Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 729: Thương nhân vĩ đại

.- Một khi đồng tiền lên tiếng thì lời đồn tức sẽ chấm dứt!
.Nguyên Ưng trầm ngâm câu nói, nghiền ngẫm cười hỏi:
.- Lời này ai nói thế?
.Hàn Nghệ khẽ cười nói:
.- Một thương nhân vĩ đại.
.- Thương nhân vĩ đại? Ta không nhớ là Đại Đường ta có bậc nhân vật này.
.- Chính là ta.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười, lộ ra vẻ tinh tướng mờ nhạt.
.Trong nhà trước là yên tĩnh, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Hàn Nghệ. Họ dám thề với trời rằng họ chưa từng thấy kẻ nào mà không biết xấu hổ như vậy.
.- Ha ha!
.Nguyên Ưng ngẩn người nửa ngày, thật sự là nhịn không nỗi, ha ha cười to.
.Những người còn lại mặc dù không có cười lớn tiếng như vậy, nhưng đều vừa cười vừa lắc đầu.
.Nguyên Hi chỉ mấp máy môi, nhìn Hàn Nghệ một cái, thấy hắn vô cùng bình tĩnh, mỉm cười đối diện mọi người, thầm gật đầu, bảo:
.- Hàn Nghệ, xem ra ngươi chưa hiểu rõ quy củ của Nguyên gia ta lắm.
.Không để ông ta nói hết lời, Hàn Nghệ cắt ngang:
.- Không, ta hiểu rất rõ!
.Nguyên Hi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn.
.Khóe miệng Hàn Nghệ giương lên bảo:
.- Sở dĩ Nguyên gia có ngày hôm nay đều là vì một nguyên do, chính là giàu mà yếu, không gây nên uy hiếp cho vua, còn cung cấp sự trợ giúp cho vua, chính vì thế mà Nguyên gia có thể tồn tại đến hôm nay.
.Lời này vừa dứt, mọi người ngồi đây đều không còn ý cười, vẻ mặt nghiêm túc, giàu mà yếu là đối với Hoàng đế và các đại thần trọng yếu trong triều thôi, nhưng lời này được nói ra từ miệng Hàn Nghệ thì đo là sự nhục nhã đối với Nguyên gia.
.Nguyên Hi ngừng mắt nhìn Hàn Nghệ, một lát sau, hắn mới gật gật đầu nói:
.- Lời này ngươi nói không sai, hơn nữa những lời nói khi nãy của ngươi có thể mang tai vạ đến cho Nguyên gia ta đây.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Lời này của đại bá hoàn toàn không đúng rồi, lời nói ban nãy của vãn bối lại chính là vì muốn tránh tai vạ.
.- Chỉ giáo cho?
.Trong mắt Nguyên Hy lộ vẻ hoang mang.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ban nãy ta có nói một câu, khi tài sản tích lũy đến mức độ nhất định tự nhiên sẽ sản sinh quyền lực chi phối, đây là điều không thể tránh khỏi. Ta tin các vị trưởng bối đã ý thức được điểm này rồi, nên mới bắt đầu mậu dịch với số lượng lớn trong những năm gần đây, mà không phải đi mưu cầu đất đai, vì đất đai càng nhiều thì ắt sẽ có càng nhiều nông dân dựa vào, một khi nhiều người thì ắt sẽ gây nên uy hiếp với vua. Còn một điểm nữa là, nó sẽ phá hoại chế độ bình đẳng ruộng đất của triều đình, mậu dịch có thể tránh được việc này, thông qua mậu dịch có thể có được tài sản thuần túy.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc hỏi:
.- Sao ngươi biết được những điều này?
.Những người còn lại đều khiếp sợ vô cùng nhìn sang Hàn Nghệ, đây có thể nói là cơ mật của nội bộ Nguyên gia, vì sao Nguyên gia bắt đầu khát vọng với thị trường và mậu dịch, chính là vì số đất đai trong tay họ đã đến mức cực hạn. Vào năm Vĩnh Huy từng có một cuộc hội nghị kéo dài lâu nhất lịch sử Nguyên gia, suốt cả một tháng trời, vì thương nhân cổ đại của Trung Quốc từ lâu đã theo đuổi đất đai, có tiền thì mua đất, không ngừng mua vào, mở công xưởng thì rất ít, kỳ thật mãi đến thế kỷ 21 cũng còn tình trạng này.
.Từ đất đai chuyển sang mậu dịch, đây là cách làm trái lại truyền thống của thương nhân Trung Quốc, cần có quyết tâm cực lớn và vô cùng nguy hiểm.
.Nhưng căn cứ vào truyền thống của Nguyên gia, cuối cùng mọi người vẫn lựa chọn ngừng việc thôn tính đất đai, chuyển trọng tâm sang mậu dịch, nhưng không ngờ trận chiến đầu tiên đã thua Hàn Nghệ rồi, họ càng không ngờ đến Hàn Nghệ cư nhiên lại nhìn thấu dụng ý của bọn họ.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Mẫu Đơn, vì sao ta có thể có được trái tim nàng, chính vì ta tốn rất nhiều sức lực để tìm hiểu nàng, hiểu mọi thứ của nàng, bao gồm cả gia tộc nàng.
.Lời nói xoay chuyển, mùi đồng tiền nồng nặc lập tức chuyển sang tình ý nồng nàn.
.Nhưng nó quá là buồn nôn, Nguyên Mẫu Đơn nổi đầy da gà, hận không thể lấy vải bố trùm đầu gã này, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể đỏ mặt, nở nụ cười ngọt ngào lại thẹn thùng.
.Hàn Nghệ nhìn mà tâm thần khẽ động, lòng nghĩ, vì sao cô ta không phải bà mập hai trăm cân, vậy thì ta không còn buồn phiền phải lo rồi.
.- Tốt! Nói rất hay!
.Nguyên Ưng là người theo chủ nghĩa lãng mạn, hô to:
.- Tình yêu là vĩ đại đấy.
.- Ngươi câm miệng. Nếu không ra ngoài ngay.
.Nguyên Hy khẽ trừng mắt, trầm giọng quát.
.Nguyên Ưng ủy khuất gãi đầu, cuối đầu không nói tiếng nào.
.Nguyên Hi lại hỏi Hàn Nghệ:
.- Lời nói ban nãy của ngươi có ý gì?
.Hàn Nghệ nói:
.- Nếu quyền lực chi phối này là không thể tránh khỏi thì chúng ta cần khống chế nó, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ có ngày nó trở thành tai họa. Ý của ta là chính ta có thể khống chế nó, một khi đã khống chế nó rồi, chúng ta không những không cần mạo hiểm, hơn nữa còn đột phá hơn, Nguyên gia ta sẽ trở thành gia tộc thương nghiệp vĩ đại nhất từ trước đến nay. Lã Bất Vi tuy là thương nhân, nhưng ông ta không phải thương nhân thuần túy, chỉ có duy nhất Nguyên gia ta có thể bằng tư cách thương nhân thuần túy mà ghi vào lịch sử cùng với vinh dự của Đại Đường ta, lưu danh thiên cổ, mấy trăm năm về sau, vẫn sẽ có bá tánh nói về những truyền thuyết do chúng ta để lại, cũng như truyền thuyết mà Nguyên bảo chủ năm xưa để lại cho Nguyên gia, thật thật giả giả.
.Lời nói của kẻ lừa đảo luôn xáo rỗng thế đấy, nhưng lại có ma lực khiến người khác tin vào.
.Trong nhà lặng ngắt như tờ, bọn lão già chỉ cảm thấy có một ngọn đèn soi thẳng lòng họ, khiến họ như tràn đầy hy vọng với sinh mệnh.
.Hàn Nghệ rất hài lòng với biểu hiện này, hắn cần loại hiệu quả như thế này.
.- Bây giờ ngươi nên gọi ta tiếng đại cữu ca (anh vợ) rồi đấy!
.Nguyên Ưng đáng ghét, phá hỏng hết không khí mà Hàn Nghệ tạo dựng.
.Tên khốn khiếp này! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười nói:
.- Đại cữu ca thì nhiều lắm, nhưng Nguyên bảo chủ chỉ có một, kính xin tha thứ cho sự ích kỷ muốn giữ lại phần kính trong với Nguyên bảo chủ của ta.
.Nguyên Ưng nghiêm mặt nói:
.- Ta tha thứ cho ngươi, ngươi vẫn là gọi ta Nguyên bảo chủ đi.
.- Đa tạ!
.Khi họ chêu chọc nhau một phen thì Nguyên Hi bọn họ mới tỉnh mộng, mấy tên lão già trao đổi ánh mắt với nhau, sự ăn ý này thì ông ta vẫn có đấy.
.Đột nhiên Nguyên Hi đứng dậy, rốt cục trên mặt lộ ra mỉm cười, từ trong một cái hộp lấy ra một lệnh bài và một tấm vải trắng viết đầy chứ, nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi điền tên ngươi vào hôn ước này, ngươi sẽ trở thành chủ quản thứ 12 của Nguyên gia ta, cũng là vị chủ quản khác họ đầu tiên.
.- Vô cùng hân hạnh.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, vì hôn ước này đối với hắn chỉ là hợp đồng về chữ tín, nên hắn không hề do dự, hướng Nguyên Mẫu Đơn đưa tay ra.
.Nguyên Mẫu Đơn cả kinh, không có khâu này nha.
.Đột nhiên Hàn Nghệ nhớ ra đây là triều Đường, không khỏi kêu khổ, trời ạ! Lão tử đây đắc ý vênh váo rồi. Nhất thời muốn thu tay lại, đột nhiên Nguyên Ưng nói:
.- Tiểu muội, muội còn do dự gì nữa?
.Nguyên Mẫu Đơn cười ngọt ngào nhìn Hàn Nghệ, nhưng trong mắt thì toàn lửa giận, sau đó đem bàn tay mềm mại nhẵn nhụi đặt vào tay hắn.
.Cô đã hiểu lầm rồi. Hàn Nghệ trao ánh mắt xin lỗi. Nhưng khi chạm vào bàn tay mềm ngọc của Nguyên Mẫu Đơn, đột nhiên có cảm giác đã sai thì sai luôn, dắt tay Nguyên Mẫu Đơn đi lên trước.
.Nguyên Nhạc sớm đã chuẩn bị sẵn giấy mực đưa qua cho Hàn Nghệ, dù sao là ẩn hôn, có mặt đều là những người hạt nhân của Nguyên gia, ngay cả một hạ nhân cũng không có.
.Đây chỉ là khế ước hợp tác! Trong lòng Hàn Nghệ thầm nói một lần, hít một hơi thật sâu, cầm bút lên viết tên mình lên tấm vải.
.Nguyên Ưng hưng phấn nghiêng đầu nhìn sang, oa một tiếng,
.- Chữ của ngươi đúng là xấu như lời đồn.
.Vậy thì sao? Sách lão tử viết vẫn cung không bằng cầu như thường thôi, Hàn Nghệ cười nói:
.- Không được học nhiều, thứ lỗi thứ lỗi.
.Đột nhiên quay sang thấy Nguyên Mẫu Đơn ngây người nhìn tấm khế ước.
.Nguyên Hi thấy Nguyên Mẫu Đơn mãi không động tay, ho nhẹ một tiếng:
.- Mẫu Đơn.
.- À?
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, cầm lấy cây bút, nhìn vào tấm khế ước, một lát sau, nàng khẽ cắn răng, kí tên mình vào.
.Nguyên Hi đang định điền tên mình vào người chủ hôn, đột nhiên nghe tiếng ai nói:
.- Ai, huynh trưởng vi phụ a.
.Nguyên Hi quay đầu nhìn Nguyên Ưng, một lúc sau mới đưa bút qua.
.Nguyên Ưng mừng rỡ, nhảy vọt qua đó, cầm lấy bút điền đại danh của mình vào chỗ người chủ hôn,
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói với Nguyên Mẫu Đơn:
.- Tin không, đây là dấu hiệu chẳng lành.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn hắn một cái, không hề lên tiếng.
.Nguyên Ưng viết xong còn thổi vài cái, nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Nhìn xem, chữ của ta đẹp hơn ngươi rất nhiều đấy.
.Hàn Nghệ cười cười, trong lòng lại mắng, ngươi là tên khốn kiếp, cứ thích đâm vào nỗi đau của ta.
.Kỳ thật đây là bộ khế ước vi phạm pháp luật, vì trên đó ghi là thê chứ không phải thiếp, pháp luật Đường triều bảo vệ chế độ một vợ một chồng, kẻ vi phạm sẽ chịu hình phạt một năm tỳ, nhưng thả lỏng lắm nên đại gia tộc gần như không để ý, cái họ quan tâm là liên hôn, đây chính là sự lý giải của họ dành cho hôn nhân.
.Một phen chúc phúc là không thể tránh được.
.Sau khi Nguyên Nhạc cất đi khế ước, Nguyên Hi liền đem lệnh bài của chủ quản đưa cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ tiếp nhận lệnh bài, nói:
.- Vãn bối sẽ dùng của cải để hồi báo sự tin tưởng của các vị trưởng bối.
.Nguyên Hi cười nói:
.- Đây là câu nói động lòng nhất mà ta từng nghe.
.- Vãn bối cũng không phải chỉ nói ngoài miệng không đâu.
.Hàn Nghệ lấy ra một quyển sổ nhỏ từ trong tay áo, đưa qua, bảo:
.- Trên đây viết rõ một kỹ thuật làm đường mía mới, hơn xa kỹ thuật làm đường mía ngày nay, xem như là sính lễ ta tặng Mẫu Đơn.
.Những người ngồi đây đều ngạc nhiên, lễ này thật lớn nha, phải biết rằng kỹ thuật chế đường hiện nay chỉ mới được hình thành, đường là gia vị đắt đỏ, kỹ thuật này vô cùng quý báu đấy, không thua gì những kỹ thuật khác.
.Nguyên Hi cười, gật gật đầu, ông ta cảm nhận được thành ý của Hàn Nghệ, đây là điều vô cùng quan trọng, cười bảo:
.- Thân là chủ quản mới, trước tiên là phải để cho mấy người già chúng ta đây biết được ngươi đã có chuẩn bị rồi.
.Theo quy củ của Nguyên gia, người mới lên đảm nhiệm chức chủ quản nhất định phải đề xuất kế hoạch của ngươi.
.Trước đó Hàn Nghệ đã biết điều này rồi, nói:
.- Nếu vãn bối nói sai, mong các vị trưởng bối thông cảm cho.
.Nguyên Hi cười nói:
.- Cứ nói chẳng sao cả.
.Nói rồi ông ta ngồi xuống, mọi người cũng lũ lượt quay về chỗ ngồi.
.Hàn Nghệ không hề luống cuống, dù sao vào hậu thế, nếu hắn nói sai lời có thể sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng ở đây thì không có chuyện đó xảy ra, hơn nữa, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ nói lỡ lời, họ nhẹ một tiếng, nói:
.- Câu đầu tiên ta muốn nói là, sách lược lúc trước của gia tộc ta là hoàn toàn sai lầm, chúng ta phải lật ngược mọi thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận