Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 606: Cao thâm khó dò

.- Thôi Nghĩa Huyền? Sao lại cứ là người Thôi gia. Đau đầu nha!
.Sau khi Hàn Nghệ ra khỏi cung, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
.Thật ra động tác phía Nguyên gia, hắn đã có chuẩn bị, bởi vì hắn biết, nếu hắn trở thành người chủ đạo thị trường thì phải qua được ải của Nguyên gia, trận tranh đấu này không thể tránh khỏi, hắn cũng luôn chuẩn bị chuyện này, chỉ là hắn không ngờ, Nguyên gia lại dùng khu chợ đấu với khu chợ. Lúc trước hắn đoán, Nguyên gia có thể sẽ liên kết với hai chợ đối phó hắn, ngược lại sẽ khiến hắn hưng phấn.
.Hắn chủ yếu vẫn lo lắng Thôi Nghĩa Huyền.
.Tuy rằng trước mặt Lý Trị hắn cực lực ủng hộ tiến cử Thôi Nghĩa Huyền đảm nhiệm Ngự Sử Đại Phu, nhưng thực ra chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là một hạ hạ sách, tốt nhất đương nhiên là để bản thân hắn làm, kế đến là Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, Vương Huyền Đạo, bao gồm cả Dương Tư Nột, những người có quan hệ mật thiết với hắn, cuối cùng mới chính là Thôi Nghĩa Huyền.
.Một là Thôi gia là quý tộc, vốn có mâu thuẫn với kẻ hàn môn như hắn, hai là hắn và Thôi gia ít nhiều cũng có đụng chạm. Thôi Nghĩa Huyền đảm nhiệm Ngự Sử Đại Phu, đối với Lý Trị vô cùng có lợi, nhưng đối với hắn mà nói lại là một nhân tố không xác định.
.Lợi ích của hắn và lợi ích của Lý Trị không phải hoàn toàn trùng nhau.
.- Nhìn xem tình hình phía Nguyên gia trước vậy, dù sao bên này mình cũng không giúp được gì.
.Trong lòng Hàn Nghệ tính toán, về trại huấn luyện, thấy trên thao trường trống vắng, lại nhìn sắc trời lần nữa, đã giữa trưa rồi, thế là hắn trực tiếp đi về phía nhà ăn.
.Đi đến cửa nhà ăn, thì nghe thấy bên trong huyên náo ồn ào, rất náo nhiệt.
.Những học viên này đã yêu thích thời đại cơm tập thể này đến hết thuốc chữa rồi, tuy rằng trong nhà có sơn hào hải vị, thức ăn ở đây không bằng ở nhà, nhưng bọn họ ăn cơm ở đây còn hơn ở nhà nữa, do vậy đến nhà ăn ăn cơm là lúc vui vẻ nhất trong ngày của họ.
.Đi vào nhà ăn, lúc này vừa bắt đầu giờ cơm không lâu, chỉ có một nhóm người ngồi ở vị trí, hơn phân nửa vẫn còn đang xếp hàng.
.- Vi công tử, mời huynh trước!
.Chỉ thấy một học viên khoảng hai mươi, làn da ngăm đen nói với Vi Phương phía sau.
.Tuy Hàn Nghệ luôn nhấn mạnh mãi tinh thần xếp hàng, nhưng tư tưởng giai cấp thâm căn cố đến khiến những học viên xuất thân bần dân không dám xếp hàng trước quý tộc, thấy Vi Phương đi qua thì vội vã nhường đường.
.Hàn Nghệ vừa thấy thì không khỏi đứng lại.
.Vi Phương liếc nhìn người đó, trầm mặc một lát mới nói: - Ngươi xếp trước, ngươi trước đi.
.Người nọ khiếp sợ nhìn Vi Phương, việc này không giống cách làm người của Vi Phương, Vi Phương trước nay luôn vô cùng ngạo mạn, đừng nói là nói chuyện, dù là đứng cũng không muốn đứng chung với họ, thông thường bọn họ đều không xếp hàng, tới nơi là đến bên cửa sổ mua cơm, cũng không ai dám nói họ gì cả.
.Vi Phương lại nói: - Ngươi trước đi.
.- À.
.Người nọ gật đầu, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ.
.Coi như tiểu tử ngươi còn có chút tự biết mình. Hàn Nghệ cười trong lòng, chợt cảm thấy có hai ánh mắt bắn sang, phảng phất như xuyên thấu trong lòng hắn, không khỏi liếc mắt nhìn sang, chính là Tiêu Hiểu. Tiêu Hiểu thấy Hàn Nghệ nhìn qua thì bĩu môi, lại cúi đầu ăn cơm.
.Tương lai khi ta đến Tiêu gia, tiểu tử này thủy chung chính là một mối họa nha! Tuy Tiêu Hiểu gần đây thành thật hơn nhiều, nhưng Hàn Nghệ biết, nguyên nhân y nghe lời như thế đều là vì Tiêu Vô Y, không liên quan gì đến hắn, đi vào trong phòng trong, Vi Phương đang xếp hàng chợt thấy Hàn Nghệ đi qua, không khỏi hơi lúng túng.
.Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, nhưng mặt cũng không tỏ vẻ gì, đi vào trong sương phòng.
.- Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi thân là Phó Đốc Sát sao lại đến muộn nhất, ngươi phải lấy thân làm gương nha!
.Vừa mới vào cửa thì nghe thấy có người hét lên.
.Không phải Nguyên Liệt Hổ thì là ai.
.Tên này thật sự là gặp ai cũng là tiểu tử, lễ nghi của đại Hoa Hạ ta đâu, không đúng, tiểu tử này là tộc Tiên Ti, Hàn Nghệ vờ như kinh ngạc nói: - Nguyên công tử, sao ngươi lại đến đây?
.Nguyên Liệt Hổ sửng sốt, hét lên: - Ta ta không thể đến sao?
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, ngoài miệng lại không tha người nói: - Đương nhiên có thể, chỉ là ta tưởng lần trước sau khi Nguyên công tử về thì sẽ không đến đây nữa, dù sao nơi này cũng không có gì chơi.
.Độc Cô Vô Nguyệt ngồi ở trong cùng nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười khuynh thành, thật sự có thể nói là điên đảo chúng sinh nha!
.Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Nguyên Liệt Hổ đến đây, Hàn Nghệ chỉ nghĩ thôi đã thấy rét lạnh.
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói: - Ngươi tưởng ta muốn sao, là Trưởng Tôn nói ở đây không đủ nhân thủ, mời ta qua giúp đỡ.
.Trưởng Tôn Diên nghe mà buồn bực, đang định mở miệng, chợt thấy Nguyên Liệt Hổ ném sang hai ánh mắt đáng thương, y trọng tình nghĩa thực sự không muốn vạch trần gã, thế là nói: - Là ta mời Nguyên huynh đến.
.- Như vậy à!
.Hàn Nghệ nói: - Vậy được, đa tạ Nguyên công tử.
.Nguyên Liệt Hổ hừ nói: - Không cần đa tạ, ta không phải đến giúp ngươi.
.Hắc! Nể mặt mà không cần sao! Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Có điều Trưởng Tôn công tử, luôn làm phiền Nguyên công tử cũng không tốt lắm, lần sau ta tiến cung nói với bệ hạ một tiếng, bảo người phái thêm một số người qua đây.
.Trưởng Tôn Diên cười không nói.
.Nguyên Liệt Hổ không vui trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ căn bản cũng không nhìn gã, đây là địa bàn của hắn nha, tiểu đệ bên ngoài ngàn vạn, hắn sợ cái gì, chợt như nhớ ra gì đó, hỏi: - Nguyên công tử, Mẫu Đơn nương tử khỏe không?
.Nguyên Liệt Hổ cẩn thận nói: - Ngươi hỏi cô cô ta có ý đồ gì?
.- Phụt!
.Trưởng Tôn Diên lập tức bị sặc nói.
.Ý đồ? Có ai làm cháu trai như ngươi không, ai dám làm cô phụ của ngươi hả! Hàn Nghệ lúng túng nói: - Là như vầy, ta có một số chuyện làm ăn muốn tìm nàng ấy bàn bạc, nhưng lại không tìm được.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Chuyện này ta cũng không rõ lắm, có điều nhà ra có rất nhiều quản sự, ngươi tìm bọn họ cũng được, đừng làm phiền cô cô ta.
.Làm ơn, tiểu tử này có phải chắc cú rằng lão tử muốn tán cô cô gã không, thật quá coi thường người mà, lão bà ta là Tiêu Vô Y nha! Khóe miệng Hàn Nghệ co rút, nhưng thấy dáng vẻ gã như thế, phỏng chừng chưa từng hỏi đến chuyện làm ăn của trong nhà, bằng không gã không thể không biết cả chuyện Nguyên gia muốn mở chợ, dứt khoát cũng lười hỏi.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Đúng rồi, Hàn Nghệ, trước đó có rất nhiều lão sư đều hồi cung rồi, tình huống gì vậy?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Chuyện này ta biết.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ.
.Trưởng Tôn Diên gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
.Nguyên Liệt Hổ bỏ hai lỗ tai đang dựng lên, không vui nói: - Ai thèm nghe chứ.
.Lúc xế chiều.
.Hàn Nghệ gọi mấy học viên lớp của hắn đến một góc thao trường, nói: - Chuyện là như vầy, gần đây trong cung đang thiếu người, tạm thời điều đi không ít lão sư, sau khi thương lượng một phen, quyết định để học viên lớp chúng ta đảm nhiệm lão sư tạm thời, đi dạy học sinh của những lớp khác.
.Yên tĩnh!
.Tất cả mọi người trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Có vấn đề sao?
.- Như vậy sao được?
.Liễu Hàm Ngọc nói: - Ta chúng ta sao có thể dạy người ta đọc sách.
.Chuyện này thật sự quá giật gân.
.Rõ ràng là đang trêu đùa bọn họ mà!
.Hàn Nghệ cười nói: - Không còn cách nào, ai bảo các ngươi ưu tú như thế, hơn nữa cũng chỉ dạy bọn họ đọc sách biết chữ, chuyện này các ngươi có thể làm được.
.Thôi Hữu Du chất vấn nói: - Hoàng cung mà thiếu người?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này ta không rõ lắm, là thủ dụ của bệ hạ, các ngươi đi hỏi bệ hạ thử.
.Vô sỉ!
.Một đám đệ tử đều liếc trắng mắt, nhưng trong lòng cũng đang bồn chồn, chuyện này có âm mưu gì không?
.Lần này lại giờ trò gì đây!
.Những con cháu quý tộc này đều sắp điên lên rồi, từ đầu đến cuối, bọn họ đều không hiểu Hàn Nghệ đang diễn trò xiếc gì.
.Có thể nói là cao thâm khó dò.
.Hàn Nghệ khích lệ nói: - Khổng Tử nói, ba người cùng đi, tất có kẻ là sư phụ ta! Thật ra trong cuộc sống, các ngươi ai ai cũng là lão sư, đừng đánh giá thấp bản thân, hơn nữa giúp đỡ bạn học của mình không phải là chuyện nên làm sao. Chuyện này quyết định như thế, ta sẽ chia các ngươi thành tám tổ, ba người một tổ, phụ trách dạy một lớp. Nói lời thật là được, ba thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, dù gì các ngươi cũng là quý tộc, không phải thợ giày, để mọi người kiến thức học vấn uyên thâm của quý tộc các ngươi một chút, đây là bản lĩnh mà quý tộc các ngươi luôn lấy làm kiêu ngạo, bằng không sẽ khiến người ta coi thường.
.Đầu óc đám người Thôi Hữu Du có chút mê mang, chiêu số của Hàn Nghệ thật sự quá nhiều, cũng chưa từng thấy lão sư nhiều chuyện như thế, có điều Hàn Nghệ đã nói đến mức này, không thể không nhận nha, bằng không tiểu tử này không chừng lại tung tin quý tộc bọn họ mua danh chuộc tiếng, ngay cả dạy người ta biết chữ cũng không được.
.Là lão sư nha, thật sự thú vị nha! Uất Trì Tu Tịch đảo mắt, nói: - Vậy nếu dạy không tốt, ngươi đừng trách chúng ta.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đọc sách biết chữ mà thôi, các ngươi có thể dạy tốt hơn nữa, lại có thể dạy kém một chút, các ngươi cố gắng là được rồi.
.Dương Mông Hạo cười ha ha nói:
.- Vậy được, vậy được.
.Hai tiểu tử này từ khi lên làm Đại đội trưởng, lòng tin cũng bành trướng lên cao.
.Hàn Nghệ lập tức chia tổ cho bọn họ. Việc này không chỉ đơn giản là phân tổ, mà là có quy tắc chế độ, lớp trưởng, lớp phó, phụ đạo viên, đồng thời miễn trừ huấn luyện buổi chiều của họ, sẽ từ từ thương lượng với nhau, làm sao lên lớp.
.Một đám đệ tử mơ mơ màng màng trở về, tổ đã chia xong, bọn họ còn chưa rõ đây là chuyện gì nữa.
.Không chỉ bọn họ, ngay cả bọn Trưởng Tôn Diên nghe tin cũng vô cùng khiếp sợ, chạy đến chỗ Hàn Nghệ hỏi: - Hàn Nghệ, rốt cuộc là chuyện gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bây giờ sự kiêu ngạo của bọn họ đã bắt đầu tan rã rồi, chỉ vì ánh mắt thế tục khiến bọn họ vẫn không muốn buông bỏ kiêu ngạo của quý tộc, cho nên ta phải cho bọn họ một cơ hội hợp lý, để bọn họ buông bỏ sự kiêu ngạo của mình một cách hợp tình hợp lý. Không chỉ như thế, để bọn họ làm lão sư, có thể giúp họ học cách làm sao giúp đỡ người khác. Ba người một tổ, lại là một lĩnh vực chưa từng được biết, có thể giúp họ học được tinh thần đồng đội. Ngoài ra, các ngươi nghĩ mà xem, khi bọn họ dạy những học viên kia đọc sách thánh hiền, bọn họ có thể không lấy thân làm gương sao?
.Trưởng Tôn Diên nghe thấy mà mắt bừng sáng, nói: - Kế này rất hay nha!
.Độc Cô Vô Nguyệt khẽ cười nói:
.- Thủ đoạn của ngươi thật đúng là tầng tầng lớp lớp, khó trách ngay cả Hữu Phó Xạ cũng không chiếm được chút tiện nghi trong tay ngươi.
.- Độc Cô công tử, ta không biết là ai truyền ra, nhưng Hữu Phó Xạ luôn là trưởng bối mà ta kính trọng, cũng luôn là tấm gương mà ta học theo. Hàn Nghệ vô cùng nghiêm túc nói.
.Độc Cô Vô Nguyệt trầm mặc một lát, gật đầu.
.Thật ra Hàn Nghệ còn một nguyên nhân chưa nói, chính là làm như vậy thì hắn hoàn toàn không sao cả, có điều hắn cũng không lập tức đi, quan trọng là đêm nay nhất định có một màn hài kịch.
.Kết quả cũng chính là như thế, buổi lên lớp đầu tiên của những con cháu quý tộc này quả thật là thảm đến đỏ mắt mà, nói không nên lời, mặt trương lên đỏ bừng, cổ cũng căng lên thật to, người có tố chất tâm lý khá kém thậm chí cũng cầm rớt cả sách, câu trước không ăn nhập câu sau, nói chuyện không rõ, thấy có người hỏi thì bị hù đến ngay cả sách cũng đánh rơi, tóm lại là làm trò cười cho thiên hạ. Hàn Nghệ trốn bên ngoài nhìn trộm vào cười đến đau cả bụng, mà những con cháu bần hàn kia cũng nhao nhao cúi đầu cười trộm.
.Ngay ngày hôm sau, trong điện Thái Cực cách trại huấn luyện không xa vang lên tiếng sấm sét, một sự kiện đánh dấu đã xảy ra.
.Lý Trị bổ nhiệm Thôi Nghĩa Huyền làm Ngự Sử Đại Phu.
.Quá trình vô cùng dễ dàng, bởi vì Thôi Nghĩa Huyền hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của Ngự Sử Đại Phu. Luận kinh nghiệm, người ta sắp bảy mươi rồi, đường làm quan còn phải truy ngược đến thời Lý Mật, so kinh nghiệm với ông ta không phải là tự tìm mất mặt sao. Luận gia thế, đệ nhất sĩ tộc Thanh Hà Thôi thị, không cần nói nữa. Luận công lao, người ta vừa mới bình phản không lâu, công lao rất lớn nha!
.Nhưng chuyện hợp tình hợp lý sao lại coi như là sấm sét chứ, càng đừng nói đến tính dấu hiệu?
.Mấu chốt là trước khi thượng triều, trong cung có tin tức truyền ra, Thôi Nghĩa Huyền trước đó dâng tấu bày tỏ rõ ràng ủng hộ Võ Chiêu Nghi xưng hậu.
.Đây là thần tử đầu tiên từ trước tới nay thượng tấu ủng hộ Võ Mị Nương, cho dù là Hàn Nghệ cũng chưa từng công khai ủng hộ Võ Mị Nương. Hành động này trực tiếp đánh tan cục diện ngôn luận một phía trên triều của tập đoàn Quan Lũng.
.Mặt khác, Lý Trị lại bổ nhiệm Dương Tư Nột làm Tả Vệ Đại Tướng Quân chính tam phẩm.
.Thôi Nghĩa Huyền là công thần bình phản thứ hai, cũng đã phong là Ngự Sử Đại Phu, vậy Dương Tư Nột dĩ nhiên không thể kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận