Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 420.1: Tiểu nhân dễ lừa, quân tử khó dây dưa

.Tuy mức tiêu thụ của ngày nữ nhân cũng rất không tồi, nhưng bất kể nói thế nào, nam nhân vẫn là chủ lực tiêu phí, bởi vậy ngày nam nhân đến, thương gia của ngõ Bắc nên có cảm giác mong chờ mới đúng, nhưng hôm nay những ông chủ này dường như chẳng có cảm giác mong chờ, ngược lại còn mặt mày u ám.
.Thật ra bọn họ đều là người rất vô tội, thương nhân mà, đương nhiên là ở đâu có tiền thì đến đó, điểm này chẳng có gì khác với ruồi bọ, nhưng bất cứ chuyện gì một khi có lẫn khúc mắc lợi ích là sẽ trở nên vô cùng phức tạp, ngõ Bắc tuy đã mang đến lợi ích cho bọn họ, nhưng đồng thời cũng làm tổn hại lợi ích của nhiều người, những người này nhất định sẽ liên hợp với nhau chống đối ngõ Bắc để bảo vệ lợi ích của mình, mà còn là đẩy vào chỗ chết.
.Tiền Đại Phương mặt mày ủ dột đến cửa hàng, nhìn đông ngó tây, vì một hạt gạo rơi trên mặt đất mà gào thét các nhân viên cửa hàng, khiến các nhân viên đều có chút không thích ứng.
.Bỗng nhiên, hai mắt ông ta liếc ra ngoài cửa, vội vã đi ra ngoài: - Ây ây ây, Triệu lão tứ, xin dừng bước, xin dừng bước.
.Triệu Tứ Giáp vừa mới đến, quay đầu lại nói: - Tiền lão ca, có chuyện gì tốt chiếu cố tiểu đệ à!
.Tiền Đại Phương cười ha hả nói: - Chê cười lão ca rồi phải không, một người mua gạo như ta có thể có chuyện gì tốt chiếu cố ngươi, ta còn phải hy vọng ngươi chiếu cố nhiều. Ngừng một chút, ông ta lại nói: - Đúng rồi, sao hôm nay ngươi đến muộn vậy?
.Triệu Tứ Giáp nói: - Trước đó ta thuận tiện đến cửa hàng ở chợ Đông xem thử, tình hình hiện tại, ngươi cũng biết đấy, không đến xem cũng không yên tâm.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.Tiền Đại Phương thở dài, nói: - Ngươi nói chuyện gì đó, chúng ta đã trêu ai chọc ai, ở đây đang làm yên ổn, lại bắt chúng ta dọn đi.
.Triệu Tứ Giáp cũng lắc đầu thở dài: - Muốn trách à, chỉ trách ngõ Bắc này quá nhỏ thôi, cũng chỉ có mấy cửa hàng chúng ta vào được, nhưng hai chợ còn có hàng trăm cửa hàng, bọn họ có thể nhìn ngõ Bắc tốt sao.
.Tiền Đại Phương nói: - Vậy cũng phải, nói cho cùng vẫn là ngứa mắt chúng ta, lão tứ, ngươi dự định thế nào?
.Triệu Tứ Giáp nói: - Việc này cũng thật là khó xử, hiện giờ thương nhân của hai chợ đều đã liên hợp lại rồi, nếu như chúng ta không quay về thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi hai chợ, nói cho cùng, chúng ta ai dám từ bỏ hai chợ chứ.
.Tiền Đại Phương cau mày nói: - Nói như vậy thì không sai, nhưng ngõ Bắc cũng có ưu thế của ngõ Bắc, kịch, ngày nữ nhân, thanh lâu, và cửa hàng ít, cạnh tranh cũng ít, đây đều là thứ mà hai chợ không có, ta chỉ sợ chúng ta đi rồi, thương nhân khác lại vào, kết quả ngõ Bắc vẫn phát đạt, vậy thì chúng ta thiệt lớn rồi.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Chuyện này ngươi yên tâm, nếu chúng ta, vậy thì nhất định phải nói rõ với hành hội bên kia trước, thương nhân của hai chợ cũng không được đến Ngõ Bắc, nếu không thì chúng ta không thể đáp ứng.
.- Ừm, chuyện này là nhất định.
.Tiền Đại Phương gật gật đầu, lại nói: - Nhưng vừa nãy ta đã hỏi những cửa hàng khác, hơn nửa đều là xem chừng, duy chỉ có Từ Cửu và Lạp Mỗ hai người tỏ vẻ sẽ không rời khỏi ngõ Bắc.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Chúng ta có thể so với bọn họ sao, chỉ Tự Do Chi Mỹ, mấy ngày nay đã kiếm được đến mấy ngàn quan, cửa hàng của Từ Cửu ở chợ Tây mấy năm cũng không kiếm được nhiều như vậy. Hơn nữa, ta nghe nói còn có phần trong Phượng Phi Lâu ở đây nữa, Lạp Mỗ thì càng không cần phải nói, chỉ cần ngày nữ nhân còn mở ra là ông ta sẽ không đi, hương liệu và son của ông ta cũng không sợ không có người đến mua, nhưng chúng ta một người bán vải, một người bán gạo, nếu không ai đến, chúng đều chết nghèo.
.Tiền Đại Phương nói: - Cũng không thể nói như vậy, ta cảm thấy Lạp Mỗ nói cũng không phải không có lý, hiện tại chuyện này còn chưa chắc chắn, ngươi cũng không phải chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Hàn Nghệ, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.
.- Vậy đương nhiên là càng tốt rồi.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Nhưng ta thấy việc này rất khó, hai chợ kia bao nhiêu thương nhân, chúng ta chỉ có mấy người, đâu phải đối thủ của người ta.
.Tiền Đại Phương liếc nhìn Triệu Tứ Giáp, thở dài. Thật ra ông ta căn bản không muốn rời khỏi ngõ Bắc, hai chợ mỗi ngành nghề đều có không ít cửa hàng, áp lực cạnh tranh quá lớn, còn ở đây chỉ có hai hàng, chỉ cần đảm bảo lưu lượng khách, bọn là ngồi mát ăn bát vàng.
.Lúc nói chuyện, chợt thấy Trà Ngũ dẫn theo mấy tôi tớ cầm mấy cuộn vải đỏ đi về phía Phượng Phi Lâu.
.Tiền Đại Phương vội gọi lại: - Trà Ngũ, Trà Ngũ.
.Trà Ngũ quay đầu nhìn, đi đến, cười nói: - Tiền chưởng quỹ có gì chỉ bảo?
.- ở ngõ Bắc này ai dám chỉ bảo ngươi chứ.
.Tiền Đại Phương trêu chọc một câu, lại nói: - các ngươi cầm nhiều vải đỏ như vậy làm gì, không phải là đông chủ ngươi có hỉ chứ.
.Trà Ngũ cười nói: - cũng coi như là hỉ sự đi, không phải là Cố Khuynh Thành đã đến Phượng Phi Lâu chúng ta sao, tiểu Nghệ ca chúng ta tính làm một buổi chiêu đãi cho Cố Khuynh Thành.
.- Buổi chiêu đãi?
.- Ồ, buổi chiêu đãi này chính là nghi thức chào mừng.
.- À.
.Tiền Đại Phương gật gật đầu.
.Trà Ngũ nói: - Nếu nhị vị chưởng quỹ không có chuyện gì, vậy thì ta đi làm việc trước.
.- Mời tự nhiên, mời tự nhiên.
.Trà Ngũ này đi rồi, Triệu Tứ Giáp vừa tức vừa buồn cười, nói: - Đã là lúc nào rồi, Hàn Nghệ hắn còn có tâm tư chơi những trò này.
.Tiền Đại Phương nói: - Không thể nói như vậy, nói không chừng Hàn Nghệ đã nghĩ ra đối sách rồi.
.Triệu Tứ Giáp sửng sốt, nói: - Sao lại nói vậy?
.- Nếu không thì, sao hắn còn có tâm tư làm mấy việc này.
.Triệu Tứ Giáp ừ một tiếng: - Lời ông nói cũng có chút đạo lý.
.Tiền Đại Phương nói: - Lão tứ, hay là chúng ta cứ trì hoãn trước, đừng đi vội, không chừng cũng có bước ngoặt thật.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Có thể trì hoãn đương nhiên ta trì hoãn a, vấn đề là bên phía Cố tổng hành thúc giục.
.Tiền Đại Phương hừ một tiếng, nói:
.- Ngươi sợ cái gì, chúng ta cũng không phải nói không dọn, nhưng cửa hàng này vẫn còn nhiều hàng ở đây như vậy, đâu thể nói đóng là đóng, dù sao khi ông ta muốn chúng ta dọn thật, chúng ta sẽ tìm cớ để trì hoãn, ông ta cũng không làm gì được chúng ta.
.Triệu Tứ Giáp suy nghĩ một lát, nói: - Được, vậy thì nghe ngươi, lát nữa chúng ta nói với những người khác.
.Tiền Đại Phương gật gật đầu.
.Hậu viện Phượng Phi Lâu, Dương Mông Hạo này cũng thật là ác, để gặp được Cố Khuynh Thành, sống chết ở đây không chịu đi, lại còn cưỡng ép kéo Tiểu Mập bọn họ cùng chơi bài, thật ra lứa tuổi này của y đâu hiểu những thứ này, với lại y cũng không phải là phường háo sắc, đơn giản chỉ là muốn nghe ngóng một số tin tức sau màn liên quan đến Cố Khuynh Thành, sau đó chạy đi khoe khoang với đám bạn tốt của y thôi.
.Hàn Nghệ biết rõ mồn một, nhưng hắn không thể nói a, bởi vì lát nữa còn có một buổi chiêu đãi, nếu nói cho thằng ranh này biết, là lập tức có thể truyền đi khắp ngõ ngách, vậy thì buổi chiêu đãi này còn có ý nghĩa gì. May mà Hàn Nghệ cũng đã quen với da mặt của Dương Mông Hạo, dù sao cũng nói đến đánh thái cực, luận đạo hạnh này, Dương Mông Hạo còn kém xa, không thể moi được một câu từ trong miệng Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận