguyên gia đã là nỏ mạnh hết đà.
.Đồng thời, Vạn Phúc Lâu và Đắc Nguyệt Lâu quyết định khôi phục thi vòng loại Giọng hát hay, và rõ ràng cho thấy, không không cho ca kỹ hai ngõ tham gia.
.Loại tin tức này đã cho thấy, ngõ Bắc chỉ giải hòa với hai chợ, chứ chưa hợp tác với Nguyên gia, và còn chuẩn bị thừa thắng truy kích.
.Chuyện cho tới nước này, Nguyên gia gần như đều luôn bị động ăn đòn, rất nhiều ngôn luận về Nguyên gia như măng mọc sau mưa tỏa ra, đám địa chủ thứ tộc vô cùng hưng phấn, ngõ bắc chiến thắng Nguyên gia, chính là thứ tộc chiến thắng quý tộc, đây là điều không thể tưởng tượng nổi, điều này cũng cho bọn họ sự ủng hộ rất lớn, ngôn luận như thế này càng truyền càng thịnh.
.Còn giai tầng quý tộc ấy mà, bởi vì bên trong cũng không đồng lòng, quân phiệt Quan Trung đối với chuyện này đương nhiên vô cùng khó chịu, chỉ vì Hàn Nghệ thân ở giữa lốc xoáy, động cũng không động được, bởi vậy bọn họ chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng. Nhưng sĩ tộc Sơn Đông lại có chứa vui sướng khi người gặp họa, dù sao Thác Bạt gia tộc là quý tộc Tiên Ti, cũng cũng không phải là cùng phái với bọn họ, chẳng qua bọn họ đối với chuyện này cũng chỉ tỏ vẻ miệt thị, chó cắn chó miệng đầy lông.
.Thậm chí còn lén lút nói, Nguyên gia cùng Hàn Nghệ không có gì khác nhau, đều là thương nhân ti tiện.
.Đại trạch Nguyên gia.
.- Buồn cười, Hàn Nghệ hắn quá vô sỉ rồi, bên kia thả ra tin tức, nói chúng ta chỉ có nhận thua, mới có thể tham gia đại hội giao lưu mậu dịch, bên này lại giả vờ giả vịt phái người tới mời chúng ta.
.Nguyên Khánh sau khi không quá khách khí cự tuyệt lời mời của Trà Ngũ, thì lập tức bắt đầu quay về hướng Nguyên Triết oán giận.
.Nguyên Triết khép hờ hai mắt, không lên tiếng, trông có vẻ vô cùng bình tĩnh.
.Nguyên Khánh không biết nguyên nhân bên trong, vội vàng nói: - Công tử, hiện tại bên ngoài mỗi người đều đang chê cười Nguyên gia chúng ta, cứ tiếp tục như vậy, đối với danh dự Nguyên gia chúng ta sẽ có tổn hại không nhỏ. Chúng ta nhất định phải làm cái gì đó.
.Khi nói chuyện, đột nhiên có một người từ bên ngoài tiến vào, chính là Nguyên Mẫu Đơn.
.- Mẫu Đơn tỷ.
.Nguyên Khánh khẩn trương thi lễ.
.Nguyên Triết cũng khẩn trương đứng dậy, hành lễ nói: - Cô cô.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nguyên Khánh, ngươi đi xuống trước.
.- Vâng.
.Đợi sau khi Nguyên Khánh đi xuống, Nguyên Mẫu Đơn hướng về phía Nguyên Triết nói: - Nguyên Triết, đến tột cùng hội nghị đã quyết định như thế nào, vì sao một chút động tác ngươi cũng đều không có? Chẳng lẽ ngươi nhận thua như vậy sao?
.Đối mặt với chất vấn của Nguyên Mẫu Đơn, Nguyên Triết cũng không dám giả bộ người chết, ngượng ngùng cười nói: - Cô cô, thúc thúc chưa nói với người sao?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, nói: - Thật ra không có nói tỉ mỉ.
.Nguyên Triết cười nói: - Đại gia gia bọn họ đã quyết định, về hết thảy công việc nhằm vào ngõ Bắc, đều giao do thúc thúc đi xử lý, cháu chỉ phụ trách quản lý toàn bộ thị trường Nguyên gia. Cho nên mặc kệ ngõ Bắc ở bên ngoài làm gì, cũng đã không do cháu quản nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn vội vàng nói: - Đại ca của ta kia, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao, trông cậy vào lời của huynh ấy, Nguyên gia chúng ta nhất định thất bại.
.Nguyên Triết liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, đột nhiên ha hả mỉm cười, nói: - Cô cô, cô cô cũng đừng làm khó dễ cháu nữa, đừng nói cháu cũng không rõ ràng, cho dù cháu biết đi nữa, cháu cũng nhất định phải giữ bí mật hết thảy, đây là quy củ gia tộc, nếu cô cô muốn biết, cô cô có thể đi tìm thúc thúc hỏi rõ ràng.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người, làn da nhẵn nhụi kia lộ ra một tia hồng nhuận, tăng thêm kiều diễm, nói: - Vậy ngươi có biết huynh ấy đi nơi nào không?
.Nguyên Triết kinh ngạc nói: - Không thấy thúc thúc sao? Chuyện này.
.Y lời còn chưa nói hết, Nguyên Mẫu Đơn liền xoay người đi ra ngoài.
.Nguyên Triết há to miệng, trôi qua một lát, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: - Ta đây thật sự không biết a!
.Bạo quân Dương đế huynh trong cuộc đời đã làm không ít chuyện xấu, nhưng ở trong những chuyện xấu kia, cũng có một vài lần đã tạo phúc cho hậu nhân, tỷ như kênh Quảng Thông này, kênh đào đã nối liền giữa Trường An và Đồng Quan, khiến thủy thuyền vận tải trên bờ tây Hoàng Hà không cần phải trải qua Vị Thủy khúc khuỷu mà tốc hành tới kinh thành Trường An, bởi vậy cũng được gọi là kênh phú dân.
.Lúc này ở kênh Quảng Thông có một bến tàu dân dụng đang đứng mấy người, đúng là Hàn Nghệ, Dương Triển Phi, Thẩm Tiếu, Hùng Đệ, Tiểu Dã, Thẩm Quý, ngoại trừ Dương Triển Phi bên ngoài, còn lại đều là người Dương Châu điển hình.
.Bọn họ hôm nay tới đây, cũng là vì nghênh đón thương đội Giang Nam, dù sao Hàn Nghệ cũng đánh chiêu bài quê hương, không quan tâm trong lòng có nghĩ đến hay không, dù sao thì cũng phải làm bộ một chút.
.Dương Triển Phi đứng ở bên cạnh, trầm mặt, có vẻ không vui, ngập ngừng nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: - Hàn Nghệ, tại địa khu Quan Trung này, Dương gia ta cũng là quý tính số một số hai, ngươi kêu ta tới đây nghênh đón một đám thương nhân, thế này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhị công tử, rồng mạnh không đè được rắn địa phương, có lẽ những người đó ở Trường An chỉ là một đám quần đất mũ cũ, nhưng ở địa khu Giang Tả, bọn họ vô cùng có thế lực, đây chính là ngươi nói. Nếu bọn họ không phối hợp với ngươi, ngươi sẽ có thêm rất nhiều phiền toái, ngươi đang ở tại Trường An cho bọn họ lễ ngộ như thế, thì bọn họ ở Dương Châu tất nhiên cũng sẽ ủng hộ ngươi, cho nên chuyến này đối với ngươi mà nói, là giá trị thiên kim. Đợi cho tương lai ngươi ra ngoài là Tướng quân, vào triều là Tể tướng, còn sẽ có người nhớ rõ những thứ này sao?
.Dương Triển Phi nghe xong, cũng không lên tiếng nữa.
.- Đến rồi, đến rồi!
.Hùng Đệ đột nhiên chỉ vào phía đông, kích động hô lớn.
.Đám người Hàn Nghệ lập tức đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy phía đông con sông xuất hiện vài điểm nho nhỏ, dần dần những điểm nhỏ ấy càng ngày càng lớn, từng chiếc từng chiếc thuyền hàng cỡ lớn lộ ra thân ảnh khổng lồ của nó.
.- A? Nơi đó như thế nào lại có một người nằm.
.Hùng Đệ mở to đôi mắt nhỏ hiếu kỳ nói.
.Chỉ thấy ở trên con thuyền chở hàng đầu tiên có một người đang nằm, quần áo đen, hở ngực lộ nhũ, một tay nhẹ nhàng lơ lửng, nhưng do quá xa, nên không thấy rõ diện mạo.
.Bỗng nhiên, mơ hồ nhìn thấy một người hầu nam trẻ tuổi đi đến đầu thuyền, hô vài câu.
.Người nọ xoa xoa mắt, lảo đảo đứng dậy, đột nhiên, y làm ra một động tác khiến cho mọi người đều hoảng sợ. Chỉ thấy y đưa chân một cước.
.Lập tức nghe được trong miệng y hô lên một tiếng la hét: - Không xong!
.Ngay sau đó lại nghe được "Bùm" một tiếng.
.Hàn Nghệ, Hùng Đệ đều nhìn đến si ngốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận