Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1010.2: Không khí đọng lại

.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ sau khi nhận được chỉ thị của hoàng hậu, yên tâm gấp bội, lập tức chạy đi cầu kiến Lý Trị, tình huống hiện tại cực kỳ rõ ràng, nếu để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ có cơ hội xoay người, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ toi đời rồi.
.Trong điện Lưỡng Nghi.
.- Bệ hạ, hiện giờ đám vương công quý tộc kia cả ngày đều chạy đi cầu kiến Thái úy, thỉnh cầu Thái úy rời núi, bọn họ rõ ràng chính là có tật giật mình, sợ ném chuột vỡ bình, nên mới mời Thái úy ra đối kháng với bệ hạ đấy.
.Hứa Kính Tông vô cùng kích động nói.
.Lý Trị nghe vậy, trong mắt hiện lên chút kinh hoảng, trẩm mi hỏi: - Vậy Thái úy có gặp bọn họ không?
.Lý Nghĩa Phủ nói: - Hiện giờ phủ Thái úy đóng cửa không tiếp khách, nhưng ai biết được trong lòng Thái úy nghĩ như thế nào đâu, lại có ai biết bọn họ rút cuộc có gặp mặt không, lúc trước bệ hạ không có nghe theo đề nghị của Thái úy, trong lòng Thái úy không có chút oán niệm nào sao? Hiện giờ với Thái úy, chính là một cơ hội tuyệt hảo, nói không chừng chuyện này chính là do Thái úy cố ý an bài đấy, bệ hạ cần phải lập tức áp dụng biện pháp ứng đối a!
.Hứa Kính Tông nói tiếp: - Bệ hạ nhân hiếu, băn khoăn tình cảm cậu cháu, nhưng dù sao ngài cũng là vua một nước, nếu chuyên nên ngừng lại không ngừng, thì ắt sẽ loạn, lúc này bệ hạ hẳn là nên tiên phát chế nhân, sai Đại Tư Không dẫn cấm quân bắt hết bọn họ vào một lưới, cũng để chấm dứt hậu hoạn a.
.Lý Trị cau mày, nắm chặt tay, bọn người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ nói thì nhẹ nhàng, bởi vì bọn họ không cần phụ trách hậu quả, nhưng y là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, mỗi tiếng nói và cử động của y đều trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ Đại Đường, y suy nghĩ nửa ngày, mới nói: - Các ngươi lui xuống trước đi!
.- Bệ hạ.
.- Việc này trẫm đều có tính toán. Lý Trị trầm giọng ngăn lại lời Hứa Kính Tông.
.Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông liếc nhìn nhau một cái, chắp tay thi lễ, rồi lập tức lui ra ngoài.
.Sau khi hai người bọn họ đi không lâu, Lý Trị lập tức trở về hậu cung.
.Võ Mị Nương thấy Lý Trị đến đây, vội vàng tiếp đón: - Bệ hạ, nô tì nghe nói có không ít vương công quý tộc trong triều đi tìm Thái úy đúng không?
.Lý Trị gật đầu, nói: - Mới vừa rồi đám người Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông vội vã tới gặp trẫm, cũng là vì việc này.
.Võ Mị Nương chớp mắt vài cái, hỏi:
.- Vậy không biết bệ hạ định làm như thế nào đây?
.Lý Trị hơi hơi híp mắt, ngồi ở trên giường thấp, trầm mặc không nói.
.Trong mắt Võ Mị Nương hiện lên một chút sát khí, nói: - Bệ hạ, mặc cho Thái úy nghĩ như thế nào, nhưng danh vọng của Thái úy ở Trường An không ai sánh bằng, Trưởng Tôn gia chiếm cứ địa khu Quan Trung đã trên trăm năm, thế lực rắc rối khó gỡ, nếu một khi ông ta đứng ra, vậy thì bệ hạ chắc chắn sẽ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hơn nữa dù lần này Thái úy không đứng ra, vậy còn lần sau thì sao? Lực ảnh hưởng của Thái úy vô cùng đáng sợ, chẳng sợ ông ta không ở trong triều đình, thì bệ hạ cũng sẽ bị ông ta quản chế a.
.Nói tới đây, nàng liền ngừng lại, nhưng ngụ ý đã quá rõ rồi, dù cho Trưởng Tôn Vô Kỵ thành thật ngồi ở nhà, thì vị hoàng đế như ngươi cũng phải e dè ông ta, ngươi muốn làm thế nào chăm lo việc nước, đại triển thân thủ, biện pháp duy nhất chính là giết chết ông ta thôi.
.Trong một mảnh rừng vùng ngoại ô phía bắc.
.Một hòa thượng béo mặt mũi hiền lành, mặc bộ tăng phụ màu xám đang chậm rì rì đi giữa rừng núi, bỗng nhiên, ông ta ngừng lại, ánh mắt liếc hướng một bên, chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ đồng đi về phía ông ta, lúc này ông chắp tay trước ngực, cười hỏi: - A di đà phạt, Liễu thí chủ, đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?
.Người tới chính là Liễu Như Phong, y khẽ vuốt cắm, nói: - Đã lâu không gặp, không biết vì sao đại sư lại tới đây?
.Hòa thượng béo hơi sững sờ, cười ha ha nói: - Sớm biết Liễu thí chủ có ở đây, thì bần tăng đã không tới, dù sao bần tăng cũng già rồi, không đoạt nổi với Liễu thí chủ a.
.Liễu Như Phong lắc đầu, nói: - Đại sư có khả năng hiểu lầm rồi, ta không phải tới giết Hàn Nghệ, mà ta tới giết ngươi.
.Hòa thượng béo biến sắc: - Cái gì? Ngươi không phải đã sớm rời đi triều đình rồi sao?
.Ánh đao chợt lóe.
.Hoà thượng béo ngã xuống, chỉ thấy trong tay phải của ông ta có một cái phi tiêu.
.Trong một gian đạo quan đổ nát ở Đông Giao, chỉ thấy có năm sáu người ngồi bên trong, nhưng không có ai lên tiếng, đều lẳng lặng lau binh khí của minh, đám đao kiếm kia bị bọn họ lau cho sáng bóng như tuyết.
.Có một tiếng nổ mạnh vang lên.
.Cánh vửa gỗ mục lát dường như đã phải chịu một cỗ lực lượng rất lớn, lập tức bị chia năm xẻ bảy.
.Trên mặt năm sáu người kia không có chút kích động nào, lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, nhìn về phía cửa.
.Chỉ thấy một vị đại thúc đứng trước cửa.
.Một người trong số đó cả kinh: - Nguyên bảo chủ!
.- Thật có lỗi quá, ta không muốn tới quấy rầy các vị đâu, nhưng Hàn Nghệ lại là muội phu của ta a. Nguyên Ưng gãi đầu, rất là áy náy nói.
.Ông ta vừa dứt lời, chợt nghe được bên trên truyền đến vài tiếng vang, năm sáu người kia cũng ngẩng đầu theo bản năng, không có gì cả, ngay cả nóc nhà cũng không bị phá, bọn họ đều là cao thủ, bên trên có người bọn họ không có khả năng không phát hiện được, nên khẳng định là có người ném thứ gì đó lên rồi.
.Không tốt!
.Bọn họ tuyệt đối thật sự không ngờ đại danh đỉnh đỉnh Nguyên bảo chủ, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này, mà không biết Nguyên Ưng vốn là một người cực kỳ vô liêm sỉ.
.Đợi khi bọn họ tỉnh ngộ lại, thì đã muộn, chỉ nghe vài tiếng xương cốt giòn nứt, không đến một khắc, chỉ thấy năm sáu người đều ngã nằm ra mặt đất, cái đầu toàn bộ bị xoay ngược một trăm tám mươi độ.
.Nguyên Ưng đi ra ngoài cửa, lấy ra khăn lụa của bản thân, xoa xoa tay, vẻ mặt ghê tởm, lại cúi đầu tự đánh giá mình một chút, hô một tiếng về phía rừng cây không bóng người phía trước: - Tiểu Khuyển, tới đây một chút.
.Khuyển Nha lập tức đi tới, hỏi: - Bảo chủ có gì phân phó?
.Nguyên Ưng xoay người sang chỗ khác, lắc lắc cái mông hỏi: - Ngươi giúp ta nhìn xem trên người ta có chỗ nào ô uế không?
.- …. !
.Khúc Giang Trì.
.- Giáo chủ, có mấy đám thích khách đi vào đất Kinh kỳ.
.- Hướng về phía Hàn Nghệ tới ư? Trần Thạc Chân lập tức hỏi.
.- Vâng.
.- Người ở nơi nào?
.- Đều đã bị chết.
.- Ai làm?
.- Không rõ ràng lắm, lúc người của chúng ta đến nơi, thì người đã chết sạch rồi.
.Phượng Phi Lâu.
.- Đừng tới nữa, đại ca, đã chơi bài hai ngày rồi, ta mệt lắm rồi! Ta còn phải đi bán bánh bao nữa.
.Hùng Đệ cầu xin nói với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Tiểu Mập, đệ đừng làm mất hứng chứ, đệ nhìn xem Hoa tử cùng Tiểu Dã chơi vui chưa kìa.
.Tiểu Dã liếc nhìn Hàn Nghệ, gãi đầu, không có lên tiếng.
.Đỗ Tổ Hoa đáng thương nói: - Đại ca, tận hứng thì tận hứng, nhưng thật sự mệt mỏi quá.
.Hàn Nghệ nhịn không được nói: - Ít nói nhảm, không cho đi, chúng ta quyết chiến tới hừng đông.
.Chương1011: Vương đạo cùng bá đạo
.Đã là canh ba trong ngày, nhưng còn có rất nhiều người chưa ngủ được, đối với thế cục trước mắt thì đêm đen thật sự là rất quý giá đấy, bọn họ đang qua lại giao lưu với nhau.
.Phủ Tư Không.
.- Đại ca! Việc này càng ngày càng không đơn giản, chúng ta cần phải chuẩn bị kế sách vẹn toàn a!
.Lý Bật có chút lo lắng nói với Lý Tích.
.Hiện tại là thời điểm Lý Tích có giá trị tồn tại lớn nhất, chính là dùng để dọa cho Trưởng Tôn Vô Kỵ sợ, nếu có ông ta trấn giữ, trong lòng Lý Trị liền an ổn, bởi vậy chỉ cần có liên quan đến Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì Lý Tích sẽ không thể thoát thân.
.Lý Tích hơi có ý trách cứ nhìn Lý Bật một cái, nói: - Tuổi của đệ cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao còn tin vào đám chuyện nhảm đồn đãi bên ngoài chứ.
.- Đây đâu phải đồn đại lung tung đâu, những người đó cũng đã tìm đến phủ Thái úy rồi đấy.
.- Vậy thì có thể cho thấy điều gì chứ?
.Lý Tích phất tay nói: - Được rồi! Được rồi! Đệ đi ngủ đi!
.Đúng lúc này, quản gia trong phủ đột nhiên đi đến, nói: - Lão gia, bên ngoài có người cầu kiến.
.Lý Bật sửng sốt, hỏi: - Đã trễ thế này rồi, là ai đến?
.- Người nọ cũng không nói gì, y chỉ nói y bị bệnh, đặc biệt tìm riêng tới lão gia để chữa bệnh.
.- Chữa bệnh? Lý Bật nghe xong tức không chỗ phát: - Người nọ bị điên rồi hay sao, muốn chữa bệnh thì bảo y đi tìm lang trung đi.
.- Chậm đã!
.Lý Tích nhấc tay, nói; - Các ngươi về phòng trước đi, không có chỉ thị của ta, không cho phép ai ra ngoài hết.
.Lý Bật kinh ngạc nhìn Lý Tích.
.Lý Tích liếc mắt qua nhìn ông ta một cái, Lý Bật lập tức đứng dậy, dẫn theo quản gia ra cửa.
.Lý Tích tự mình đến mở cửa ra.
.Chỉ thấy một công tử tuấn tú đang đứng ngoài cửa, y khẽ mỉm cười nói: - Tư Không, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đi!
.Lý Tích cười nói: - Ta còn chưa nghỉ ngơi, mời vào.
.Công tử trẻ tuổi này chính là Lý Trị.
.Đi vào trong nội đường, Lý Tích đang chuẩn bị hành lễ, thì Lý Trị khẩn trương đưa tay nói: - Tư Không, chuyện này thì miễn đi, trẫm khách theo chủ là được.
.- Vâng! Lý Tích nói; - Mời bệ hạ ngồi.
.Lý Trị ngồi xuống, liếc nhìn Lý Tích, nói ngay vào điểm chính;
.- Tư Không hẳn là biết được trẫm đến vì chuyện gì đi?
.Lý Tích gật đầu.
.- Kỳ thật trẫm làm như vậy, cũng là hành động bất đắc dĩ thôi.
.Lý Trị thở dài: - Lúc phụ hoàng còn sống, thường hay dạy bảo ta, muốn trị quốc phải quản được quan lại trước. Tuy rằng trước mắt các đại thần quan tam phẩm trở lên ở các cơ quan hành chính trung ương đều là do trẫm tự mình bổ nhiệm, trẫm cũng có thể toàn quyền làm chủ, nhưng những quan viên từ tam phẩm trở xuống, trẫm sao có thể ai cũng bận tâm tới được. Hiện giờ có một bộ phận chức quan hơn nửa đều do quý tộc đảm nhiệm, giữa bọn họ lại có quan hệ thông gia, hoặc là vốn là huynh đệ ruột, hoặc là muội phu, tỷ phu, thế lực rắc rối khó gỡ, trên có thể làm ảnh hưởng đến quân chủ, cùng với sự quyết đoán của các đại thần thuộc cơ quan hành chính trung ương, dưới có năng lực cản trở nhân sĩ có tài gia nhập điện Thái Cực.
.Hơn nữa, bọn họ còn tích cực đưa thân nhân của mình nhập triều, cả nhà bọn họ chỉ cần là trên mười sáu tuổi, đều làm quan trong triều, ít nhất cũng có hơn hai mươi người, nhưng nếu như bọn họ cũng có thể giống như phụ thân của mình, một lòng vì nước, thì không thể tốt hơn được nữa, nhưng là trong mắt của bọn họ chỉ có lợi ích của gia tộc mình, còn không ngừng công kích những đại thần chính trực, cứ để chuyện như thế tiếp diễn, ta chỉ sợ Đại Đường sẽ bị hủy hoại trong tay bọn họ mất. Bởi vậy trẫm mới quyết tâm làm sạch triều đường, khiến cho càng nhiều hiền sĩ có bản lãnh thật sự được vào triều làm quan.
.Lý Tích gật đầu nói: - Thần hiểu được sự bất đắc dĩ của bệ hạ, thần cũng ủng hộ bệ hạ làm như vậy.
.- Lòng trung tâm của khanh, trẫm cũng hiểu được, những lời này cũng chỉ có thể nói cùng ái khanh thôi. Lý Trị cười khổ lắc đầu, lại nói: - Nhưng hiện giờ trẫm gặp phải phiền toái rồi.
.Lý Trị hỏi: - Phiền toái của bệ hạ nói đến là Thái úy ư?
.Lý Trị gật đầu, nói: - Mặc dù cữu cữu đã nhàn dưỡng tại nhà, nhưng cữu cữu dù sao cũng đã làm tể tướng ba mươi năm, lực ảnh hưởng trong triều của ông ấy không vì thế mà yếu bớt, vẫn có rất nhiều đại thần nhìn vào cữu cữu đấy.
.Lý Tích nói: - Vậy bệ hạ có biết trong lòng Thái úy nghĩ như thế nào không?
.Lý Trị lắc đầu.
.Lý Tích lại hỏi: - Vậy vì sao bệ hạ không giáp mặt hỏi rõ Thái úy?
.Ông ta cũng không giống bọn người Lý Nghĩa Phủ, giật giây Lý Trị trực tiếp hành động, cũng bởi ông ta cho rằng nếu trực tiếp hành động với Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì Quan Trung ắt phải loạn, triều Đường thừa hành chính sách Quan Trung bản vị, một khi Quan Trung rối loạn, vậy thì cả nước sẽ cùng loạn, nếu xuất phát từ quan điểm lợi ích quốc gia, thì ông ta cảm thấy vẫn nên kiềm chế chút, cố gắng không cần trộn lẫn hai chuyện vào giải quyết.
.Lý Trị híp mắt hỏi: - Thế nhưng nếu cữu cữu phản đối thì sao?
.Y tới tìm Lý Tích trước, mà không có đi tìm Trưởng Tôn Vô Kỵ, rất rõ ràng vì y vẫn còn có chút kiêng kị Trưởng Tôn Vô Kỵ, y cần an bài xong đường lui trước, đường lui này chính là Lý Tích, chỉ có ông ta có thể chống lại Trưởng Tôn Vô Kỵ, đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ cứ la hét cho sướng, nhưng nếu thật muốn sống mái cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ, thì hai người bọn họ căn bản không được việc.
.Lý Tích trầm mặc một chút, nói: - Nếu là thiên ý thì có ai có thể cãi lại được. Ngụ ý, chính là nếu Trưởng Tôn Vô Kỵ xuống núi, vậy thì chính là ông ta tự tìm đường chết.
.Được đến câu trả lời của Lý Tích, trong lòng Lý Trị nắm chắc hơn nhiều.
.Tuy nói Lý Tích trung thành với Lý Trị, hơn nữa còn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đối địch, nhưng lúc này Lý Trị chủ yếu muốn dọn sạch triều đường, nào biết đâu sẽ kéo Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng ra ngoài, y không biết Lý Tích đối chuyện thanh trừng triều chính này là tán thành, hay phản đối, y nhất định phải lên tiếng hỏi điểm này, nếu Lý Tích cảm thấy không tốt lắm, thì càng miễn bàn đến Trưởng Tôn Vô Kỵ nữa.
.Vào buổi tối ngày thứ hai, Lý Trị lập tức triệu kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ, việc này không thể kéo dài thêm được nữa.
.- Lão hủ tham kiến bệ hạ.
.- Cữu cữu mau chóng đứng lên.
.Lý Trị tự mình tiến lên nâng Trưởng Tôn Vô Kỵ dậy, dắt ông ta ngồi xuống, chính mình thì ngồi bên cạnh ông, quan tâm hỏi: - Thân thể của cữu cữu vẫn khỏe chứ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Vinh hạnh được bệ hạ nhớ tới, bộ xương già này của ta còn có thể cố thêm mấy năm nữa.
.Lý Trị cười nói: - Cữu cữu khỏe mạnh, thì trẫm liền yên tâm.
.Sau một phen thăm hỏi ân cần dối trá, Lý Trị mới nói: - Trẫm hôm nay tìm cữu cữu tới đây, là vì có chuyện muốn hỏi ý kiến của cữu cữu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội đáp: - Bệ hạ, lão hủ đã rời khỏi triều đình rồi, không hỏi đến việc triều chính nữa, việc này ngài nên đi hỏi Lý Tích.
.Lý Trị thầm nghĩ rằng ngươi thật đúng là quá khiêm nhường, bèn nói: - Tư Không vốn xuất thân võ tướng, việc này ông ấy cũng không am hiểu lắm, trong triều dã, chỉ có cữu cữu có thể giúp đỡ trẫm thôi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: - Vậy không biết là bệ hạ muốn hỏi chuyện gì?
.Lý Trị ho nhẹ một tiếng, lại tự mình chuyển cáo việc muốn thanh trừng triều đình cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, rồi hỏi: - Không biết cữu cữu có đồng ý không?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy, thở dài, vuốt râu nói; - Trên đời này, chuyện khó xử lý nhất chính là chuyện nhân sự này a!
.Trong lòng Lý Trị lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm rằng, chẳng lẽ thật muốn đi một bước này sao.
.Nào biết Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên xoay chuyển lời nói: - Nhưng bệ hạ nhất định phải làm như vậy!
.Lý Trị hơi hơi sững sờ, nói: - Mong cữu cữu có thể chỉ điểm một phần.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Muốn trị quốc trước phải cai quản quan lại, nếu như không quản được, thì còn nói gì đến trị quốc. Năm đó lúc tiên đế còn tại vị, dưới có một đám đại thần thuộc cơ quan hành chính trung ương, bao gồm cả lão phu trong đó, đều là khai quốc công huân, tiên đế nhất định muốn phong thưởng cho bọn họ, bởi vậy bọn họ cùng đám con trai bọn họ đều được phong làm quan viên, nhưng một khai quốc công thần ít thì có hai ba đứa con trai, nhiều thì năm sáu đứa, lại kể đến tôn tử thì bọn họ nhiều đến hơn mười hai mươi người, mà những người này dựa vào gia đình đều vào triều làm quan, bệ hạ ngài mới hai mươi tuổi, ngài còn có thể nhìn tới đời sau của bọn họ, nhưng cứ tiếp tục thì một nhà công huân sau này đã có thể có hơn trăm người, đừng nói phong thưởng bọn họ làm quan, chỉ riêng nuôi dưỡng thôi, triều đình cũng không nuôi nổi rồi a! Hơn nữa, nếu bệ hạ không ngăn được bọn họ ở thế hệ này, như vậy thì đời sau sẽ càng khó thêm, bởi vì thế lực trong triều đình của bọn họ sẽ càng to lớn hơn, đến lúc đó chỉ biết càng thêm khó giải quyết.
.Kỳ thật việc này vào mấy năm trước lão hủ cũng từng suy xét qua, chỉ là lão hủ vốn cũng là hoàng thân quốc thích, cũng từng theo tiên đế mở mang bờ cõi, bậc cha chú của bọn họ nhiều ít đều có chút quan hệ với lão hủ, nên có chút ân tình khó tránh được nha, lão hủ thật sự không có cách nào xuống tay cả. Nhưng bệ hạ vốn không có lo lắng này, cứ việc buông tay đi làm. Ngoài ra, nếu bệ hạ đã mở miệng tuyên bố chuyện này, nếu nói không thống nhất với làm, vậy thì dù bất cứ chuyện gì, bọn họ cũng sẽ đều dùng chuyện hôm nay tới cãi lại chiếu lệnh của bệ hạ.
.Không dối gạt bệ hạ, mấy ngày nay đám người kia tìm đến lão hủ, còn mưu toan châm ngòi quan hệ giữa lão hủ và bệ hạ nữa, tuy rằng lão hủ già rồi, nhưng trong lòng cũng rất minh bạch, bởi vậy bọn họ cùng tìm đến lão hủ, thì trong lòng lão hủ càng hận bọn họ.
.Không hổ là người từng làm tể tướng, phân tích đạo lý rõ ràng, một điểm phiền toái nhất trong xã hội quý tộc, chính là hậu duệ của công huân, cũng là quân, giống như đại tướng tứ ngũ phẩm như Trình Xử Lượng, con của bọn họ, ngươi cũng đều phải chiếu cố cả, một người nuôi năm người, năm người lại nuôi hai mươi lăm người, thì sao triều đình có thể gánh nổi được.
.Lý Trị nghe vậy vẫn còn có chút không yên tâm, nếu chẳng may Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ là bày trò ở đây, giật giây y xuống đao, một khi cầm đao, Trưởng Tôn Vô Kỵ lại vội vàng đứng ra, vung tay hô ngừng. Y liên tục gật đầu; - Cữu cữu nói rất đúng, nhưng là người phía dưới phản kháng mãnh liệt như vậy, trẫm cũng có chút không nắm chắc, kính nhờ cữu cữu nghĩ cách giúp trẫm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm nửa ngày, nói: - Lần này cùng với lần trong năm Trinh Quán, tiên đế thanh trừng triều chính khác nhau, lúc ấy bởi vì quan lại quá mức rườm rà, khiến cho hiệu suất làm việc cực chậm, tiên đế bất đắc dĩ phải bá đạo cắt giảm quan viên trong triều từ hơn một vạn người xuống còn hơn sáu trăm người, mà hành động của bệ hạ lại không phải vì giải mối lo khẩn cấp, mà là vì mưu tính sâu xa, nếu như tiếp tục bá đạo hành động, chỉ sợ khó, nhưng lão hủ cho rằng có thể kết hợp bá đạo cùng vương đạo, để giải quyết việc này.
.Lý Trị cau mày hỏi; - Bá đạo kết hợp với vương đạo?
.- Không sai!
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói tiếng: - Giống đám vương công quý tộc kia, bọn họ vốn đều là thân thích của bệ hạ, những người này vĩnh viễn sẽ khong thanh trừ được, dù sao trong tương lai công chúa của bệ hạ cũng phải lập gia đình, vương tử cũng phải cưới vợ, còn có gia nhân của hoàng hậu, cùng với cô cô, tỷ tỷ, huynh đệ của ngài, bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại, nhiều nhất chỉ là thay đổi một nhóm người mà thôi. Bệ hạ cần phải đề phòng chính là vương công quý tộc cấu kết với các đại thần trong triều, bởi vậy lão hủ đề nghị, đối với đám vương công quý tộc này hãy dùng vương đạo, phạt bọn họ một chút đất vườn là được, mà đám quan lại phía dưới, bệ hạ cần phải bá đạo, đuổi bọn họ ra khỏi Trường An, điều chuyển bọn họ ra ngoài làm một chức quan rảnh rỗi. Kể từ đó, đám vương công quý tộc chỉ có thể tự bảo vệ mình, sao còn có thời gian đi quản đám quan lại kia nữa, mà những quan lại còn thừa trong triều tất nhiên cũng không dám cấu kết cùng đám vương công quý tộc kia nữa.
.Nhưng muốn cai quản quan lại, chỉ làm vậy thôi vẫn chưa đủ, còn phải lựa chọn thêm quan lại xếp vào, bệ hạ có thể lấy khoa cử làm chủ, nhưng con cháu quý tộc nếu muốn vào triều làm quan, nhất định phải do bệ hạ tự mình khảo hạch, nếu thật sự là người có tài cán, tất nhiên sẽ sử dụng, lại còn có thể lung lạc lòng người, nếu là người có khả năng, cũng sẽ làm cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận