Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 228.2: Mô hình dây chuyền sản xuất..

..
..
.- Không.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta không phải nói phải trang hoàng đường hoàng tráng lệ, nhưng nhưng chí ít cũng phải giống với một xưởng quần áo chứ!
.Trịnh Thiện Hành nói: - Xưởng quần áo này không phải là làm quần áo, chờ vải và người tới chẳng phải là thành một xưởng sản xuất quần áo rồi.
.Hàn Nghệ gãi gãi đầu, cười nói: - Trịnh công tử, quả thật là quân tử.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Chuyện này là thế nào?
.- Quân tử không nói dối. Hàn Nghệ lại nói.
.Trịnh Thiện Hành chẳng hiểu sao cả.
.Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: - Còn nhớ hôm đó ta nói kính phục Trịnh công tử có thể làm được vụ buôn bán lớn như vậy. Trịnh công tử ngươi sở dĩ nói có thể làm được lớn như vậy là vì đại đa số mọi người đều không làm được buôn bán. Khi đó ta quả thực không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi. Trịnh công tử ngươi quả thực không phải là đang khiêm tốn.
.Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế đỏ bừng mặt lên, không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ bật cười ha hả nói: - Đùa thôi, đùa thôi, ngươi cũng đừng có để ý.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Ý của ngươi là là không được sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi là muốn nghe lời thật lòng hay là lời giả đối?
.Trịnh Thiện Hành chần chờ một lát, nói: - Trước tiên là nghe lời nói dối đi.
.- Hử?
.Hàn Nghệ sửng sốt, liền cười nói: - Lời nói dối chính là đây không nghi ngờ là xưởng quần áo nát nhất.
.Trịnh Thiện Hành liền đờ mặt ra, thầm nghĩ, lời nói dối này của người quả là thối tha nhất. Lẽ nào còn có lời nào thối tha hơn thế sao? Liền đơn giản nói: - Lời thật thì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Lời thật chính là không có thối tha nhất, chỉ là càng thối tha hơn.
.- !
.Trịnh Thiện Hành không nói lời nào nhìn Hàn Nghệ.
.Thôi đi, thôi đi, hắn chỉ là một tài tử, không phải là một thương nhân, không thể yêu cầu quá hà khắc. Hàn Nghệ mỉm cười nói: - Như vậy đi, chúng ta đi ra ngoài, vừa đi vừa nói. Ta thấy xưởng quần áo này thực sự không có lời nào để nói. Ồ không, ta thấy phong cảnh ở gần đây rất đẹp.
.- Được được được, tùy ngươi đi.
.Hai người đi ra khỏi căn nhà này, dọc theo bờ sông chậm rãi bước đi.
.- Phong cảnh ở đây quả thực rất tốt, mở xưởng may quả thực là có chút lãng phí.
.Hàn Nghệ nhìn đông nhìn tây, gật đầu khen ngợi.
.Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: - Hàn tiểu ca, nếu ngươi thích, lúc nào cũng có thể tới ngắm. Ngươi thực ra trước tiên nên nói xưởng quần áo đó của ta không ổn ở chỗ nào?
.Còn có gì không ổn? Ta muốn hỏi ngươi, chỗ nào là không ổn? Thôi đi, thôi đi, vẫn là đừng có động tới y nữa, dù sao y là quý tộc, ta không phải. Hàn Nghệ trầm ngâm hồi lâu, nói: - Trịnh công tử, bây giờ làm trang phục, trước tiên là phải đo người chọn vải, sau đó là cắt, cuối cùng là may, có đúng không?
.Trịnh Thiện Hành gật đầu.
.- Nhưng tất cả đều là một người làm.
.- Điều này có vấn đề sao? Đây đương nhiên là làm cắt may rồi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vấn đề này rất lớn đấy, chúng ta không phải là may quần áo cho một loại người nào, mà là làm cho tất cả bách tính, không phải chỉ có một người tới mua quần áo, chúng ta liền lấy số đo của bọn họ, như vậy, chúng ta thuê thêm bao nhiêu người cũng không đủ.
.Trịnh Thiện Hành nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: - Điều này quả thực là một vấn đề. Hiện giờ bên ngoài bán quần áo cũng đều là bán lẻ tẻ, họ cũng chỉ là theo kích thước của người bình thường mà làm. Nếu khách tới mua quần áo không thể mặc được thì cũng không còn cách nào khác.
.Hàn Nghệ nói:
.- Điều này cũng đúng, khách muốn mua, ngươi lại không bán được. Trên thế giới này không có gì so được với chuyện buôn bán đau lòng này. Nếu chúng ta không giải quyết được vấn đề này, quần áo của chúng ta căn bản không thể làm được. Chúng ta phải định ra mấy kích thước. Mấy kích thước này chí ít cũng phải bao hàm chín phần bách tính.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng định thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Lấy mẫu điều tra, chúng ta có thể để cho người ta tùy tiện tìm ra mấy trăm bách tính để trắc nghiệm là được, sau đó căn cứ vào những kết quả đo này định ra mấy kích thước. Tiếp theo đó chúng ta sẽ căn cứ vào những kích thước này chế định quần áo.
.- Điều tra lấy mẫu! Trịnh Thiện Hành thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: - Cách này hay, hơn nữa đây cũng không phải rất khó.
.nô tỳ nhà Trường An Thất Tử bọn họ thì nhiều, rất nhiều, hơn nữa họ còn quen biết nhiều con cháu quý tộc như vậy. Đây chỉ là một sự bận rộn nhỏ nhoi, không cần phải ra ngoài tìm người.
.Hàn Nghệ cũng hiểu, điều này đối với y mà nói, căn bản cũng không được coi là chuyện to tát gì, liền nói tiếp: - Tiếp đến, chính là mô hình sản xuất. Nếu một bộ quần áo từ đầu đến cuối đều là một người làm, đó gọi là làm nghệ thuật. Mà nhà nghệ thuật phần lớn đều nghèo chết đi được. Điều này so với làm nghề buôn bán là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm buôn bán yêu cầu hiệu suất. Chúng ta cần là phải tập trung ý kiến quần chúng, phát huy hết khả năng của mỗi người.
.Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế không hiểu rõ, nói: - Vậy chúng ta nên làm thế nào?
.- Mô hình dây truyền sản xuất.
.Hàn Nghệ nói: - Mở một bộ quần áo ra, thiết kế của thiết kế, chọn vải, cắt, may, chi tiết hơn một chút, tay áo là tay áo, vạt áo trước là vạt áo trước. Mục đích của mô hình này chính là vì nâng cao sản lượng. Nếu một người làm một bộ quần áo cần 7 ngày, 7 người làm 7 ngày nhiều lắm cũng chỉ có thể làm được 7 bộ.
.Nếu trong mô hình dây truyền sản xuất, 7 người làm bộ quần áo khả năng chỉ cần nửa ngày, thậm chí không cần tới nửa ngày. Bởi vì một người làm, trung gian sẽ xuất hiện rất nhiều thời gian trống. Đó chính là sự lãng phí, cho nên tính ra nhân lực tương tự, thời gian tương tự, việc sản xuất của chúng ta nâng cao lên gấp đôi. Đương nhiên, ta đây chỉ là một ví dụ, thậm chí có khả năng sẽ nâng cao lên gấp chục lần cũng không chừng.
.Trịnh Thiện Hành không phải là tên ngu, ngược lại đầu óc y rất thông minh, rất nhanh đã lĩnh hội được điều kỳ diệu trong đó. Trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ có chút hoảng sợ nói: - Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
.Trong lòng lại nghĩ, ở nơi hoang dã này, khi một người đàn ông nhìn một người đàn ông khác như vậy, đó là một chuyện vô cùng đáng sợ.
.Trịnh Thiện Hành ngây người ra, kích động vỗ tay nói: - Hay! Hay! Mô hình dây chuyền sản xuất này của ngươi quả thực là quá hay!
.Chỉ cần ngươi đừng nói ta hay là được rồi. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười nói: - Ngươi thích là được rồi.
.Trịnh Thiện Hành bỗng vẻ mặt đầy nghi ngờ nói: - Đây cũng là liên quan tới nhân lực, không liên quan gì tới xưởng may này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Liên quan rất lớn. Nếu áp dụng mô hình này, như vậy xưởng may quần áo chắc chắn sẽ không thể làm như vậy. Chúng ta cần thể hiện mô hình này ở trên khu vực. Loại vải cần có nhà vải, nếu không một ngày nào đó cả nhà đều là vải. Tương tự như vậy, cắt cũng phải có nhà cắt, nhuộm cũng cần có nhà nhuộm, đó mới là một xưởng may thực sự, mà không phải chỉ là đặt mấy cái bàn mấy cái ghế vào đ
Bạn cần đăng nhập để bình luận