Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 870.1:. Đấu mà không phá

.- Ở đâu ra một phòng tắm ở đây thế này? Không xong rồi! Mắc bẫy rồi!
.Hàn Nghệ khoác áo ngủ, đứng trong bóng đêm, hết nhìn đông tới nhìn tây, gió đêm lướt nhẹ qua, hắn run rẩy vì lạnh, nhưng một nắm ở trước bụng kia thì vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt, tại nơi có băng hỏa lưỡng trọng thiên từ hai mặt tấn công xuống, hắn đứng trong đêm mà ngổn ngang.
.Chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khe khẽ, chỉ thấy một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn đang đi tới.
.Hàn Nghệ nhận ra nha hoàn này tên là Khoả Nhi, là nha hoàn thân cận của Vô Y.
.Khoả Nhi thấy Hàn Nghệ trong bộ dạng trang phục không chỉnh tề, trong mắt hiện lên ý cười, cúi người thi lễ, nói:
.- Cô gia, mời đi bên này.
.Hàn Nghệ bày bộ mặt như không có việc gì, ho nhẹ một tiếng:
.- Dẫn đường!
.Vừa đi bên cạnh lại hỏi:
.- Quý phủ có mấy gian phòng tắm?
.Khoả Nhi nói:
.- Thưa cô gia, tổng cộng có sáu gian: một gian giữa, hai gian của lão gia, một gian của thiếu gia, hai gian của Vô Y tiểu thư và cô gia, còn có một gian dùng để tiếp đãi khách.
.- Nhiều vậy sao?
.Hàn Nghệ hơi kinh hãi.
.Đi được một lát, phía trước là một gian phòng còn sáng đèn, Khoả Nhi đưa tay ra:
.- Cô gia mời.
.- Được! Được! Được!
.Hàn Nghệ theo bản năng đưa tay về phía trong ngực, nhấc lên xoa xoa phía bụng tám khối kia, có vẻ hỏi xấu hổ, nói:
.- Hôm nay cô gia không có mang theo tiền trong người, hôm khác sẽ bổ sung.
.Khoả Nhi nói:
.- Cảm ơn cô gia.
.Tuy rằng Vô Y hoành hành ngang ngược, nhưng nha hoàn của nàng lại là người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, gặp chuyện không sợ hãi, về điểm này hẳn là do Vô Y đào tạo nên.
.Hàn Nghệ ôm niềm vui bất ngờ đi vào trong phòng, trong phòng tràn ngập sương mù, còn lẫn theo hương thơm, một bức bình phong thêu hình hoa lan dựng ở bên trong. Dường như Hàn Nghệ nhìn thấy được cảnh đẹp phía sau tấm bình phong trước mặt. Bước từng bước chậm và khẽ đến bên cạnh tấm bình phong, nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy sương mù dày đặc, có một thùng gỗ lớn, một mái tóc đen nhánh tuyệt đẹp bị sương mù nhuộm ướt, lấp lánh tỏa sáng, tuy rằng chỉ lộ ra bên ngoài chiếc cổ đẹp đẽ thon dài, nhưng nhìn qua thực sự hấp dẫn đến mê người.
.- Nương tử!
.Hàn Nghệ cười hì hì, bước tới, quần áo đã rơi xuống đất.
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nhẹ.
.Nước ào một tiếng, Hàn Nghệ mang tâm tình kích động nhảy vào trong thùng gỗ. Sương mù làm xao động ánh nhìn, một khuôn mặt tuyệt sắc như gần như xa tựa như ngọn núi ẩn mình trong sương mù. Trước mặt là đường nét hình dáng thanh tú xinh đẹp như được sinh ra do sự hội tụ của linh khí đất trời: lông mày nhạt tựa xuân sơn, hai mắt ngưng thu thủy để lộ khí chấy đoan trang cao quý. Trong mắt có chút khinh thường, lại mang chút phong tư nữ vương không thể tiết độc, nhưng trên mặt ửng đỏ lại lộ ra vẻ nữ nhi phong tình, búi tóc đen vấn cao, nổi bật lên là đôi mắt sáng ẩn chứa trí tuệ, trong sáng càng khiến người ta khó có thể kháng cự, răng trắng tinh khiết như bạch ngọc động lòng người.
.Khung cảnh đẹp đẽ này ngược lại khiến trong lòng Hàn Nghệ không còn sót lại chút tà niệm nào. Hắn vươn tay ra, kéo Tiêu Vô Y về phía mình, bốn mắt chăm chú nhìn nhau, hắn nói đầy vẻ thâm tình và chân thành:
.- Vô Y, ta yêu nàng.
.Tiêu Vô Y vốn cho là kẻ này nhất định sẽ động chân động tay, mà không hề nghĩ tới hắn tỏ ra thật sự bộc trực, thành khẩn, tình cảm nồng nàn. Tình huống không chuẩn bị trước, nhất thời bất ngờ, không hề phòng bị, thể xác và tinh thần đều mê say, đôi mắt sáng ngấn nước, xấu hổ ưm một tiếng, vầng trán xinh đẹp tuyệt trần khẽ tựa vào vai Hàn Nghệ, khẽ thì thầm bên tai Hàn Nghệ:
.- Ta cũng yêu chàng.
.Bốn chữ này quả thực kích thích Hàn Nghệ, hắn nghiêng đầu, hôn lên đôi môi kiều diễm của nàng, thoang thoảng mùi hương son môi ngọc Mãn Thanh.
.Đang lúc dâng trào đến cao điểm, Tiêu Vô Y đột nhiên thốt lên:
.- Đợi đã!
.Hàn Nghệ chếnh choáng, đến nước này còn chờ được sao, hai mắt chan chứa hoang mang nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y xấu hổ nói:
.- Hàn Nghệ, từ nay về sau —— từ nay về sau chàng đang ở đây —— trước khi, chàng —— chàng cũng phải nói như vậy.
.Hàn Nghệ nghe thấy như rơi vào giữa sương mù, nói:
.- Nói gì?
.Tiêu Vô Y nghe vậy, trong mắt hiện lên một chút tức giận, hừ nói:
.- Nếu nghe không rõ thì đừng động vào ta.
.Lúc này nói những lời này, quả thực chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang a!
.Nữ nhân ấy! Thật sự là trở mặt còn nhanh hơn so với giở sách.
.- Đừng đừng đừng! Để ta suy nghĩ.
.Hàn Nghệ gấp gáp đến độ sắp khóc, nàng đây là muốn đùa chết ta à! Không được chờ ta tỉnh táo lại, cái gì trước khi, cũng phải nói như vậy? Đây là đố chữ sao? Có ý tứ gì vậy? Trôi qua một lát, trong mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, trong lòng đã có dự tính kéo Tiêu Vô Y ôm lấy, cười hì hì nói:
.- Cái này không thể được à, ta không nói cho nàng mấy chục lần ta yêu nàng, ta đã áy náy đến ngủ không yên, nhất định thẹn với ân sủng ông trời ban cho ta này.
.Tiêu Vô Y xấu hổ cười, dựa vào lòng Hàn Nghệ, cọ vào ngực, đỏ mặt nói:
.- Cũng không cần phải đến mức như vậy..., ta cũng không có ngang ngược đến thế, chỉ cần những khi ta muốn chàng sẽ nói là được rồi.
.Lúc nàng muốn thì ta nói? Ta thà rằng một ngày nói cả trăm lần a! Không hổ là nữ ma đầu, loại yêu cầu thế này cũng đề nghị ra được, chẳng phải là cố tình kiểm tra tâm lý của ta hay sao! Trong lòng Hàn Nghệ một trận dở khóc dở cười, đổ chút mồ hôi lạnh nói:
.- Hiểu rồi!
.Bàn tay to bắt đầu ở càn quét mông và eo Vô Y, chỉ cảm thấy từng trận lửa nóng, hơi thở gấp gáp.
.Hơi thở nóng như lửa đốt, đôi mắt mông lung, làn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, Hàn Nghệ lại hôn lên lần nữa.
.(Rất muốn tả tiếp nhưng thật sự là không thể tả thêm được nữa: v)
.Chùa Đại Hưng Thiện.
.- Sai lầm rồi! Sai lầm rồi! Không phải hạ ở đây, không phải hạ ở đây.
.Nguyên Ưng lại đang có thói quen trái với quy củ.
.Ngồi đối diện với ông ta là Thôi Bình Trọng, nhìn qua thấy trên đầu Nguyên Ưng đổ đầy mồ hôi, không khỏi cười khổ một hồi, bởi vì đây đã là lần thứ ba mươi tám Nguyên Ưng đòi đi lại cờ rồi, phải biết rằng bọn họ mới chơi được nửa ván, nói:
.- Nguyên Phi, tâm tình ngươi hôm nay có vẻ mạnh mẽ, không nên chơi cờ, vẫn là nên uống rượu đi.
.Chỉ nghe vang lên vài tiếng trong trẻo: đương, đương, đương.
.Nguyên Ưng quyết đoán cầm trong tay quân cờ đen quăng thẳng về phía bàn cờ, tựa hồ muốn nói:
.- Thế này còn không phải đều tại đám bề trên nhà ngươi, đều đã già bảy tám mươi tuổi rồi, cớ sao lại làm khó một gã tiểu tử, ngươi không chê mất mặt, ta cũng cảm thấy Thôi gia các người thật mất thể diện. Nhiều đại sĩ tộc như cùng nhau, có còn cần mặt mũi nữa không.
.Thôi Bình Trọng thản nhiên cười, bắt đầu nhặt những quân cờ đen trắng lên bàn.
.Nguyên Ưng thoáng nghiêng mắt nhìn, nói:
.- Tại sao ngươi không nói gì, tốt xấu gì Hàn Nghệ cũng là trượng phu của Vô Y và tiểu muội ta, các nàng đều là tỷ muội tốt nhất của Chỉ Nhi, chẳng lẽ ngươi tuyệt đối không lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận