Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1049.1: Chúng ta mới là ưu tú nhất

.Thôi Hữu Du và Lư Khai Minh trong lòng đều rất vui vẻ, nhưng cũng không tiện biểu lộ ra ngoài, y cũng không có không bị gì cản trở giống như Hàn Nghệ, nên chỉ cười rất ngại ngùng.
.Mọi người đều nhìn về phía Thôi Hữu Du và Lư Khai Minh, trong lòng đều là hâm mộ và vui vẻ.
.Dương Mông Hạo vội vàng nói: - Vậy ta đây thì sao?
.- Không có!
.- !
.Vẻ mặt Dương Mông Hạo lập tức đầy cô đơn.
.Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai của gã ta, nói: - Tuy rằng bệ hạ không có nhất nhất bình luận từng bài, nhưng bệ hạ vô cùng hài lòng đối với những biểu hiện của các ngươi, cũng tương đương đã khẳng định về những cố gắng của các ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Vậy ngày mai bệ hạ còn có thể đến nữa không?
.Thi viết không phải là điểm mạnh của y, cuộc thi ngoài trời ngày mai mới là điểm mạnh của y.
.- Sẽ đến đấy! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Khẩn trương ăn cơm đi, ăn xong về ký túc xá nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tranh thủ đưa ra trạng thái tốt nhất của bản thân.
.Các đệ tử khác đều ngồi xuống, đem sách đặt qua một bên, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.
.Mà Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên thì đi vào phòng, chỉ thấy ở bên trong có một người đang ngồi, gặm cái chân giò rất bự.
.- Không phải đâu, Nguyên công tử, ngươi tự ăn trước một mình, cũng không thèm chờ chúng ta. Hàn Nghệ rất là bất mãn nói.
.Nguyên Liệt Hổ lau miệng nói: - Ta lát nữa còn phải đi tới sân thể dục kiểm tra một chút, cũng không rảnh chờ các ngươi.
.Hàn Nghệ ngây ngẩn cả người, cười nói:
.- Không thể tưởng được Nguyên công tử ngươi lại coi trọng việc này như vậy, hôm nay hình như chỉ một mình ngươi là giám khảo.
.Nguyên Liệt Hổ đĩnh đạc nói: - Ta mà bận thì cũng là bận một hai ngày này, còn những học viên kia lại cố gắng những ba năm, nếu chẳng may xảy ra cái gì sai sót, vậy sau này ta còn có mặt mũi đối diện bọn họ sao, ngươi nghĩ rằng ta cũng giống như ngươi sao, lừa dối bọn họ vào đây, rồi lại mặc kệ bọn họ, thật sự là không có lương tâm.
.Con mẹ nó chứ! Không nể tình như vậy? Hàn Nghệ cười nói: - Có muốn để cô cô ngươi đến bình luận phân xử hay không?
.Nguyên Liệt Hổ trừng mắt nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến Hàn Nghệ là dượng của mình, lập tức vẻ mặt nịnh nọt cười nói: - Cô Hàn Nghệ, ngươi đừng trách móc, ta nói giỡn thôi, ngồi một chút đi. Có ai không, mang thức ăn lên!
.Đây là quán rượu sao?
.Tên trán Hàn Nghệ, Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên lập tức xổ ra ba sọc đen.
.Món ăn của bọn họ vừa mới đi lên, Nguyên Liệt Hổ liền lau miệng rời khỏi.
.Hàn Nghệ hơi không hiểu ra sao cả nói: - Không thể tưởng được Nguyên công tử lại tích cực như vậy.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Cái này có thể có liên quan đến cái chết của thúc thúc đi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Độc Cô Tiên Lược?
.Độc Cô Vô Nguyệt gật gật đầu, nói: - Thúc thúc từ nhỏ đã có chí hướng rộng lớn, cũng vì điều này mà bỏ ra rất nhiều cố gắng, nhưng. Cho nên Liệt Hổ tuy rằng bình thường bất cần đời, nhưng ta cho là y không muốn lại phụ lòng bất cứ kẻ nào.
.Hàn Nghệ gật gật đầu
.Ngày thứ hai, lúc sáng sớm, các học viên vẫn như bình thường, rời giường chạy trước mười vòng, sau đó đi đến trong nhà ăn ăn cơm, nhưng thật ra Hàn Nghệ không yêu cầu như vậy, chỉ có điều đây đã trở thành một loại thói quen, bọn họ về nhà nghỉ ngơi, thì buổi sáng cũng phải rời giường chạy bộ.
.Hàn Nghệ thấy bọn họ bận rộn như vậy, trong lòng Hàn Nghệ cũng có áy náy, bắt đầu từ hôm qua liền bỏ hết để an bài cuộc thi, tuy rằng đây là hắn chế định, nhưng hắn lúc ấy bề bộn nhiều việc, không có chỉ bảo cẩn thận bao nhiêu, hiện giờ xem như lập công chuộc tội đi.
.Khi mấy người cùng những huấn luyện viên đang ở trên bãi tập thị sát, chợt nghe ở cửa truyền đến một tràng tiếng động ồn ào. Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người từ bên ngoài đi vào, một người đi đầu đúng là Lý Trị, mà ở bên cạnh y còn đi theo một bang lão hán đang nện bước dồn dập, người dám nện bước dồn dập ở trước mặt Lý Trị thật đúng là không nhiều lắm.
.Nguyên Liệt Hổ khiếp sợ không thôi nói: - Như thế nào bọn họ đều đến đây cả vậy!
.Những người này hơn phân nửa đều là Thống soái của mười sáu vệ quân, người không còn ở mười sáu vệ quân, thì chỉ có thể nói hiện tại mười sáu vệ quân đã không xứng với vinh dự của bọn họ nữa rồi, tỉ như hai nguyên lão khai quốc Tư Không Lý, Uất Trì Kính Đức, mặt khác cũng không hề thiếu đại tướng khai quốc, như A Sử Na Di Xạ, Cao Khản, Khế Hà Lực, mặt khác còn có một đoàn đại tướng quân trung sinh, tướng lĩnh như Tiết Nhân Quý, Dương Tư Nột, Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới, Mộ Dung Bảo Tiết.
.Trong đó Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới lại thêm Hàn Nghệ và Trưởng Tôn Diên chính là ngũ đầu sỏ của Dân An, bọn họ còn chưa từng gặp mặt, Vi Đãi Giới vốn bởi vì vụ án Phòng Di Ái bị giáng chức, hiện giờ có thể trở lại kinh thành, đối với ông ta mà nói, thật chính là tìm được đường sống trong chỗ chết, hai năm qua ông ta vẫn cùng lão hữu tụ hội, cũng không có vội vã đòi nhậm chức, về phần Lý Tư Văn sao, vẫn bị Lý Cường ép ở nhà, bình thường ngay cả cửa cũng không cho ra ngoài.
.Đội hình này quá lấp lánh mà!
.Thế cho nên Nguyên Liệt Hổ đều kinh sợ đến si ngốc, đây là muốn đánh giặc sao.
.Đây là tình huống gì thế?
.Lý Trị như thế nào lại đem cả bộ tư lệnh Đại Đường tới nơi này.
.Nhưng không kịp nghĩ nhiều, Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt, Nguyên Liệt Hổ vội vàng tiếp đón: - Vi thần tham kiến bệ hạ.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị là một Hoàng đế nho nhã, mang theo một đám võ tướng, nhìn thế nào cũng thấy quái dị, tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Lý Trị mặc dù không tốt võ, nhưng y lại vô cùng coi trọng võ tướng, vẫn chịu phong cách thượng võ của Đường triều, cười nói:
.- Trẫm biết buổi thi hôm nay là về phương diện võ nghệ, bởi vậy đặc biệt mời các Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Đại Đường ta tới đây chỉ điểm cho các học viên trại huấn luyện một chút.
.Khế Bật Hà Lực hét lên: - Bệ hạ, thật không phải là lão thần không muốn chỉ điểm, nơi này đều là một đám nhóc con, ngay cả người cũng chưa từng giết qua, thần có muốn chỉ điểm cũng không chỉ điểm được.
.A Sử Na Di Xạ ngáp nói: - Còn không phải vậy sao, Cảnh sát Hoàng gia là bắt kẻ trộm, không giống với đi đánh giặc.
.- Hai người các ngươi cút sang một bên. Khụ khụ khụ!
.Chỉ thấy một lão nhân quát một tiếng, đột nhiên lại ho lên.
.Đúng là Uất Trì Kính Đức, hai năm không thấy, ông ta so với trước kia thì gầy hơn nhiều, sắc mặt tái nhợt, còn cần có người ở một bên đỡ lấy, hiển nhiên là có bệnh trong người.
.Lý Tích bước lên phía trước ân cần nói: - Ngạc quốc công, ngươi vẫn khỏe chứ!
.- Lão phu không có việc gì!
.Uất Trì Kính Đức vung tay lên, một đôi mắt già nua trừng trừng nhìn A Sử Na Di Xạ và Khế Bật Hà Lực.
.Hai lão Đột Quyết này cũng biết Uất Trì Kính Đức vô cùng dũng mãnh, người này dám đánh cả Lý Đạo Tông, trong lòng có chút run, A Sử Na Di Xạ nói: - Ngạc quốc công, ta chẳng qua là tùy tiện nói một chút thôi, ngươi làm gì tức giận như thế a!
.Uất Trì Kính Đức hung thần ác sát nói: - Tôn nhi bảo bối của lão phu cũng ở bên trong đó, nếu các ngươi có gan, vậy hãy cùng cháu ta khoa tay múa chân một chút xem thế nào, lão phu ngược lại muốn xem các ngươi có bao nhiêu năng lực.
.Dương Tư Nột và các Đại tướng lĩnh trung sinh cúi đầu trộm cười rộ lên.
.A Sử Na Di Xạ và Khế Bật Hà Lực bao nhiêu tuổi rôi, cùng Uất Trì Tu Tịch đánh nhau, không nói đến có đánh qua được hay không, vấn đề là ngươi đánh Uất Trì Tu Tịch mười quyền, Uất Trì Tu Tịch tối đa cũng chỉ là về nhà nằm nghỉ ngơi chút, nhưng Uất Trì Tu Tịch đánh bọn họ một quyền, bọn họ cũng không phải là về nhà nằm nghỉ ngơi thôi đâu.
.Hai người biết rõ tính tình dữ dội của Uất Trì Kính Đức, khẩn trương ôm quyền nhận sai.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi lạnh một cái, đây thật sự là Nguyên soái Đại Đường ta sao.
.Lý Trị không để ý đến bọn họ, tập mãi thành quen rồi, ở Đường triều thật sự là rất bình thường, đám võ quan này không xé giọng cãi nhau, vậy còn có thể mang binh đánh giặc nữa ư, Lý Thế Dân lúc trước cũng vẫn thích cùng với bọn họ ầm ĩ, thấp giọng quay sang đám người Hàn Nghệ nói: - Cho bọn họ một chút màu sắc để xem chút đi.
.- Vi --- vi thần tuân mệnh! Hàn Nghệ run giọng nói, trong lòng thầm mắng, đây cũng không phải ta đi thi, ngươi nói với ta thì có tác dụng gì, hơn nữa một mình ngươi đến là được rồi, còn dẫn theo một đám người như vậy đến, ta thấy đệ tử không khẩn trương đái ra quần thì cũng đã đủ ưu tú rồi.
.Kỳ thật Hàn Nghệ còn đánh giá thấp địa vị của Cảnh sát Hoàng gia ở trong lòng Lý Trị, sau khi Lý Trị cầm quyền, vẫn luôn vô cùng coi trọng Cảnh sát Hoàng gia, thứ nhất, phía trước Cảnh sát Hoàng gia treo hai chữ "Hoàng gia", y đương nhiên phải coi trọng. Thứ hai, đây là hoàn toàn thuộc về y, dùng cách nói của đời sau, thì Dân An cục như thế nào cũng là di sản chính trị của y, trước kia không có, mỗi một vị quân chủ đều muốn được ghi danh trong sử sách ngàn năm.
.Vì sao y lại gọi những đại lão trong quân đến, không phải là vì khoe khoang, Lý Trị không phải người thích thành công vĩ đại, y chính là muốn một lần nữa làm cho các đại thần coi trọng Cảnh sát Hoàng gia, tương đương chính là lăng xê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận