Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 617: Liên minh thích khách

.Hàn Nghệ hiểu rằng đối với thương nhân mà nói bất luận khẩu hiệu gì, cũng đều vô dụng. Bởi thương nhân không hề coi trọng cái trò này, ngươi có nói hay hơn nữa, cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, ngươi nói cả ngày không bằng cho ta một văn tiền. Trong mắt của thương nhân chỉ có lợi nhuận, vì thế Hàn Nghệ mới đưa ra bàn luận về sự uy hiếp của Nguyên gia, các ngươi xem, lần này Nguyên gia quyết tâm giết chết chúng ta, phải làm sao đây ? Hơn nữa các ngươi cũng chẳng còn đường lui nữa rồi, phía hai chợ cũng không thể thu nhận các ngươi nữa rồi, kể cả có thu nhận, e là cũng sẽ không để chút sĩ diện nào cho các ngươi.
.Dưới sự thúc đẩy của lợi nhuận, mọi người trở nên đoàn kết chưa từng thấy, cùng chung một mối thù, trốn cũng không trốn được nữa, đã như vậy, thì chẳng bằng đọ sức một phen, thua rồi cũng chỉ là không buôn bán nữa.
.Thế nhưng, hoàn cảnh đối với Ngõ Bắc là vô cùng bất lợi, bởi vụ cày mùa xuân tới, Đường triều hạn chế hết sức lí do nông dân vào thành, khiến dân chúng không có bất kì lí do nào để rời khỏi mảnh đất của mình, chợ lớn Đào Bảo trở nên trống vắng, chợ đêm theo đó mà đóng cửa, Giọng hát hay Đại Đường cũng tạm thời bước vào giai đoạn nghỉ ngơi chỉnh đốn, may mà cũng đã giành lấy được thời điểm đầu xuân, kết thúc vòng tuyển chọn, vòng tiếp theo là đấu loại, nhưng bất luận thế nào đi chăng nữa, thị trường đã gặp phải sự suy yếu mạnh, tất cả mọi việc đều nhường đường cho vụ cày mùa xuân.
.Điều này là đòn cảnh cáo đối với Ngõ Bắc đang vui sướng hưởng vinh quang, trong tiết xuân ấm áp, Ngõ Bắc giống như đang vào tiết đông lạnh giá.
.Mà đối với Nguyên gia đang xây dựng chợ, lại là một tin tức có lợi, điều này chứng tỏ Nguyên gia sớm đã mưu tính đâu vào đấy.
.Nhưng Hàn Nghệ ở trên một mức độ nhất định lại tán thành hành động này. Bởi hắn cũng cần có thời gian để chuẩn bị lực lượng chống cự lại Nguyên gia, hắn cũng cần nông nghiệp, nếu không có cơm ăn, mơ ước nào đi chăng nữa cũng sẽ trở thành lời nói suông, bởi vậy hắn không có nửa câu oán thán với việc này.
.Tuy vậy Hàn Nghệ lại chẳng nhàn rỗi, hắn bảo các thương nhân ở Ngõ Bắc lợi dụng thời điểm này để ổn định khách hàng cũ, khách hàng ổn định trở thành việc làm duy nhất trong vụ xuân ở Ngõ Bắc.
.Thương nhân bất luận là chơi thủ đoạn gì, chung quy chính là để cướp đoạt tài nguyên và khách hàng, việc kinh doanh không có tài nguyên, thì gọi là lừa đảo, tuy rằng có những kẻ tay trái nhập, tay phải xuất, từ giữa kiếm lời, nhưng vẫn là có hàng hóa qua tay, việc kinh doanh có tài nguyên, mới được gọi là làm kinh doanh, nhưng kinh doanh còn phải có nguồn khách hàng, tài nguyên thì chắc chắn không thể sánh bằng Nguyên gia, cũng đừng nghĩ đến điều này, bởi Hàn Nghệ đem trọng tâm đặt ở trên phương diện khách hàng.
.Vậy thì chính là đẩy mạnh tiêu thụ thẻ khách VIP, đây chính là vũ khí cướp khách thần kì.
.Hàn Nghệ cũng đã soạn một bộ phương án tiêu thụ cho bọn họ.
.Nạp 100 tặng 50, như thế đương nhiên là không thể, tiền tệ năm nay rất đáng giá, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, dù sao thì cũng là cái ý này, chỉ là Hàn Nghệ khiến nó trở nên rất thú vị, đem mục tiêu trực tiếp đặt lên đám quý tộc và thứ tộc không cần xuống ruộng cày cấy.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ lại không đích thân đôn đốc tác chiến, hắn chỉ vạch xong kế hoạch, sau đó giao cho Lưu Nga, Tang Mộc, Trà Ngũ, còn bản thân lại chạy tới trại huấn luyện, bởi trại huấn luyện hoàng gia đối với hắn mà nói, thì quan trọng không kém gì Ngõ Bắc.
.- Thôi huynh, xin hỏi, Vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành, ý thành nhi hậu tâm chính, tâm chính nhi hậu thân tu, thân tu nhi hậu gia tề, gia tề nhi hậu quốc trị, quốc trị nhi hậu thiên hạ bình' nghĩa là gì ?
.- Lư tiểu ca, 'Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí; cư thị bang dã, sự kỳ đại phu chi hiền giả, hữu kỳ sĩ chi nhân giả câu này ta có chút không hiểu.
.Là chuyện gì đây ?
.Khi Hàn Nghệ tới trại huấn luyện, lúc này đang là giờ nghỉ trưa, chỉ thấy mọi người đều chưa trở về ký túc xá nghỉ ngơi, mà lại túm năm tụm ba ngồi trên thao trường luận bàn học vấn. Hắn thậm chí còn hoài nghi mình bị ảo giác, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, tại sao đi ra ngoài trở mình một cái, liền trở thành chăm chỉ hiếu học như vậy rồi.
.- Hàn tiểu ca !
.Đang lúc Hàn Nghệ ngẩn người nhìn, chợt bên cạnh có ba người đi tới, chính là Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên và Nguyên Liệt Hổ.
.Hàn Nghệ vội vàng đi tới, nói: - Bọn họ đang làm gì vậy ? Trúng tà rồi sao ?
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Đây chẳng phải là do ngươi sắp xếp ư ?
.Hàn Nghệ nói: - Bản thân ta không ở đây, sao mà sắp xếp được chứ ?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ngươi quên là đám Thôi Hữu Du bọn họ dạy học cho những học viên xuất thân binh lính rồi ư ?
.Hàn Nghệ không khỏi sửng sốt.
.Hắn để Thôi Hữu Du bọn họ dạy học, chỉ là để cho bọn họ có cơ hội thân thiết, cho con cháu quý tộc một lối thoát, làm dịu đi sự mẫu thuẫn giai cấp nội bộ bên trong trại huấn luyện.
.Vào đến nội đường, Trưởng Tôn Diên liền đơn giản báo lại cho Hàn Nghệ.
.Hóa ra khi mới bắt đầu, đám con cháu quý tộc thảm đến mức chẳng nỡ nhìn, căn bản là không thể dạy dỗ gì, nhưng sau vài ngày, mọi người bắt đầu không căng thẳng như vậy nữa, bắt đầu thành thạo, ngược lại còn có hi vọng đối với loại thầy giáo này, và còn thể hiện học vấn của bản thân, vô cùng thỏa mãn sự hư vinh của đám con cháu quý tộc này, mà đám con nhà nghèo đó cũng nhờ vậy mà có được tri thức, lại bởi vì mọi người đều là người trẻ tuổi, một hai lần, dần dần liền trở nên quen thuộc, giao lưu càng ngày càng nhiều, thì trở thành như hiện tại.
.Hàn Nghệ nghe xong dở khóc dở cười, nói: - Chuyện này quả là quá thần kì !
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Đây chẳng phải là do ngươi sắp đặt hay sao ?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta chỉ là muốn cho Thôi Hữu Du bọn họ một lý do rũ bỏ sự ngạo mạn, thật không ngờ sẽ diễn biến như vậy.
.Nguyên Liệt Hồ ha ha nói: - Nhưng mà Hàn Nghệ, chủ ý của tên tiểu tử ngươi quả không tồi, ta mới đến có vài ngày, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí của trại huấn luyện có sự thay đổi.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Không phải đâu, Nguyên công tử, ngươi tới đây đâu chỉ có mấy ngày.
.Nguyên Liệt Hổ chẳng nói chẳng rằng, u oán nhìn Hàn Nghệ.
.- Được rồi được rồi được rồi, coi như ta nói sai.
.Hàn Nghệ lắc đầu cười khổ.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Ngươi đột nhiên trở về, chắc không phải định dạy học cho bọn ta đấy chứ.
.- Không có. Bọn họ đã dạy tốt thế rồi, thì cứ để bọn họ tiếp tục dạy đi.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Lần này ta trở về, chủ yếu là vì Trịnh công tử thương lượng với ta một chuyện, ta cảm thấy sử dụng trong trại huấn luyện của chúng ta rất thích hợp.
.- Chuyện gì ?
.Trưởng Tôn Diên hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ đem chuyện Trịnh Thiện Hành liên hiệp với Ngõ Bắc của hắn làm việc thiện kể cho bọn họ.
.Độc Cô Vô Nguyệt kinh ngạc nói: - Ngươi để bọn họ đi làm ruộng ?
.Hàn Nghệ gật đầu, thực ra Trịnh Thiện Hành chỉ là muốn liên hợp với Ngõ Bắc, nhưng Hàn Nghệ lại cảm thấy đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt, vì vậy hắn quyết định để tất cả học viên ở trại huấn luyện cùng tham gia.
.Trưởng Tôn Diên lập tức nói: - Ta thấy bọn họ sẽ không đi đâu, hơn nữa chúng ta cũng không thể ép bọn họ làm việc thiện, bệ hạ đâu có cho chúng ta những quyền này.
.Y vô cùng tuân thủ quy tắc, chức trách của bọn họ là huấn luyện cảnh sát hoàng gia, ngoài chuyện huấn luyện, bọn họ không có quyền dùng bất kì học viên nào, ngươi không thể tùy tiện bảo học viên giúp ngươi làm việc, hay đi làm những chuyện khác, đây là trái với quy định.
.Hàn Nghệ nói: - Điều này đương nhiên không thể nói trắng ra, chúng ta có thể lựa một lý do dễ nghe, chấp hành nhiệm vụ, nếu như vậy, mệnh lệnh của chúng ta liền trở nên hợp pháp.
.- Ngươi như thế là lừa gạt đấy !
.- Chưa nói tới lừa gạt, chỉ cần chúng ta cho rằng đây là đang thi hành nhiệm vụ thật, và cho nó lí do thích hợp là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận