Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1080: Chúa tể của thế giới

.Lời này vừa nói ra, không ít đại thần đều có vẻ có chút kinh ngạc, lời này cùng với lời Nặc Hạt Bát nói đúng là hoàn toàn tương phản a!
.Đương nhiên, cũng có không ít người đã sớm dự liệu được, bởi vậy cũng biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
.Lý Trị hơi hơi nhíu mày, nói: - Nhưng Hà Nguyên quận vương nói với trẫm, là Thổ Phiên các khanh vẫn luôn luôn tấn công bọn họ.
.- Bệ hạ minh giám a!
.Lộc Đông Tán vẻ mặt đầy oan uổng nói: - Đây là châm ngòi ly gián, ngư ông ngồi thu lợi, là thủ đoạn Mộ Dung thị vẫn thường dùng cho tới nay, nước láng giềng xung quanh đều phải chịu họa này. Năm đó khi chủ thần vừa mới vào chỗ, Thổ Dục Hồn âm thầm xui khiến bộ lạc Bạch Lan khiêu khích Thổ Phiên thần, đoạt lấy nguồn nước, thảo nguyên, gia súc, nhân khẩu của mục dân Thổ Phiên thần, chủ thần bởi vì vừa mới lên ngôi, nội chính chưa ổn định, hơn nữa cũng e dè đến quan hệ của Thổ Dục Hồn và Đại Đường, vì vậy vẫn ẩn nhẫn, nhưng bọn họ chẳng những không biết nhượng bộ, ngược lại còn làm trầm trọng thêm, không chỉ có bộ lạc Bạch Lan, thậm chí Thổ Dục Hồn cũng thường xuyên ở biên cảnh Thổ Phiên quấy rầy bách tính Thổ Phiên sinh sống tại địa phương.
.Càng về sau, chủ thần đã không thể nhịn được nữa, vì thế quyết định xuất binh thảo phạt bộ lạc Bạch Lan, hy vọng có thể rung cây dọa khỉ, nhưng nào biết đâu rằng Thổ Dục Hồn nhân cơ hội xâm chiếm biên cảnh Thổ Phiên thần, tuyên chiến với chúng thần, làm cho chúng thần không thể không khai chiến với Thổ Dục Hồn, đây hết thảy hết thảy đều là Thổ Dục Hồn khơi mào, mệt cho bọn họ còn có mặt mũi ác nhân cáo trạng trước. Việc này bệ hạ có thể phái người tới điều tra, nếu thần có nửa điểm nói ngoa, thần không được chết tử tế.
.Hàn Nghệ nghe vậy âm thầm nhíu mày, Lộc Đông Tán này quả thật là thông minh giống như lời đồn đại.
.Kỳ thật trong lời nói này có duy nhất một trọng điểm, chính là câu "Chủ thần vừa mới lên ngôi", bởi vì Lý Trị đồng dạng cũng từng gặp phải vấn đề như vậy, khi y vừa mới lên ngôi, A Sử Na Hạ Lỗ đã phản loạn rồi, điều này có thể đủ để khiến cho Lý Trị cộng hưởng, lời này nói ra thật sự là tràn đầy trí tuệ.
.Quả nhiên, Lý Trị nhíu nhíu mày, thật là có chút tin tưởng lời Lộc Đông Tán nói.
.Hàn Nghệ mắt thấy Lý Trị không kìm lòng nổi định rập khuôn, liền lập tức đứng ra nói: - Đại tướng Thổ Phiên, cho dù như thế, nhưng ta nghe nói các ông đối với Thổ Dục Hồn vẫn giữ ưu thế hơn, vì sao còn muốn xin Đại Đường ta giúp đỡ?
.Lý Trị hơi sững sờ, cũng hiếu kỳ nhìn về phía Lộc Đông Tán.
.Tên tiểu tử thối này! Lộc Đông Tán thầm mắng một câu, thở dài nói:
.- Đây đích thị là do Nặc Hạt Bát kia nói, nếu thật sự là như thế, ta đây cũng không cần phải vội vã tới tăng thêm phiền não cho bệ hạ rồi, kỳ thật chúng ta và Thổ Dục Hồn giao chiến, song phương đều có thắng bại, tuy rằng chúng ta thắng nhiều bại ít, nhưng kỳ thật chúng ta cũng có chuyện bí mật khó nói, Thổ Phiên chúng ta dùng gấp đôi binh lực khi giao chiến với Thổ Dục Hồn, tiếp tế tiếp viện chúng ta gặp phải khó khăn rất lớn, nông canh của Thổ Phiên chúng ta xa xa không kịp Đại Đường, tiêu hao như thế, chúng ta cũng khó có thể chịu đựng, vì vậy hy vọng Đại Đường có thể viện trợ chúng ta.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Thổ Phiên các khanh và Thổ Dục Hồn đều là phiên quốc của Đại Đường ta, Đại Đường chúng ta thật sự không muốn nhìn thấy các khanh xung đột vũ trang, trẫm hy vọng song phương các khanh đều có thể bãi binh, mọi người dĩ hòa vi quý, vừa lúc Nặc Hạt Bát cũng ở đây, nếu các khanh nguyện ý, Đại Đường chúng ta nguyện ý ra mặt điều giải ân oán giữa cáckhanh.
.Lộc Đông Tán nghe vậy trong lòng vui vẻ, nhưng trên mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ, thở dài: - Bệ hạ có điều không biết, chủ thần cũng không muốn là địch với Thổ Dục Hồn, thật sự là Mộ Dung thị kia giả dối hay thay đổi, chắc bệ hạ cũng có nghe nói về chuyện này, khi bọn họ lâm phải hoàn cảnh xấu, sẽ cúi đầu cầu xin, khi nào có cơ hội, bọn họ liền sẽ lập tức xé rách minh ước, người này không thể tin vậy. Thổ Phiên và Đại Đường giáp giới ngàn dặm, đều chưa từng có bất kỳ tranh đấu gì. Vì sao Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn thì lại tranh đấu không ngớt, cũng là bởi vì Mộ Dung thị bọn họ quá mức gian trá, thay đổi thất thường, thậm chí ta còn nghe nói bọn họ còn mưu toan châm ngòi quan hệ giữa Thổ Phiên và Đại Đường, một khi quan hệ giữa Thổ Phiên và Đại Đường vỡ tan, Thổ Dục Hồn liền là ngư ông đắc lợi, bọn họ phía tây có thể đoạt lấy nguồn nước, đồng cỏ của Thổ Phiên thần, đông có thể tiến quân Lũng Tây, đoạt lấy bách tính và của cải của Đại Đường, tâm này có thể sánh với sài lang hổ báo.
.Lý Trị nhíu nhíu mày, trầm ngâm không nói.
.Lộc Đông Tán lại nói: - Đại Đường bệ hạ, Thổ Phiên thần tuyệt không phải mơ ước thổ địa của Thổ Dục Hồn, chỉ là vô cùng sợ hãi họ mưu ma chước quỷ, khơi mào Đại Đường đến đối phó chúng thần, nếu bệ hạ nguyện ý viện trợ Thổ Phiên thần, chủ thần nguyện ý cam tâm làm thân tiền tốt của Đại Đường, đến lúc đó thổ địa Thổ Dục Hồn về hết Đại Đường, Thổ Phiên thần không lấy một chút. Làm hàng xóm với Đại Đường, đó là vận may của Thổ Phiên thần, trên dưới Thổ Phiên thần đều vô cùng tôn trọng văn hóa Đại Đường, bách tính người người đều học tập bách tính Đại Đường, mong rằng bệ hạ ân chuẩn.
.Lý Trị cười nói: - Hữu hảo của Đại tướng Thổ Phiên với Đại Đường ta, trẫm ghi nhớ trong lòng, nhưng Thổ Dục Hồn cùng với Đại Đường ta có đám hỏi, nếu trẫm xuất binh, phiên quốc còn lại sẽ nghĩ gì đây, đây không phải là việc làm của quân tử, trẫm vẫn hy vọng hai phương các ngươi có thể biến thù thành bạn.
.Nói tới đây, y cũng biết Lộc Đông Tán sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, còn tiếp tục bàn bạc, chỉ sợ nhiều lời nhiều sai, cụ thể công việc nên giao do thần tử đi đàm phán, vì thế lại lấy lý do đón gió tẩy trần, tuyên bố kết thúc buổi lâm triều.
.Lộc Đông Tán vẻ mặt đầy thất vọng.
.Hàn Nghệ hơi hơi liếc về hướng Lộc Đông Tán, thầm nghĩ, người này thật sự là giảo hoạt, nói ba xạo, liền moi ra tâm tư không muốn xuất binh của bệ hạ.
.Cũng không biết có phải Lộc Đông Tán nhận thấy được ánh mắt của Hàn Nghệ hay không, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ hơi hơi gật đầu cười, sau đó liền cùng Trương Đại Tượng ra khỏi đại điện.
.Đợi sau khi yến hội chấm dứt, Lý Trị lại khẩn cấp triệu tập các đại thần xu yếu đến điện Lưỡng Nghi thảo luận.
.- Các vị ái khanh thấy thế nào? Lý Trị đưa mắt nhìn chung quanh một chút.
.Lý Nghĩa Phủ lập tức đứng ra nói:
.- Hồi bẩm bệ hạ, theo cách nhìn của thần, cho dù lời Lộc Đông Tán nói không hoàn toàn là thật, nhưng việc này cũng không phải một phương nào khơi mào, hai phe đều có trách nhiệm, mà bọn họ cùng thuộc phiên quốc của Đại Đường ta, Đại Đường chúng ta nên lựa chọn trung lập, không nên thiên hướng bất kỳ bên nào. Hàn Thị lang lúc trước mặc dù nói cũng có đạo lý nhất định, nhưng Lộc Đông Tán nói, chúng ta cũng không thể không phòng, một khi chúng ta xuất binh viện trợ Thổ Dục Hồn, bất kể là lấy loại phương thức nào, Thổ Phiên thế tất sẽ cảm thấy Đại Đường chúng ta thiên hướng Thổ Dục Hồn, trong lòng tất sinh khúc mắc, năm đó tiên đế đã mất không ít nỗ lực, mới khiến cho Đại Đường và Thổ Phiên mấy chục năm không có chiến sự, nếu chẳng may Đại Đường chúng ta và Thổ Phiên sinh xung đột, được lợi nhất nhất định là Thổ Dục Hồn. So sánh hai kẻ với nhau, thần cho rằng uy hiếp của Thổ Dục Hồn đối với Đại Đường ta càng lớn hơn, dù sao năm đó Thổ Dục Hồn lặp đi lặp lại nhiều lần xuất binh địa khu Hà Lũng, mưu toan cắt đứt đường đi thông Tây Vực của Đại Đường chúng ta, cái này chúng ta cũng không thể không đề phòng.
.Đỗ Chính Luân nói: - Bệ hạ, Lộc Đông Tán nói Tiên Ti giả dối hay thay đổi, sáng nắng chiều mưa, nhưng Lộc Đông Tán gã ta chắc gì đã phải người lương thiện, Lộc Đông Tán tài trí, rất được tiên đế yêu mến, thậm chí nguyện ý hứa lấy Công chúa, mời chào về dưới trướng, có thể thấy được người này cũng không phải người thường, ai biết gã ta có phải cố ý yếu thế, cố ý khiến Đại Đường ta lơ là, ngăn cản Đại Đường ta viện trợ Thổ Dục Hồn hay không, để có thể tiêu diệt Thổ Dục Hồn.
.Hứa Kính Tông cười nói: - Đỗ Thị lang cũng quá khinh thường Đại Đường ta rồi, Đại Đường ta có thể có cường thịnh hôm nay, cũng không phải là vì hợp tung liên minh, mà là vì Cao Tổ, Thái Tông, bệ hạ chăm lo việc nước, quốc lực phát triển không ngừng. Thổ Dục Hồn cũng không yếu ớt chúng ta tưởng tượng đâu, Thổ Phiên muốn hoàn toàn tiêu diệt Thổ Dục Hồn, đó cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, mặc dù gã thật sự tiêu diệt Thổ Dục Hồn, vậy quốc lực cũng chắc chắn tổn hao nhiều, bởi vậy lão thần cảm thấy, nếu có thể khuyên giải thì không còn gì tốt hơn, còn nếu không thể, vậy cũng không có vấn đề gì, cứ làm cho bọn họ hao tổn lẫn nhau, Đại Đường chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi lấy sức, đợi cho sau khi bọn họ cá chết lưới rách, quốc lực của chúng ta đã sớm luôn cố gắng tiến bộ hơn, đến lúc đó Đại Đường chúng ta bất kể là đối mặt với bất kỳ bên nào, thậm chí hai phương bọn họ hợp lại, cũng không sợ. Bởi vì cái gọi là thượng binh phạt mưu, xuất binh đây chẳng qua là kế sách hạ hạ mà thôi.
.- Nói rất hay!
.Lý Trị nói: - Phát triển quốc lực tự thân mới là chủ yếu, chỉ cần mình cũng đủ mạnh, như vậy mặc kệ đối mặt với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì, cũng không cần phải e ngại.
.Tuy rằng y cũng không hoàn toàn tin tưởng Lộc Đông Tán, nhưng chính như lời Lý Nghĩa Phủ nói, việc này hai bên khẳng định đều có trách nhiệm, hai nước cũng đều là phiên quốc, đều cũng có đám hỏi, hơn nữa quan hệ đều vô cùng tốt, Đại Đường theo lý nên trung lập, không nên thiên vị bất kỳ bên nào.
.Đỗ Chính Luân vẻ mặt buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể chắp tay nói: - Bệ hạ thánh minh.
.Lý Tích âm thầm thở dài, nhưng vẫn không có lên tiếng.
.Hàn Nghệ trong lòng biết Lý Trị đã thiên hướng trung lập, nhưng hắn quyết không thể để gian kế của Lộc Đông Tán tùy ý thực hiện được, bởi vì như vậy có thể sẽ xúc phạm tới ích lợi chính trị của hắn, kế hoạch tây bắc không được xảy ra chuyện gì, bằng không mà nói, hắn ở trong chính trị sẽ gặp phải hoàn cảnh mất hết tất cả, bởi vì hắn lừa dối một đám thương nhân đi, nếu như những thương nhân này không có được lợi gì, vậy tương lai cũng sẽ không lại tin tưởng hắn nữa, nhưng hắn cũng biết, muốn khuyên Lý Trị xuất binh, là một chuyện vô cùng ích kỷ, Lý Trị là tự có suy xét chính trị của mình, đứng ra nói: - Bệ hạ, Đại Đường ta là chúa tể Trung Nguyên, nếu sự vụ lớn nhỏ xung quanh, Đại Đường ta đều chẳng quan tâm, thử hỏi ai còn sẽ thần phục Đại Đường ta. Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, nếu quan phủ chẳng quan tâm đối với tranh đấu trong dân gian, như vậy bách tính tuyệt đối sẽ không nghe quan phủ nữa. Cho nên, Đại Đường chúng ta cần phải cam đoan quyền uy của mình, khiến tứ phương thần phục, như vậy nhất định phải can thiệp hết thảy sự vụ xung quanh, phải làm cho bọn họ biết Đại Đường chúng ta là nước tông chủ của bọn họ, là chúa tể của thế giới này, hơn nữa phải thể hiện tại mỗi một chi tiết.
.Lý Trị hơi trầm ngâm, cảm thấy cũng có chút đạo lý, những lời này cũng phù hợp với hùng tâm tráng chí của y, nói: - Vậy khanh cho rằng phải làm như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần cho rằng, mặc dù Đại Đường ta không tương trợ cho bất kỳ bên nào, nhưng cũng nhất định phải áp dụng phương thức cứng rắn, mạnh mẽ, làm cho song phương bọn họ đình chỉ tranh đấu, chúng ta phải nhất định phải bày ra quyền uy của đế quốc Đại Đường, kỳ thật quan hệ chính yếu nhất của chúng ta và Thổ Phiên với Thổ Dục Hồn, cũng không phải là quan hệ bằng hữu, cũng không phải quan hệ đám hỏi, mà là quan hệ đại ca và tiểu đệ, bọn họ đều phải nghe theo lời nói của người làm đại ca là chúng ta, đây mới là thể hiện thực lực, tuyệt không cho phép bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của bệ hạ.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông nghe vậy cùng cảm thấy buồn cười, Nặc Hạt Bát kia là do Đại Đường nâng đỡ không phải là giả, nhưng còn Thổ Phiên, quan hệ với Đại Đường vẫn thật là chỉ là quan hệ đám hỏi, kỳ thật quan hệ cao thấp không phải rõ ràng như vậy, Thổ Phiên tuy rằng tự xưng là thần, nhưng cũng không chịu khống chế của Đại Đường, là một quốc gia độc lập hoàn toàn, thật sự là Lộc Đông Tán cái tên nhãi vừa ăn cướp vừa la làng này, làm cho người ta cảm thấy giống như Thổ Phiên chính là nanh vuốt của Đại Đường, nhưng thực lực hai bên kỳ thật không kém bao nhiêu, dựa vào cái gì Thổ Phiên phải nghe Đại Đường.
.Nhưng lời này bọn họ cũng không mở miệng, chẳng lẽ nói mình không phải là lão đại à. Hàn Nghệ nói như vậy, chính là muốn chặn miệng của bọn họ lại.
.Lý Trị gật gật đầu, nói: - Khanh nói không phải không có lý, mặc dù là khuyên giải, cũng nhất định phải mạnh mẽ, cứng rắn một chút, bằng không mà nói, Đại Đường chúng ta dùng cái gì để khiến bốn phía thần phục. Tuy nhiên khanh cũng phải chú ý một chút, cũng không nên làm quá, phải lấy vương đạo làm bọn họ tin phục, chứ không phải là hống hách.
.Hàn Nghệ chắp tay nói: - Vi thần tuân mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận