Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 855.1: Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt!

.Hứa Kính Tông này tài hoa hơn người, viết ra văn chương vô cùng hoàn hảo, cũng là cao thủ đánh dư luận chiến, trong quá trình phế Vương lập Võ, văn chương của ông ta có phát huy tác dụng, cũng có thể nói là công lao to lớn.
.Nhưng lần này ông ta thật sự là đá trúng thiết bản rồi, gặp phải cao thủ Thiên môn Hàn Nghệ, người trong Thiên môn làm cái gì, đó chẳng phải là lừa dối người khác sao, ai đánh dư luận chiến với bọn họ, thì chẳng khác gì là đi tìm chết. Bọn họ quá hiểu tính cách con người, biết mọi người có hứng thú với việc gì, những ngôn luận này được phổ biến rất rộng rãi.
.Hứa Kính Tông văn công võ đấu đều thua, cuối cùng chỉ còn lại một con đường, chính là cáo trạng.
.Ngự hoa viên.
.- Bệ hạ! Hàn Nghệ hắn ở trước công chúng, cứ như vậy làm nhục lão thần, lão thần thật sự không mặt mũi nào lại vì bệ hạ cống hiến, kính xin bệ hạ ân chuẩn cho lão thần cáo lão hồi hương.
.Hứa Kính Tông ở trước mặt Lý Trị và Võ Mị Nương vừa nói, vừa khóc, thật sự là rất thê thảm, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm. Ông ta cũng là diễn viên kỳ cựu, kết hợp với tuổi tác ông ta, một khi bắt đầu biểu diễn, thật sự là như thật. Người này mà ở hậu thế, tuyệt đối là diễn viên cấp bậc quốc bảo.
.Lý Trị đem phần bài viết rõ chứng cớ của Đại Đường nhật báo đặt sang một bên, vừa nhìn Hứa Kính Tông, nghĩ thầm rằng, ngươi không đi gây sự với Hàn Nghệ, thì sao hắn có thể viết ngươi như này. Hiện giờ lại chạy đến tìm trẫm kêu khổ, thực là đáng đời. Nhưng lại thấy Hứa Kính Tông đã có tuổi rồi, hơn nữa lại vì mình lập không ít công lao hiển hách, trong quá trình đó, cũng nhận được không ít lời dị nghị, cũng có chút không đành lòng, không khỏi nói: - Ái khanh chớ thương tâm, việc này trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.
.Nói xong, y cất cao giọng nói: - Có ai không! Lập tức cho gọi hoàng gia Đặc Phái Sứ nhập cung.
.Nhưng lời kia vừa thốt ra, y không khỏi lại có chút đau đầu, việc này hai bên đều có trách nhiệm, trách tội ai cũng không được, bị kẹp ở giữa thật sự là khó làm người mà, không khỏi lại nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương cũng chỉ mím môi cười, thảnh thơi thưởng thức trà thơm.
.Lúc trước Võ Mị Nương khuyên Lý Trị gọi Hàn Nghệ vào cung giải thích rõ ràng, nhưng Lý Trị lại làm lơ, cho rằng Hàn Nghệ sẽ lấy đại cục làm trọng. Mấu chốt y cũng không nghĩ tới sự tình này sẽ huyên náo lớn như vậy. Hơn nữa Hàn Nghệ thật sự có biện pháp đối phó. Điều này làm cho y vô cùng hối hận.
.Nhưng cũng phải nói lại, Võ Mị Nương vẫn hết sức cảm kích Hàn Nghệ. kỳ thật cuộc đời của Hứa Kính Tông mất mặt nhất cũng không phải là bán con gái, mà là ông ta tư thông với tiểu thiếp của con trai ông ta, nếu Hàn Nghệ đem chuyện này thổi phồng lên, như vậy Lý Trị và Võ Mị Nương khẳng định cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó người ta sẽ nói, vì sao Lý Trị lại trọng dụng Hứa Kính Tông như vậy, cũng bởi vì bọn họ có cùng kinh nghiệm với nhau.
.Nếu thật sự như vậy, Lý Trị phỏng chừng không dám dùng Hứa Kính Tông nữa rồi.
.Hàn Nghệ vẫn là mở ra một mặt lưới.
.Trong thời gian chờ đợi, Lý Trị và Võ Mị Nương lại phải an ủi Hứa Kính Tông một hồi, bảo ông ta đừng có giận quá mà hại thân thể.
.Qua một hồi lâu, Hàn Nghệ khoan thai chậm rãi đi đến.
.- Vi thần tham kiến bệ hạ, hoàng hậu.
.Hứa Kính Tông vừa nhìn thấy Hàn Nghệ, hai mắt lộ ra ánh lửa, hận không thể lóc thịt lột da hắn.
.- Miễn lễ
.Lý Trị cầm lấy tờ báo kia nói: - Hàn Nghệ, trẫm hỏi ngươi, thứ này là từ tay ngươi ra?
.Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lên, nói: - Nếu trong tay bệ hạ cầm chính là Đại Đường nhật báo, vậy nó chính xác là của vi thần.
.Lý Trị nhíu mày nói: - Ngươi vì sao phải mượn tờ báo này, ngang nhiên nhục mạ quan lớn trong triều. Ngươi có biết hay không, ngươi làm như vậy chẳng những làm thương tổn Hứa ái khanh, hơn nữa còn có tổn hại đến uy danh của triều đình. Vậy không phải là ngươi muốn cho triều đình bị người trong thiên hạ nhạo báng sao?
.Oa! Ngươi cũng đã nói Hứa Kính Tông là sự sỉ nhục của triều đình rồi, còn nói ta làm nhục tên đó. Thôi đi, nể mặt ngươi là hoàng đế, ta cũng không thèm so đo với ngươi. Hàn Nghệ ủy khuất nói: - Bệ hạ, thật sự là oan uổng cho vi thần, đây là bài văn vi thần đều là vì bệ hạ mà viết, vì hoàng hậu mà viết.
.Trên trán Lý Trị toát ra ba vạch đen, tiểu tử này mở mồm ra là không có điểm đừng, tức giận nói: - Trẫm cũng không bảo ngươi viết bài văn này.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ không cho vi thần viết, nhưng bệ hạ không thể ngăn cản vi thần tận trung với bệ hạ!
.Lý Trị bị hắn nói lại có chút choáng váng đầu, nói: - Ngươi nói rõ hơn một chút.
.- Vâng.
.Hàn Nghệ khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói: - Lúc trước khi bệ hạ mới lập Hoàng hậu, không ít người đều lấy xuất thân của Hoàng hậu ra nói, tuy rằng hiện giờ trên triều đình đã không còn người nào dám nói, nhưng không có nghĩa là không ai lén nói như vậy. Bệ hạ không thể chỉ nhìn thấy một đoạn trong đó, mà nên nhìn theo tất cả các góc độ khác nữa. Vi thần một mực xem trọng môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối không hẳn chỉ là về xuất thân, mấu chốt vẫn là trọng ở cá nhân kiềm chế, đức hạnh, tài năng.
.Người thường là như thế, hoàng cung thì càng thêm nên như thế, đương kim Hoàng hậu tài đức vẹn toàn, thường xuyên làm việc thiện, độ lượng đối xử với người ngoài, trong cung tôi tớ nhắc tới Hoàng hậu, đều không khỏi vỗ tay khen hay, dân gian dân chúng lại ca tụng đương kim Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nếu lấy xuất thân mà nói, việc này đối với Hoàng hậu mà nói thì quá không công bằng, Nếu như bài văn này của vi thần là đắc nhân tâm, như vậy đến lúc đó mặc cho ai đề cập đến xuất thân Hoàng hậu, tất nhiên sẽ có người đứng ra vì hoàng hậu lên tiếng.
.Võ Mị Nương nghe vậy có chút đỏ mặt, làm gì có ai khen người khác như ngươi chứ.
.Lý Trì ngẫm nghĩ một lúc, cũng thấy có chút đúng, thiên văn chương này tuy rằng hành văn không được tốt lắm, nhưng nội dung thì vẫn biết tròn biết méo, ở mặt ngoài thì không nhìn ra cái gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, rõ ràng chính là thiên hướng bọn họ, càng mấu chốt hơn chính là, lúc trước khi y tìm Hứa Kính Tông nói chuyện, Hứa Kính Tông không sai biệt lắm cũng chính là giọng điệu này, giờ y cũng không biết nên phán xét ai đúng ai sai nữa rồi.
.Hứa Kính Tông tức giận nói: - Nói bậy, ngươi rõ ràng chính là muốn nhằm vào lão phu.
.Hàn Nghệ nói: - Hứa Thượng thư, ngươi cũng là thần tử của bệ hạ, ngươi phải vì vệ hạ cố gắng tận lực, điều này có gì không thể? Ta chính là thấy ở Hứa Thương thư ngươi trung thành tuyệt đối, tận trung với đất nước, mới lấy ngươi làm ví dụ đến trình bày và phân tích cái quan điểm này. Hơn nữa việc này cũng đã qua lâu, cảnh vật cũng đã thay đổi. Mọi người đều biết, Hứa Thượng thư cần gì phải chú ý nữa. Ta cũng lấy chuyện riêng của mình để làm ví dụ.
.Hứa Kính Tông nghe vậy nổi trận lôi đình nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, ngươi viết về chính mình tốt như vậy, lại viết về lão phu không thể chịu nổi như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận