Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 604: Suýt nữa đào hố cho lão Dương

.Từ sau chuyện Trương Minh, Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ không còn xảy ra xung đột gì, còn đồng tâm hiệp lực, lấy danh nhân ái của Hoàng Đế, ban phát một pháp lệnh mới, chính là liên quan đến chế độ nô tì đấy, pháp lệnh vừa ban ra, bá tánh mừng rỡ không thôi a, kỳ thật cụ thể có tác dụng không, mọi người còn không biết, dù sao đây vẫn là xã hội quý tộc, nhưng, thử hỏi một Hoàng Đế lúc nào cũng nhớ đến nô tì nhỏ nhoi, y có là Hoàng Đế xấu không? Bá tánh không vui mừng sao được?
.Những quý tộc kia cũng hiểu, đây chỉ là thuật của Đế Vương, lôi kéo lòng dân là chuyện mà vị Hoàng Đế nào cũng phải làm, hơn nữa cũng không tổn hại lợi ích của họ, quý tộc là người chấp pháp, vậy còn sợ cái gì, nên cũng đồng ý.
.Sau khi trải qua việc này, trên triều lại quay về tình trạng sóng êm biển lặng, mọi người hòa hòa khí khí. Dây cung căng kia cuối cùng cũng được hoãn lại chút.
.Nhưng sóng êm biển lặng nhất thời chỉ là dự báo cho sự bắt đầu của cơn sóng gió lớn hơn.
.Bởi vì Lý Trị rất không hài lòng với sóng êm biển lặng trước mắt, nên y đã tìm kiếm thế lực khắp nơi, nhưng đều như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức, đại thần đều không để ý đến y. Dự cảm nguy cơ không khỏi nảy sinh, ta mới là Hoàng Đế, các ngươi đều không chung thành với ta, vậy các ngươi chung thành với ai? Đây đối với Hoàng Đế mà nói chính là nguy cơ cực kỳ lớn a.
.Võ Mị Nương cũng không có cách nào, người ta không để ý đến ngươi, ngươi còn có thể làm gì?
.Trong hoàng cung lộ ra vẻ vô cùng tĩnh mịch.
.Tối hôm đó, Lý Trị không còn tâm trạng lo chính sự, ngây người ngồi trên giường nhìn tấu chương trên bàn án, y thấy y chẳng qua là một con rối mà thôi, những tấu chương này chắc chắn là đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ thương lượng xong mới trình lên để y ký, vậy còn cần phải coi sao?
.Quả thật không cần thiết.
.Trương Đức Thắng bên cạnh thấy Lý Trị ngồi đó nhưng không phê duyệt tấu chương, cho nên lên tiếng bảo:
.- Bệ hạ có phải mệt rồi không, vậy quay về tẩm cung nghỉ ngơi đi, những tấu chương này duyệt chậm một ngày cũng không sao.
.Lý Trị nao nao, vốn cũng nghĩ thôi đi, quả thật không còn hứng thú gì, dứt khoát để mai xem, lúc chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến lúc Lý Thế Dân còn sống, thường nhắc nhở y, xử lý chuyện triều chính nhất định không được chậm trễ. Chậm trễ một ngày cũng không được, cho nên lại ngồi xuống, cầm lấy tấu chương, sau khi xem xong, dùng bút phê duyệt, rồi đặt sang một bên, vẻ mặt buồn khổ, cứ như học sinh tiểu học bị bố mẹ bắt ép viết bài tập, không có gì hứng thú ở đây.
.Sau khi phê duyệt bốn năm tấu chương, Lý Trị lại cầm lấy một cuốn tấu chương, mở ra xem, đột nhiên con mắt chớp chớp, còn dụi dụi mắt, kế tiếp lại trực tiếp đưa mặt đến gần, cẩn thận đọc qua, trên miệng còn thôi thúc nói:
.- Đức Thắng, mau mau mau đem nến đến đây.
.- Vâng.
.Trương Đức Thắng vội vàng đem nến bỏ lên đó.
.Lý Trị cầm tấu chương đọc dưới nến, đọc rồi đọc nữa, hai mắt sáng trưng, như tìm được bảo vật vậy.
.Trương Đức Thắng nhìn xem tò mò, vị Hoàng Đế này sao thế, đột nhiên như biến thành người khác vậy.
.Đọc nửa ngày, đột nhiên Lý Trị cười ha hả, cầm lấy tấu chương bước xuống giường, bèn kích động đi ra ngoài.
.Trương Đức Thắng sửng sốt, đột nhiên thấy Lý Trị ngay cả giày cũng không có mang, vội vàng cúi người xuống giường lấy giày, đuổi theo,
.- Bệ hạ, Bệ hạ, ngươi còn chưa mang giày a!
.Hàn Nghệ thân đang mang tin đồn, vì thế dứt khoát trốn trên Cô Phong cùng Tiêu Vô Y triền miên hai ngày, mặc dù đã không là tân hôn yến, nhưng hai vợ chồng vẫn dính nhau như keo sơn, càng yêu càng nồng, đánh đàn, hát ca, cuộc sống trôi qua quá tốt.
.Vẫn là câu nói kia, khoái hoạt vĩnh viễn là ngắn ngủi đấy, bởi vì con người đều tham lam cả, khoái lạc một năm, ngươi ta sẽ chê ngắn, khoái lạc mười năm, người ta còn chê không đủ, vì thế khoái lạc luôn luôn ngắn ngủi.
.Bởi vì bên trại huấn luyện vừa lúc có đột phá, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, bởi vậy trọng tâm trước mắt của Hàn Nghệ vẫn nằm bên trại huấn luyện, hắn từ trên Cô Phong xuống, quay về ngõ Bắc ở một đêm, còn phân phó Tiểu Dã chú ý động tĩnh bên Mộng Tư, sau đó quay về trại huấn luyện.
.Nhưng cái mông này còn chưa ngồi ấm chỗ, bên Hoàng cung phái người đến, tuyên hắn vào cung.
.Đi vào trong cung, vẫn là nhà thuỷ tạ gần trại huấn luyện, vẫnlà Võ Mị Nương một thân một mình ngồi ở trong đình.
.- Hàn Nghệ gặp qua Chiêu Nghi.
.- Miễn lễ.
.Võ Mị Nương khẽ mỉm cười, nhưng cười vô cùng nhạt, hai đầu lông mày lộ ra một tia vẻ u sầu, nói:
.- Đợt lát Bệ hạ mới qua đây, ngươi ngồi trước đi.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ mới vừa ngồi xuống. Đột nhiên Võ Mị Nương than nhẹ một tiếng.
.Oa! Không cần phải rõ ràng vậy chứ, có chuyện thì ngươi cứ nói là được, chúng ta ai với ai nha. Ánh mắt Hàn Nghệ thoáng qua, rất biết điều hỏi:
.- Vì sao Chiêu Nghi thở dài?
.Võ Mị Nương lắc đầu nói:
.- Ta chỉ cảm thán lòng người nóng lạnh a!
.Hàn Nghệ nghe được càng hoang mang.
.Võ Mị Nương nhìn hắn một cái, hỏi:
.- Hàn Nghệ, ngươi nói trên đời này ai là người thân nhất?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên người thân thân nhất.
.Lời hắn vừa dứt, thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì Dương Tư Nột?
.Võ Mị Nương cười khổ nói:
.- Ta cũng từng tưởng như vậy, nhưng sự thật lại không phải vậy, nhưng, nếu ngay cả người thân cũng không đáng tin cậy, vậy thật sự không biết ai mới đáng nương tựa đây.
.Hàn Nghệ còn thật không dám loạn trả lời, nói:
.- Xin thứ tha Hàn Nghệ ngu dốt, ta nghe không hiểu cho lắm.
.Võ Mị Nương đã diễn đủ vở kịch mở màn, xúi giục cũng xúi xong, diễn nữa thì là kiêu tình rồi, cho nên đem mọi chuyện nói với Hàn Nghệ.
.Hoá ra Lý Trị nhận được hai cuốn tấu chương vào đêm hôm qua và sáng hôm nay, một trong hai cuốn là tấu chương của Thứ sử Dương Châu Dương Tư Nột, còn cuốn kia là của Thứ sử Vu Châu Thôi Nghĩa Huyền.
.Nhưng điểm khác nhau là, Dương Tư Nột lấy danh hiếu, mong ở lại kinh thành.
.Còn Thôi Nghĩa Huyền lấy danh nghĩa cá nhân,, ủng hộ Võ Mị Nương làm hậu.
.Hàn Nghệ vừa nghe, trong lòng lộp bộp một cái, âm thầm kêu khổ.
.Giờ Dương Tư Nột thượng tấu, là chuyện hắn có chuẩn bị, thật ra đó cũng là ý hắn, nhưng hắn không sao ngờ được, Thôi Nghĩa Huyền lại thượng tấu ủng hộ Võ Mị Nương làm hậu trong lúc này.
.Hàn Nghệ hoàn toàn không dự đoán được việc này.
.Vốn Hàn Nghệ nghĩ Lý Trị hiện đang khát vọng hiền thần, nếu Dương Tư Nột không tham quyền vị, như vậy ý tứ ý tứ chút xíu, Lý Trị cũng sẽ vô cùng cảm động đấy, vì bên cạnh y quả thật không ai cả, ủng hộ chút là y đã cảm động không thôi rồi, nhưng bây giờ tình thế lại khác rồi, hai tấu chương này để đó, trong lòng Lý Trị và Võ Mị Nương sẽ nghĩ như thế nào? Tấu chương của Dương Tư Nột thà không trình lên còn hơn.
.Nhất là Võ Mị Nương, không cần nghĩ cũng biết nhất định là nàng ra chủ ý chiêu nạp Dương Tư Nột đấy, nhưng kết quả, một thân thích của ngươi thì lấy lệ với ngươi, còn một người ngoài lại ủng hộ ngươi, thân thích kiểu gì a.
.Đây coi như đào hố cho Dương Tư Nạp rồi.
.Bởi vì Võ Mị Nương và Lý Trị khó tránh khỏi sẽ nghĩ, Dương Tư Nột ngươi chỉ nghĩ đến cái tốt, nhưng lại không muốn ra sức, trên đời này sao có chuyện dễ dàng như vậy.
.Hàn Nghệ cũng nghe ra oán khí rất lớn của Võ Mị Nương. Hắn ngàn tính trăm tính, không tính đến Thôi Nghĩa Huyền sẽ thượng một tấu chương này, trầm ngâm nửa ngày, nói:
.- Chiêu Nghi, không biết ngươi và Thôi gia có lui tới gì?
.- Mặc kệ như thế nào, cung mạnh hơn nhiều so với Dương Tư Nột.
.Võ Mị Nương nói rất rõ, thậm chí có thể nói là vô cùng phẫn nộ.
.Lúc trước nàng đề nghị chiêu nạp Dương Tư Nột, còn không phải là muốn chơi chiêu thân thích sao, canh lúc Lý Trị đang cầu khát hiền thần, cũng nhân tiện chiêu nạp thế lực cho mình, nhưng kết quả thân thích còn không bằng một người ngoài, đây chẳng phải là tát vào mặt nàng trước mặt Lý Trị sao, ngươi bảo từ nay về sau sao nàng còn mặt mũi tiến cử thân thích của mình trước Lý Trị, nói không phẫn nộ là giả đấy.
.Trong lòng Hàn Nghệ hiểu rõ vô cùng, cũng ngửi được hương vị ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nhưng hắn nhất định phải bảo vệ Dương gia, vì hắn cũng cần sự ủng hộ nha, Dương gia là sự lựa chọn tốt nhất, thậm chí phải nói là sự lựa chọn duy nhất đấy, suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp:
.- Không giấu Chiêu Nghi, kỳ thật Dương công đã nói chuyện này với ta trước, nguyên nhân ông ta làm như vậy đều viết trên tấu chương hết rồi.
.Võ Mị Nương kinh ngạc nói:
.- Lời này nói sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Thật ra Dương công không biểu lộ rõ thái độ của mình hoàn toàn là vì hiếu đạo, ai cũng biết Dương công là đứa con hiếu thảo, nay Dương lão phu nhân tuổi đã cao, vì thế ông ta hy vọng Dương lão phu nhân có thể an hưởng tuổi già, nhưng một khi cuốn vào chuyện này, vậy thì nói không chừng rồi. Nhưng ông ta vẫn vô cùng ủng hộ Chiêu Nghi đấy, Chiêu Nghi có thể lên làm Hoàng Hậu, cũng có lợi to lớn với Dương gia, đây cũng là vinh dự của Dương gia, vì thế ông ta mới đến tìm ta thương lượng, ta nghĩ đại khát ông ta muốn mượn cái miệng của ta nói rõ nỗi khổ của mình với Chiêu Nghi thôi.
.Võ Mị Nương nghe xong, sắc mặt hơi hòa hoãn vài phần, nói:
.- Ngươi cho rằng Dương Tư Nột đáng tin không?
.Hàn Nghệ đã không còn sự lựa chọn, gật đầu nói:
.- Dương công là người thế nào ta hiểu rất rõ, trong mắt ông ta, chung hiếu là tất cả, tuyệt đối đáng tin. Hơn nữa, một người hiếu thảo như thế, sao có thể không trọng tình thân.
.Võ Mị Nương thoáng gật đầu, nói:
.- Ngươi nói cũng không phải không có lý.
.Kỳ thật nàng tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ Dương Tư Nột. Dù sao cũng là thân thích, vì thế nàng mới tìm Hàn Nghệ đến đây, hỏi xem ý hắn thế nào, bởi vì nàng rất tin tưởng Hàn Nghệ, nếu Hàn Nghệ đảm bảo cho Dương Tư Nột, vậy có thể khẳng định mối quan hệ của Hàn Nghệ và Dương Tư Nột rất kiên cố đấy, mà Hàn Nghệ lại là người của nàng, thế thì nàng lại có thêm một lý do đi chiêu nạp Dương Tư Nột.
.Hàn Nghệ vụng trộm thoáng nhìn, trong lòng cũng đột nhiên hiểu được, biết Võ Mị Nương có thể là đang dò xét hắn, coi mối hệ của hắn và Dương Tư Nột kiên cố đến đâu, nếu không, với lòng dạ của Võ Mị Nương, không đến mức biểu hiện rõ ràng như vậy, không khỏi thở phào.
.Đột nhiên Võ Mị Nương liếc mắt qua một cái, cười nói:
.- Ngươi nói tốt cho Dương Tư Nột, xem ra quan hệ của ngươi và ông t akhông cạn a!
.Quả thế! Hàn Nghệ thấy nàng mỉm cười, thì càng khẳng định ý nghĩ của mình nói:
.- Lúc ta ở Dương Châu, Dương công có ân tri ngộ với ta, còn Dương lão phu nhân có ân cứu mạng ta, quan hệ quả thật không cạn.
.Võ Mị Nương cười nói:
.- Vậy còn con gái của Dương Tư Nột, Dương Phi Tuyết thì sao?
.- À?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói:
.- Dương cô nương và ta có thể xem như bằng hữu tốt.
.Võ Mị Nương nói:
.- Ta thấy không đơn giản vậy đâu, có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Chiêu Nghi nói đùa rồi, ta sớm đã thành thân, thục nữ không còn quan hệ gì với ta nữa.
.Võ Mị Nương "xì xì" cười, nói:
.- Đúng rồi! Ngươi không nhắc, suýt nữa ta quên ngươi đã sớm thành thân rồi, sao chưa từng thấy thê tử của ngươi?
.Hàn Nghệ nói:
.- Thê tử ta vì trong nhà có chuyện đột xuất nên phải về nhà một chuyến, vốn ta định đi theo đấy, nhưng vừa lúc lại xảy ra chuyện của Tần gia, kết quả buộc phải rời xa, năm ngoái ta đã sai người đi đón thê tử ta rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa có hồi tín.
.Những lý do này, đều là hắn nghĩ sẵn trước rồi.
.- Như vậy a!
.Võ Mị Nương đương nhiên biết chuyện của Hàn Nghệ và Tần gia, cười bảo:
.- Nếu thế thì ta cũng không hỏi nhiều nữa.
.Vừa nói nàng thở dài nhẹ nhàng, bảo:
.- Nếu ngươi chưa thành hôn thì tốt rồi, ta thấy ngươi và Dương Phi Tuyết cũng trai tài gái sắc đấy.
.Trong giọng điệu này có chút ý mê hoặc, Hàn Nghệ là người của nàng, chí ít nàng cho là thế, vậy nếu Hàn Nghệ liên hôn với quý tộc, thì coi như gia tăng thế lực của nàng, đây là thủ đoạn thường gặp trên quan trường, theo nàng, thê tử của Hàn Nghệ chỉ là chướng ngại vật trong con đường làm quan của hắn, là có thể bỏ đấy.
.Ngươi thật đúng là chuyện gì không nhắc lại đi nhắc chuyện này a! Hàn Nghệ thầm nói một câu, trong lòng hắn hiểu dụng ý của nàng, nhưng giả ngu không hiểu, nói:
.- Đa tạ Chiêu Nghi khen ngợi.
.Võ Mị Nương vừa nghe hắn nói vậy, trong mắt hiện lên chút thất vọng.
.Chợt nghe một tiếng hô to,
.- Hoàng thượng giá đáo.
.Đúng là Hoàng Thượng bảo ta đến đây, Hàn Nghệ hơi sững sờ, hắn vốn cho là Võ Mị Nương tìm hắn, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Trị dẫn theo bốn năm tên tiểu thái giám, bước lớn qua đây, bước chân đó như gió, khuôn mặt sáng tươi, sao trong lòng không hiểu, thầm nghĩ, lần này quốc cữu công phiền phức đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận