Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 705.2: Không làm mãnh hổ, làm độc xà.

.Kỳ thật lời Nguyên Ưng nói, sao hắn lại không hiểu, đừng nói đến hắn, rất nhiều người nhìn đều vô cùng hiểu rõ.
.Từ xưa đến nay, đơn đả độc đấu trên triều đình gần như không có bất cứ phần thắng nào, cho dù có hoàng đế bao che, bởi vì người ta đều là từng tập đoàn một, còn tình hình của hắn vẫn nghiêm trọng hơn, vì gần như mọi đại thần trong triều đều phản đối hắn, cho nên bất luận hắn nói gì, phản ứng đầu tiên của các đại thần đều là phản đối.
.Kỳ thật ngay từ đầu trong lòng hắn đã rất rõ, tư tưởng ban đầu của hắn là kết minh với Trịnh Thiện Hành bọn họ, đạt được thế lực ủng hộ của bọn họ, bởi vì Trịnh Thiện Hành bọn họ không quan tâm đến xuất thân của hắn, hơn nữa là người chính trực, trọng nghĩa khí, nhưng Trịnh Thiện Hành bọn họ gần như cũng không có hứng thú quá lớn đối với quyền lực, đặc biệt là đối với chuyện phế Vương lập Võ, bọn họ lại là như gần như xa, đều không có quan tâm, lần đó trong lúc cấp bách, Vương Huyền Đạo không ủng hộ Lý Trị, việc này khiến Lý Trị cũng không dám ủy thác trọng trách nữa, Võ Mị Nương thì càng không cần phải nói rồi.
.Độc Cô Vô Nguyệt cũng là người rất có dã tâm, nhưng Độc Cô Vô Nguyệt đi theo hướng chấn hưng Độc Cô gia, cũng khó có thể cho Hàn Nghệ sự ủng hộ. Trưởng Tôn Diên lại đam mê luật pháp, cũng không muốn tham dự cuộc đấu tranh của triều đình, hơn nữa lại là đích tôn trưởng của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nguyên Liệt Hổ thì càng không cần phải nói. Nói tóm lại, trong Trường An Thất Tử duy nhất chỉ có Thôi Tập Nhận vô cùng thích hợp với Hàn Nghệ hiện tại, bởi vì Hàn Nghệ nhất định phải đối mặt với cuộc tranh đấu của triều đình, Thôi Tập Nhận hết sức am hiểu phương diện này, vừa hay có thể bù lại khiếm khuyết về sự hiểu biết không đủ đối với chế độ và thế lực đương thời của Hàn Nghệ, nhưng mà hai người lại trở thành kẻ thù.
.Còn Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông những người này, Hàn Nghệ đã cách xa bọn họ từ lâu rồi, không muốn cùng bọn họ kết minh. Hứa Kính Tông, Thôi Nghĩa Huyền bọn họ cũng không chịu kết minh với Hàn Nghệ.
.Chuyện này nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn là cô gia quả nhân một mình, hình như cũng thật sự không có một đồng minh nào quá thích hợp.
.Ôi, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người a!
.Nếu nói chuyện liên hôn, thật ra hắn đã trời xui đất khiến mà liên hôn rồi, nếu có thể có được sự ủng hộ của Lan Lăng Tiêu thị, vậy cũng không tồi, nhưng vấn đề ở chỗ, Lan Lăng Tiêu thị cũng là người hết sức coi trọng môn hộ, trong tình huống bình thường thì không thể nào chấp nhận, thà để cho Tiêu Vô Y sống cô độc đến già, hơn nữa Tiêu Thục Phi cũng là xuất thân Lan Lăng Tiêu thị, Võ Mị Nương lại cực hận Tiêu Thục Phi, chuyện này rất khó xử.
.Kỳ thật chính trị vẫn là nhìn xa trông rộng, mấu chốt là hiện tại hắn thiếu thực lực bảo vệ cơ mật thương nghiệp của mình, hắn chỉ có thể ngăn cản đại thần trong triều minh cướp, nhưng không thể ngăn cản bọn họ ám đoạt.
.Nhưng trong lòng hắn cũng có chuẩn bị, vốn dĩ hắn cũng không dự định lấy ra sớm như vậy, hắn tính tăng cường thực lực của mình trước, rồi sau đó mới lấy ra, thật sự là bị Nguyên gia ép không có cách nào, cho nên đã lấy ra sớm.
.Nghĩ tới đây, hắn lại không khỏi là nhíu mày.
.Chợt nghe có người nói: - Ngươi đang nghĩ gì vậy?
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Cố Khuynh Thành, cười nói: - Đang nhớ cô... ! Nói đến phần sau, hắn kéo dài giọng ra.
.Cố Khuynh Thành vui vẻ nói: - Thật sao?
.Nàng ta vừa dứt lời, Hàn Nghệ lập tức nói: - Áo ngủ!
.Cố Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ ra tối đó bị tên này nhìn thấy tất cả, không khỏi tê rần hai má, xì nói: - Hạ lưu!
.Hàn Nghệ nói: - Không phải cô vẫn luôn hy vọng ta hạ lưu với cô sao?
.- Ai nói.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ta là nói muốn chinh phục trái tim của ngươi.
.Hàn Nghệ cười hì hì nói: - Nhưng ta để tim bên trong cơ thể của ta, cô muốn chinh phục trái tim của ta, thì trước tiên phải chinh phục nhục thể của ta.
.- Thôi!
.Cố Khuynh Thành trợn mắt lườm yêu Hàn Nghệ một cái, ngồi xuống. Thật muốn khiêu khích đây mà, nàng ta cũng đâu phải đối thủ của Hàn Nghệ, cái này ở hiện giờ chắc có thể học được trong sách ngữ văn tiểu học, "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu", đương đại dùng một ngữ khí ngả ngớn nói ra, đó chính là khiêu khích.
.Hàn Nghệ liếc nàng một cái, cười nói: - Nói thật, ta rất khâm phục cô.
.Cố Khuynh Thành hiếu kỳ nói: - Ngươi khâm phục ta chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Một cô gái yếu ớt như cô, lăn lộn phong trần, trên người còn che giấu một lời nói dối lớn như vậy, tự cô vẫn có thể chơi cho những công tử ca kia choáng váng đầu óc, thật sự là đáng được người khác khâm phục.
.- Cũng phải!
.Cố Khuynh Thành nói có vẻ hơi đắc ý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ta rất tò mò, cứ che cũng không phải kế lâu dài, sớm hay muộn cô cũng phải lộ diện, lẽ nào cô không sợ chút nào sao.
.Cố Khuynh Thành cười nói: - Không phải ta đã tìm được một chỗ dựa vững chắc là ngươi rồi sao.
.- Ta?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta thì là chỗ dựa gì chứ, ta còn lâu mới bằng những công tử ca kia a.
.Cố Khuynh Thành án mắt chuyển động, giảo hoạt nói: - Ngươiđừng tự coi thường mình, sự thật này bày ngay trước mắt, ngươi xem, từ sau khi ta đến Phượng Phi Lâu đã không có bao nhiêu người đến tìm ta nữa, ồ, phải nói là chỉ có một mình Bùi Thanh Phong thi thoảng đến tìm ta.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, sau đó ồ một tiếng thật dài: - Ta hiểu rồi, cô là mượn thân ta ở trong vòng xoáy triều đình để bảo vệ mình à! Cô cũng thật là xảo quyệt a!
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, lại nói: - Đó cũng không phải tất cả, ngươi đừng có quên, lần đầu tiên ta đến tìm ngươi, ngươi vẫn chỉ là một thương nhân nhỏ, lúc đó ta vẫn là thấy ngươi trọng tình nghĩa, và còn không sợ cường quyền, còn đáng tin cậy hơn so với Tào giả mẫu, ít nhất là ngươi thật lòng bảo vệ ta, nhưng không ngờ rằng, ngươi lại còn làm đến Giám sát ngự sử, cứ như vậy, thì ta càng an toàn hơn nữa.
.Hiện giờ thân phận của Hàn Nghệ hết sức nhạy cảm, những đại thần kia cũng không dám nhằm vào hắn, chắc chắn là đã căn dặn con cháu trong nhà, đừng chọc đến Hàn Nghệ, tránh gặp phải phiền phức lớn, như vậy thì sau khi Cố Khuynh Thành trở thành người của Phượng Phi Lâu, những con cháu quý tộc kia tất nhiên cũng không dám tự ý đến, ngay cả Bùi Thanh Phong cũng chỉ là hảo ngôn tương dụ.
.Hàn Nghệ nói: - Sao cô biết ta trọng tình trọng nghĩa?
.- Đương nhiên là dùng mắt nhìn a, chẳng qua chỉ là ba tên thợ thủ công mà thôi, ngươi cũng ngồi ở đây đau khổ như vậy, đổi lại là Tiền Đại Phương bọn họ, sợ là cũng chẳng thèm để ý.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, không phải cô ta cho rằng lúc nãy mình buồn rầu ngồi ở đây, là vì đang lo lắng cho ba tên thợ thủ công kia chứ? Nghĩ đến đây, suýt nữa hắn bật cười thành tiếng, gật đầu nói: - Được rồi! Ta thừa nhận cô quan sát hết sức cẩn thận. Nhưng cô cũng chơi quá lớn rồi đấy, lỡ như ta thua thì cô xong đời hoàn toàn rồi, muốn cứu cũng không có cách cứu.
.Cố Khuynh Thành hơi nghiêng đàu, nhìn Hàn Nghệ hết sức chân thành, cười nói: - Cho nên ta phải mau chóng khiến ngươi yêu ta, đến lúc đó cho dù ngươi có sự cố gì, ta cũng có lý do để tự tử theo ngươi, như vậy thì sẽ không có bất cứ tiếc nuối gì, cũng không cần phải sợ nữa.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng chấn động, kinh ngạc nói: - Thật hay giả?
.Cố Khuynh Thành gật đầu như gà mổ thóc.
.- Tin cô thì ta tiêu rồi.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, đột nhiên trong lòng lóe sáng lên, đúng rồi, cô ta đã có thể lợi dụng ta tham dự chuyện phế Vương lập Võ để bảo vệ chính mình, tại sao ta không thể mượn chuyện này để bảo vệ thương nghiệp của mình, sau đó ta lại lợi dụng thương nghiệp để gia tăng thành thể chính trị của mình. Ừm... gần đây triều đình quá yên tĩnh rồi, giá trị của ta đang trên đà sụt giảm, chẳng trách mấy tên đó dám đến xưởng của ta nhìn trộm. Chuyện này không được, xem ra là lúc ra tay rồi, như vậy thì sức uy hiếp của ta mới hiển hiện ra. Ta phải biến mình thành kịch độc vô cùng, ta cũng muốn xem thử ai dám đụng đến, ha ha, không làm mãnh hổ được, vậy thì ta sẽ làm độc xà thôi.
.Nghĩ đến đây, hắn lại bật cười ha hả một mình.
.Cố Khuynh Thành thấy vẻ mặt cười gian của hắn, trong lòng hết sức tò mò, nói: - Ngươi đang cười gì?
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng, khen ngợi từ đáy lòng: - Cô là một nữ nhân hết sức thông minh.
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, ngoài miệng lại buồn bã nói: - Có lẽ là ngươi cũng quá thông minh rồi. Nói xong, tự nàng bật cười khanh khách trước.
.Hàn Nghệ cũng bật cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận