Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 969.1: Trẫm là trong sạch đấy

..
.Buồn bực!
.Hàn Nghệ vô cùng buồn bực!
.Đã đến lúc này rồi, hai cái cánh tay trước đó đã dự định xong giờ đều không còn nữa!
.Mặc dù vẫn không rõ tình huống như thế nào, nhưng Hàn Nghệ vẫn thăm hỏi mười tám đời họ hàng nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ mấy lần, Hàn Viện, Lai Tể mắc lỗi, Trưởng Tôn Vô Kỵ khó chối được sai lầm này, ông ta vẫn còn chưa chết đâu, có thể nào để cho loại tình huống như thế này phát sinh, ngươi để ta làm Giang Bả Tử của tập đoàn Quan Lũng, kết quả ta đây còn chưa làm, thành viên chủ yếu của tập đoàn Quan Lũng liền đã không còn lại mấy người, vậy ta còn chơi cái trứng a!
.Nghe thấy tin tức này, Hàn Nghệ ngay cả tâm tư tán tỉnh Tiêu Vô Y cũng không có nữa.
.Tiêu Vô Y cũng không ở lâu thêm, bởi vì nàng biết Hoàng đế muốn bài trí lớn như vậy, khẳng định đại quân cũng phải chuẩn bị, gia quyến không nên ở tại chỗ này, hơn nữa bởi vì nơi này cách thành Trường An còn có một đoạn, phải về sớm một chút, bằng không sẽ đến giờ cấm đi lại ban đêm rồi.
.Tiểu Dã cũng đi theo trở về, cậu không thích ở lại trong quân, đêm nay tính toán cùng Tiểu Mập đốt đuốc nói chuyện thâu đêm, dù sao Hàn Nghệ ở chỗ này vô cùng an toàn, không có gì nguy hiểm.
.Đội ngũ lúc này nghỉ ngơi và chỉnh đốn một đêm, ngày thứ hai chuẩn giờ chuẩn khắc tiến về hướng thành Trường An.
.Hôm nay trời đẹp, ánh nắng tươi sáng, một đường đi đến, chim hót hoa nở, các tướng quân đã ngửi đủ mùi vị sữa ngựa, giờ thì liều mạng hít sâu, vẫn là hương vị quen thuộc kia.
.Bị giam lỏng nhiều ngày, Trình Giảo Kim rốt cục ra khỏi xe ngựa, lên ngựa, ông ta không có phạm pháp, không giống như Vương Văn Độ, tuy rằng cam chịu bị giam lỏng, nhưng vẫn còn là Đại tổng quản, ông ta còn phải đi chào hỏi Lý Trị, nhưng ông ta lại không còn một chút khí thế uy phong lẫm lẫm nào, mà nhìn qua ngược lại giống như đang đi tới pháp trường vậy.
.Đi được hai canh giờ, thì tiến vào Huyền Vũ môn!
.Liếc nhìn lại, từng đám từng đám, người đông nghìn nghịt, văn võ bá quan đứng rồng rắn thành một hình chữ nhất, trung gian là một chiếc long liễn bốn con tuấn mã kéo, hai bên đều là dân chúng. Nói đúng ra, Huyền Vũ môn này là không cho dân chúng tới, nhưng Lý Trị đặc biệt cho phép dân chúng tới trước đón tiếp các tướng quân bọn họ chiến thắng trở về.
.Nhưng vì tình huống như thế này ở Đường triều là vô cùng thông thường, nửa sau của thời kỳ Trinh Quán, quân Đường gần như là không đâu địch nổi, đã là nhìn thành thành quen rồi, bởi vậy trên mặt dân chúng cũng không có cái loại cảm giác kích động vui đến phát khóc, mà chỉ cảm thấy loại cảm giác tự hào, kính nể hẳn lên. Bởi vì Đường triều trước đó là diệt Đông Đột Quyết, hiện giờ lại diệt Tây Đột Quyết, chẳng khác gì là đã đánh bại hết cả các dân tộc phương bắc, đơn giản mà nói, lão tử chính là đệ nhất thiên hạ, hơn nữa là danh xứng với thực, thân là dân chúng Đường triều, đó là vô cùng tự hào.
.Thật sự là đương đại không có hỏa dược, nếu không, nhất định phải bắn một loạt pháo, chiêng trống vang trời.
.Vô cùng vô cùng lớn!
.Đây đều là yêu cầu của Lý Trị.
.Vì sao?
.Đây cũng là bởi vì người cha Lý Thế Dân của y!
.Có một người cha trâu bò như vậy, đối với đứa con mà nói thì không phải là chuyện gì tốt cả, bởi vì rất khó đi ra khỏi bóng ma của Lý Thế Dân, người ta vừa nói đến Lý Trị, thì chính là con trai của Lý Thế Dân, con trai của Thiên Khả Hãn, nhưng Lý Trị lại không muốn bị người gọi như vậy. Mà Lý Thế Dân để thành danh thì chính là diệt Đông Đột Quyết, báo mối thù một mũi tên, mà một trận chiến này, vốn chỉ là đi bình định thôi, nhưng trải qua một phen đùa cợt của Hàn Nghệ như vậy, lại xơi luôn cả Tây Đột Quyết, thế này thì quá giỏi rồi, Lý Trị trong lòng dĩ nhiên là muốn sử sách sau này sẽ viết, Lý Thế Dân diệt Đông Đột Quyết, Lý Trị ta diệt Tây Đột Quyết, phụ tử ngang sức ngang tài.
.Đây cũng mới chỉ là trước mắt, chuyện duy nhất y có thể mang ra, để đánh đồng với cùng Lý Thế Dân.
.Cho nên nhất định phải thổi phồng cho lớn lên, đặc biệt phải thổi phồng!
.Bởi vậy y mới làm cho đặc biệt long trọng, hận không thể khiến người trên toàn bộ thế giới đều biết rằng, ta so với hai ca ca kia của ta thì giỏi hơn nhiều, lúc trước chọn ta là chính xác.
.Đội ngũ đi tới cách long liễn của Lý Trị đi còn khoảng hơn trăm bước, toàn bộ tướng lĩnh xoay người xuống ngựa.
.Lý Trị cũng kích động từ trên long liễn nhảy xuống, bước nhanh lên đón, trên mặt chất đầy tươi cười vui vẻ, thời điểm làm hoàng đế cũng không được vui vẻ như thế này, bởi vì khi y làm hoàng đế, vẫn khá là nguy hiểm, toàn bộ nhờ có Trưởng Tôn Vô Kỵ chống lưng cho y.
.- Tội !
.Trình Giảo Kim nhìn thấy Lý Trị đến đây, liền chuẩn bị thi lễ, mở miệng chính là tội !
.- Này!
.Lý Trị vội vàng đỡ Trình Giảo Kim, thần sắc có vẻ có chút khẩn trương, ha hả nói:
.- Lão tướng quân chuyến này thật sự là càng vất vả công lao càng lớn, trẫm cảm động đến rơi nước mắt, những lời tâm huyết, không lời nào có thể diễn tả được, ở trong cung đã chuẩn bị xong yến hội, vì lão tướng quân đón gió tẩy trần!
.Trình Giảo Kim vẻ mặt nhăn nhó: - Bệ hạ! Nói xong vừa định quỳ.
.Lý Trị đỡ lấy ông ta, chính là không cho ông ta quỳ đi xuống, rồi cũng không thèm để ý đến ông ta nữa, mà là hướng tới các tướng sĩ phía sau nói:
.- Các vị tướng quân, mau mau miễn lễ. Ánh mắt sưu tầm trong đám người, đột nhiên nhìn đến một đạo bóng dáng lén lút đằng sau đội ngũ, trong mắt hiện lên một chút ý cười, lại nói: - Các vị tướng quân lập nhiều công lao hãn mã cho Đại Đường ta, trẫm phải trọng thưởng.
.Không nói vô nghĩa, thưởng!
.Tướng quân cần chính là câu này a! Mỗi người đều kích động không thôi.
.Một phen đọc diễn văn qua đi, lại là văn võ bá quan hô to vạn tuế, Lý Trị liền lôi kéo tay Trình Giảo Kim, hướng về bên trong thành mà đi.
.Nhưng vẻ mặt hai người lại hoàn toàn bất đồng, Lý Trị thì thật vui vẻ, cười tươi như hoa nở, Trình Giảo Kim thì lại thật không vui nổi, ngay cả cơ hội thỉnh tội cũng không cho ông ta, thật sự là quá tàn nhẫn, lại thấy quần thần cười nói với mình, đành nặn ra cái mặt tươi cười, so với khóc còn khó coi hơn.
.Đại thần đều nhìn ở trong mắt, trong lòng đều rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
.Vào Huyền Vũ môn, đi vào cung Thái Cực, yến hội đã được bố trí xong xuôi, các đại thần đều nhập tọa.
.Lý Trị lại cùng văn võ bá quan nâng chén kính về hướng đám công thần Trình Giảo Kim.
.Sau khi kính xong, Lý Trị không chút nào keo kiệt tuôn ra một loạt những lời ca ngợi, khen đến mức không có biên giới, người bên ngoài nếu không biết được, còn nghĩ rằng mỗi người đó đều là Lý Tĩnh cơ, y cũng không ngốc, khen những tướng quân này, không phải là khen chính mình sao, nên chắc chắn sẽ không keo kiệt a!
.Sau khi làm đủ tất cả các hình thức, Lý Trị đột nhiên hét lên: - Đặc phái sứ có đây không?
.Từ "phương xa" truyền tới một thanh âm: - Có vi thần!
.- Ngươi tiến lên đây!
.- Vâng!
.Hàn Nghệ từ "phương xa" đi đến chỗ giữa nhất.
.Lý Trị sắc mặt nghiêm túc hỏi: - Ngươi có biết tội của ngươi không?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Vi thần biết tội!
.Lý Trị nói: - Vậy ngươi nói ngươi đã phạm tội gì?
.Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: - Vi thần không cẩn thận vứt bỏ chiếu lệnh của bệ hạ, thật sự là tội không thể tha, kính xin bệ hạ trách phạt.
.Phanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận