Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1003.2: Thanh danh bại hoại

..
.Vương Huyền Đạo vẻ dè bỉu cười nói: - Ta cứ tưởng ngươi sớm đã chẳng có dự định kết bạn với ai nữa rồi chứ.
.Trịnh Thiện Hành thì cười ha hả nói: - Là ngươi không biết, quý tộc Trường An không còn một ai là không hận ngươi đến tận xương tủy rồi, ta còn nghe có quý tộc còn mời cả thầy mo nguyền rủa ngươi tuyệt tự, chết không nhắm mắt.
.Hàn Nghệ hít mạnh một hơi nói: - Không khoa trương đến vậy chứ!
.Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Ngươi nghĩ đây là khoa trương sao? Thế nhưng sao ta cứ thấy những gì ngươi làm còn khoa trương hơn ý. Nói xong, y còn tự lẩm bẩm một mình: - Ta sao vẫn chưa thể quen nổi.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Tuy nhiên ta tin rằng ngươi sẽ luôn không bị thua thiệt.
.- Vẫn cứ là Trịnh công tử hiểu ta.
.Hàn Nghệ cười khà khà.
.Vương Huyền Đạo nói: - Từ trước đến nay vẫn chưa kịp nói câu chúc mừng. Người có thể ra trận tướng quân, vào triều Tể tướng, ấy là phượng mao lân giác vậy. Thế mà ngươi lại làm được điều đó ở độ tuổi ngoài đôi mươi, thật là khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ. Chúc mừng! Ánh mắt đầy một vẻ ngưỡng mộ.
.- Ra trận tướng quân, vào triều Tể tướng, hay lắm!
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả, chắp tay nói: - Chúc mừng! Chúc mừng!
.Hàn Nghệ ngẩn người ra nói: - Nghe ngươi nói vậy, kể cũng đúng nhỉ! Tuy nhiên các ngươi một là Thái Nguyên Vương gia, một là Huỳnh Dương Trịnh gia, có cần thiết phải ngưỡng mộ ta không? Cho dù có làm Tể tướng thì cũng có là gì, ta trong con mắt giới quý tộc thì vẫn chỉ là một con nhà nông thôi mà.
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: - Vậy thì ngươi không biết rồi, văn võ Đại Đường ta đều đệ nhất thiên hạ, không còn giới hạn ở quan văn quan võ nữa, phàm những ai có tài năng đều phấn đấu ra trận tướng quân, vào triều Tể tướng. Còn nhớ năm xưa, đề tài bàn luận nhiều nhất của chúng ta chính là lí tưởng ấy, trở thành danh thần một thời. Thế nhưng hiện nay, mấy người bọn ta đa phần là vô tích sự, có thể thấy huynh đệ quý tộc bọn ta chỉ giỏi tâng bốc nhau, vì thế ngươi căn bản là chẳng cần để ý tới ngôn luận của tử đệ quý tộc mà làm gì.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cũng khiêm tốn có phần hơi quá rồi. Thực ra cơ hội các ngươi lúc ấy còn nhiều hơn ta nhiều ấy chứ, chỉ là các ngươi đắn đo nhiều quá, còn ta thì, chẳng thành công cũng thành nhân, chỉ đơn giản vậy thôi. Nói rồi đột nhiên nhìn sang Vương Huyền Đạo, chỉ thấy trong mắt y là một vẻ ảm đạm, liền nói: - Vương công tử, ngươi hối hận rồi sao?
.Vương Huyền Đạo khẽ giật mình, lắc đầu nói: - Ta chưa bao giờ biết hối hận cả, bởi vì đây đều là sự sắp đặt của số mệnh, hơn nữa ta lúc đó nếu như làm vậy, vậy thì bất luận ta sau này có thành công đến đâu, thì cũng không thể rửa sạch chỗ dơ bẩn đó. Ta ghét nhất những thứ dơ bẩn, ít ra thì hiện giờ ta vẫn giữ được cơ hội này, chỉ là có khó khăn hơn trước thôi.
.Năm xưa, Lý Trị sai y bêu xấu Vương hoàng hậu, sử dụng thuật "yếm thắng", nhưng y đã từ chối, Lý Trị có để bụng hay không thì chẳng quan trọng, mấu chốt là Võ Mị Nương đã không thể tin tưởng Vương Huyền Đạo nữa, đây là một trở ngại lớn cho con đường làm quan của Vương Huyền Đạo, còn y thì rất khát vọng có thể làm Tể tướng. Kì thực là lần đó đã khiến y vô cùng tổn thương.
.- Tuy nhiên--- ! Vương Huyền Đạo cười vẻ xã giao nói: - Thành công của ngươi đã mang lại cho ta hi vọng. Tình cảnh của ngươi lúc đó còn khó khăn hơn ta nhiều, thế nhưng hiện giờ, ngươi đã làm tới Tể tướng, ta nghĩ cho dù thời vận có tiếp tục không thuận thì cũng có thể làm được Phó Tể tướng.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ngươi dự tính làm thế nào?
.Vương Huyền Đạo nói: - Tham gia khoa cử!
.- Khoa cử? Hàn Nghệ có phần kinh hãi.
.Vương Huyền Đạo gật đầu nói: - Đây cũng là cơ hội duy nhất của ta rồi.
.Y chưa từng tham gia khoa cử, một là không cần thiết, hai là y bị số phận kiềm chế, không thể làm quan.
.Thực ra trong thất tử thì chỉ có Trịnh Thiện Hành và Thôi Tập Nhận là đã từng tham gia, Lư Sư Quái đã sớm rời khỏi Trường An. Mà thực tế thì bọn họ cũng chẳng cần thi cử gì, bọn họ chỉ muốn chứng minh bản thân mà thôi.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên nói: - Đúng rồi, ngươi đi đâu vậy?
.Hàn Nghệ à một tiếng rồi nói: - Ta định tới chỗ xưởng rượu xem xét chút.
.- Vậy thì bọn ta sẽ đi cùng ngươi, dù sao thì nơi đó cũng sẽ chẳng phải gặp người quen.
.- Ngươi nói vậy thật khiến người ta chua xót đó!
.Hàn Nghệ trợn ngược mắt lên hỏi: - Đúng rồi, việc kinh doanh của Tự Do Chi Mỹ thế nào rồi?
.- Có ngươi ở bên bày mưu tính kế, lẽ nào lại không thuận buồm xuôi gió sao? Thỏ Khuê mật bán ở Lạc Dương còn tốt hơn Trường An. Trịnh Thiện Hành nói.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy ngươi có hứng thú mở Tự Do Chi Mỹ tới Bắc Đình, hoặc là An Tây Đại Đô Hộ phủ không?
.Trịnh Thiện Hành ngẩn người ra nói: - Chưa từng nghĩ tới điều này.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì ngươi bây giờ có thể nghĩ đi.
.Trịnh Thiện Hành còn chưa nghĩ tới, liền lắc đầu nói: - Tạm thời ta cũng chưa muốn làm thế.
.- Vì sao?
.- Đại Đường ta còn có nhiều người nghèo ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ta hà tất phải đem cơ hội nay dâng cho người Hồ? Trịnh Thiện Hành thật thà nói.
.Hàn Nghệ oa một tiếng rồi nói: - Thật không ngờ Trịnh công tử lại để ý tới việc phân biệt Hồ Hán đến thế. Vậy những người như Độc Cô Vô Nguyệt, Trưởng Tôn Diên, Nguyên Liệt Hổ chẳng phải đều mang huyết thống người Hồ đó sao?
.Trịnh Thiện Hành cười nói:
.- Con người vốn ích kỉ, ta cũng chẳng phải ngoại lệ. Ta sinh sống trên mảnh đất này, ta yêu mỗi một người dân nơi đây, ta hi vọng có thể dùng hết chút sức mọn của mình giúp đỡ những người dân đang gặp khó khăn. Tuy nhiên năng lực của ta có hạn, không thể quan tâm được đến cả người Hồ.
.Vương Huyền Đạo bổ sung nói: - Mặc dù bọn ta và Độc Cô Vô Nguyệt là bạn bè rất tốt, nhưng tứ đại gia tộc bọn ta và người Hồ xưa nay luôn không đội trời chung, bọn ta cũng rất khó tránh khỏi ảnh hưởng.
.Tứ đại gia tộc này luôn giữ gìn huyết thống người Hán chính thống, hơn nữa bọn họ lại là gia tộc lâu đời, có nền móng vững chãi, trong mấy trăm năm qua, Trung Nguyên không ngừng giao chiến với các dân tộc phương bắc, đại gia tộc bọn họ là chủ lực, đặc biệt là ngũ Hồ loạn Hoa năm xưa, khiến cho tứ đại gia tộc bọn họ tổn thất nặng nề, cuối cùng đành phải rời về phương nam. Nỗi hận thù tích tụ trong suốt mấy trăm năm qua, y không thể nào có thể không một mảy may suy nghĩ. Cần biết rằng Trịnh Thiện Hành lấy Tự Do Chi Mỹ ra làm sự nghiệp từ thiện, có thể thấy trong tiềm thức cua y đã luôn có sự ưu tiên người Hán.
.Hàn Nghệ vừa cười vừa gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu rồi nói: - Trước tiên đừng vội từ chối ta, đến lúc đó chúng ta lại bàn bạc cho kĩ.
.Trịnh Thiện Hành chỉ cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói: - Có một việc ta muốn bàn với ngươi.
.- Việc gì thế?
.- Liên quan đến máy dệt vải. Phượng Phi Lâu các ngươi từ trước đến giờ không có sự cải tiến nào, thế nhưng máy dệt vải là quá quan trọng đối với xưởng dệt của ta. Nếu như xưởng dệt có thể dệt được vải nhanh hơn nữa, thì vốn sẽ thấp, bọn ta có thể bán được với giá thấp hơn, tạo phúc cho nhiều người dân hơn, thế nhưng ta cũng biết, ngươi bận việc kinh doanh như vậy, căn bản là không có sức đâu mà nghiên cứu máy dệt vải, vì thế ta đã tự mình đi tìm người nghiên cứu vấn đề này, ta hi vọng ngươi có thể đem bán máy dệt cho Tự Do Chi Mỹ.
.- Không thành vấn đề!
.Hàn Nghệ gật đầu luôn.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Ngươi đồng ý nhanh vậy sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Thương nhân Đại Đường ta thiếu chính là thứ tinh thần này, sẵn đây, ta sẽ bán cho ngươi với giá một văn tiền.
.Vương Huyền Đạo nói: - Hàn Nghệ, ngươi có cần tính lại không đó, Trịnh huynh tính tình keo kiệt, y sẽ không khách sáo với ngươi đâu.
.Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: - Người hiểu ta, Huyền đạo vậy. Quyết định vậy nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận