Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 815: Sao phải hỏi người ngoài

.Sau khi du thuyết thành công Lý Tích, Hàn Nghệ chẳng cho thấy trên khuôn mặt hắn hiện lên nét vui vẻ nào, ngược lại, sắc mặt lại sa sẩm dị thường.
.Thực ra những thách thức đối với hắn, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.
.Trước đó, hắn đều đi phục vụ người khác, bất kể là Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ, thậm chí là cả Võ Mị Nương, tất cả những gì hắn làm đều là vì bọn họ. Tuy nhiên, hiện giờ hắn buộc phải tính toán cho chính mình.
.Hoàng cung.
.Lý Trị ngồi một mình trong hoa viên, ngắm những bông hoa tươi sắp tàn lụi, khuôn mặt một vẻ buồn rầu.
.Được một lúc, một thiếu phụ xinh đẹp thướt tha, dáng vẻ đẫy đà từ bụi hoa đi ra, lập tức khiến các loại hoa trong vườn phải cúi mình vì xấu hổ, chẳng còn ai khác, chính là Võ Mị Nương!
.- Bệ Hạ, Hàn Nghệ vẫn chưa quay về sao? Võ Mị Nương đi tới đình nghỉ, nhẹ nhàng hành lễ, tiếp đó nàng hỏi luôn.
.Có thể nhìn thấy nàng cũng đang rất căng thẳng.
.Lý Trí lắc đầu, thở dài nói: - Trẫm thấy rất khó thành, Lý Tích nổi tiếng với tính cẩn thận. Mà nếu chỉ có vậy thì cũng chẳng sao, mấu chốt là ông ta chẳng có lòng ham muốn quyền lực, một lòng chỉ muốn Đại Đường ta mở mang bờ cõi, nếu như cục thế trong triều ổn định, ông ta tuyệt đối là đại thần có thể trông cậy được, chỉ tiếc, ôi. Trẫm cũng nghĩ thông suốt rồi, nếu như Hàn Nghệ lần này đi mà không được, thì cũng chẳng cần phải ép ông ta thêm nữa, có Lý Tích đã là cái phúc của Đại Đường ta rồi!
.Võ Mị Nương khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Lý Trị, chỉ thấy bỗng nhiên y đã trưởng thành lên nhiều, chẳng còn là một tiểu hoàng đế chỉ biết tuân theo ý của cậu nữa, y đã bắt đầu có quan điểm riêng của mình.
.Đúng lúc này, Trương Đức Thắng bước nhanh tới, nói: - Bệ Hạ, Đặc phái sứ về rồi.
.Lý Trị, Võ Mị Nương cùng lúc ngẩn người ra, gần như đồng thanh nói: - Cho mời vào mau.
.Nói xong, Võ Mị Nương trở nên lúng túng.
.Lý Trị cũng không để bụng, chỉ cười ha hả.
.Chẳng bao lâu sau, Hàn Nghệ đã tới đình nghỉ, chắp tay hành lễ nói:
.- Vi thần tham kiến Bệ Hạ, kính chào Chiêu Nghi.
.- Miễn lễ!
.Lý Trị nói: - Ngươi gặp được Đại Tư không chứ?
.Hàn Nghệ gật đầu, cười nói: - Long ân lồng lộng, vi thần có thể coi là đã không hổ thẹn với sứ mệnh.
.Lý Trị, Võ Mị Nương trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Không thể nào chứ, xem ra bọn họ chẳng có chút hi vọng nào với chuyến đi này của ta! Hàn Nghệ thấy ánh mắt của bọn họ là sự nghi ngờ đối với năng lực của bản thân.
.Lý Trị chậm rãi đứng dậy, hai tay đỡ lấy vai Hàn Nghệ, giọng run run: - Ngươi--- ngươi nói gì?
.Đừng có như vậy được chứ, vợ ngươi còn đang bên cạnh kia kìa, dễ làm người ta hiểu lầm đó! Hàn Nghệ chắp tay nói: - Bệ Hạ có thể chiêu Đại Tư không vào cung rồi.
.- Thật chứ?
.- Vi thần không dám nói dối Bệ Hạ.
.- Tốt tốt tốt! Hàn Nghệ ngươi quả nhiên không làm trẫm thất vọng. Ha ha! Trẫm không nhìn nhầm người, trẫm không nhìn nhầm người! Hai tay Lý Trị càng ấn mạnh hơn, bóp chặt vai Hàn Nghệ lắc lắc, cảm kích không thôi.
.Y đã vui đến mức chẳng còn kiềm chế được bản thân, so với sự trợ giúp của bọn Lý Nghĩa Phủ, thì việc đứng ra giúp đỡ của Lý Tích đối với y mà nói còn có một tầng ý nghĩa khác, lần đầu tiên y được một đại thần trọng yếu của triều đình ủng hộ.
.Võ Mị Nương mặc dù không nói gì, nhưng nàng cũng kích động đến mức nước mắt lưng tròng, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ, mặc dù đây là cuộc chiến giữa hoàng quyền và tướng quyền, nhưng nhân tố bộc phát chính là nàng, sự ủng hộ của Lý Tích cũng là sự ủng hộ dành cho nàng, nên nàng cũng cảm động không tả nổi.
.- Mau mau mau, ngồi xuống nói với trẫm, ngươi làm thế nào mà du thuyết thành công vậy?
.Lý Trị kích động đến mức khoa chân múa tay.
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần sao dám ngồi cùng với Bệ Hạ.
.- Có gì đâu, ngươi lập công lớn như vậy, trẫm phải thưởng cho ngươi xứng đáng, chỉ là cái ghế đá thì có gì đáng nói đâu, ngồi đi, ngồi đi.
.Lý Trị chẳng còn để tâm gì đến lễ nghi nữa, vội kéo Hàn Nghệ ngồi xuống luôn.
.Còn Võ Mị Nương cũng lặng lẽ rót một li trà cho Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ được sủng quá cũng thấy lo ngại, nhưng so với công lao mà hắn đã lập được thì đâu có thấm tháp gì. Thế là hắn kể cho Lý Trị nghe một lượt về quá trình làm sao có thể gặp được Lý Tích và ép ông ta "khỏi hẳn" như thế nào.
.Lý Trị nghe xong, kinh ngạc nói: - Ngươi thật là to gan đó, lại để Lý Bật giúp Lý Tích chuẩn bị hậu sự, ngươi lẽ nào không sợ sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần phụng mệnh Bệ Hạ mà đi, có gì phải sợ.
.Lý Trị nghe xong cười ha hả mấy tiếng.
.Võ Mị Nương cũng mím môi cười, tên tiểu tử này thật biết ăn nói. Lý Trị bây giờ khát khao nhất điều gì, chính là hoàng uy, Hàn Nghệ nói vậy đánh đúng vào tâm lí của y, vậy thử hỏi y sao có thể không vui chứ. Đoạn nhẹ nhàng nói: - Ngươi làm vậy mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng tục ngữ đã nói rồi, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu không làm vậy thì e rằng ngay cả gặp mặt Đại Tư Không cũng chẳng gặp nổi.
.Lý Trị gật gật đầu, rồi nói tiếp: - Sau đó thì sao?
.Hàn Nghệ kể lại một lần nữa những sự việc diễn ra sau đó, đương nhiên có những thứ hắn không hề nói ra.
.Lý Trị nghe xong, trầm ngâm một lúc mới nói: - Ý của ngươi là, sở dĩ lúc trước Lý Tích giả bệnh là bởi lo rằng ý chí của trẫm không đủ kiên định?
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Có thể nói như vậy, vi thần thấy, đây cũng là lẽ đương nhiên, Đại Tư Không vô cùng muốn trung thành với Bệ Hạ, nhưng Bệ Hạ và Thái Úy suy cho cùng vẫn là quan hệ cữu cữu cháu ngoại, bởi vậy Đại Tư Không cho rằng, nếu như Bệ Hạ có thể hòa giải riêng được với Thái Úy, thì chẳng còn gì tốt hơn, nhưng nếu như Bệ Hạ thực sự cần sự giúp đỡ của Đại Tư Không, thì ông ấy nhất định đứng ra giúp đỡ.
.Võ Mị Nương gật đầu nói: - Sự lo lắng của Đại Tư Không, thiếp cũng vô cùng thấu hiểu. Nói xong, nàng liếc nhìn Lý Trị.
.Lý Trị sau khi nắm chắc được vấn đề, khẽ nheo mắt lại, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Lý Trị, trong ánh mắt lóe lên một vẻ lo lắng.
.Một lúc sau, Lý Trị đột nhiên ngẩn người ra, nhìn Hàn Nghệ nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi đã lập được công lớn như vậy, trẫm nhất định không để ngươi thiệt thòi.
.Hàn Nghệ nói: - Chia sẻ nỗi lo cho vua, vốn là bổn phận của vi thần, hơn nữa, nếu như Đại Tư Không không có ý định này, thì cho dù vi thần có nói rách mồm cũng không thể thành công, quả là thật may mắn.
.Võ Mị Nương cười nói: - Hàn Nghệ, ngươi cứ tiếp tục khiêm tốn như vậy là không được đâu đấy.
.Lý Trị cười ha hả nói: - Không sai, trẫm lúc trước đã sai Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ đi, mà sao bọn họ không thành công, chỉ khi ngươi đi thì mới có cái sự may mắn này? Tất cả những gì ngươi làm cho trẫm, trẫm đều ghi nhớ trong lòng.
.Phủ Thái Úy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ khoanh chân ngồi trên đệm, hai mắt nhắm hờ, bởi vì ông ta rất sùng bái Hoàng lão Huyền học, ông ta cũng hay thiền định.
.Hiện nay, cục thế đã dần xa rời dự đoán của ông ta. Ông ta vẫn luôn cho rằng Lý Trị chỉ là đang giở thói trẻ con, nhưng qua sự kiên trì và những động thái của Lý Trị có thể thấy, việc này tuyệt đối không hề đơn giản, ông ta bắt đầu ý thức được rằng, bản chất của sự việc đã dần thay đổi, ông ta không còn xem thường nữa, mà đã bắt đầu cẩn thận suy xét.
.Cộc cộc cộc!
.Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
.Trưởng Tôn Vô Kị trừng hai mắt lên. Người của phủ Thái Úy, cứ mỗi khi Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi thiền định, trừ khi có việc gì vô cùng quan trọng, thường thì không dám làm phiền. Đoạn nói: - Ai?
.- Lão gia, là tiểu nhân.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy lập tức nói: - Vào đi.
.Két một tiếng, cánh cửa đã mở ra, chỉ thấy một người đàn ông tầm thước đi vào, lấy một miếng vải trong ống tay áo ra đưa tới.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đỡ lấy tấm vải, nhưng không hề vội xem, mà nói: - Ngươi ra ngoài đi!
.- Vâng.
.Người đàn ông kia lập tức lũi ra.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ mở tấm vải trắng ra xem, chỉ liếc qua đã liền vò tấm vải trong tay, hai mắt đùng đùng sát khí, một hồi lâu sau mới giận dữ mắng: - Lão thất phu Lý Tích kia, thật là giảo hoạt hơn hồ li, biết vậy lão phu năm xưa không nên lưu ngươi lại.
.Nói xong, ông ta đập mạnh bức mật thư xuống bàn.
.Thực ra sau khi Hàn Nghệ rời khỏi nhà Lý Tích, người đầu tiên thông báo không phải là Lý Trị, mà là Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn vẫn giữ nguyên tắc nhất quán, hai bên đều giúp.
.Một lúc sau, sắc mặt phẫn nộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ lại trở nên vô cùng giằng xé, đoạn nắm chặt hai nắm đấm, dù đã có tuổi nhưng vẫn phát ra tiếng rắc rắc, sự giận dữ này đối với một con người trải nghiệm như Trưởng Tôn Vô Kỵ thì quả là cực kì hiếm gặp.
.Để tránh đêm dài lắm mộng, Lý Trị ngay tối hôm đó đã triệu kiến Lý Tích, y thấy không cần thiết phải kéo dài thêm nữa, đồng thời còn đích thân tới Lưỡng Nghi điện đợi sẵn.
.Năm xưa, khi Lý Tĩnh bắc phạt quay về, Lý Thế Dân cũng dẫn toàn bộ văn võ trong triều ra khỏi thành nghênh đón. Cuộc chiến đó không những đã gột sạch nỗi nhục của Lý Thế Dân, mà còn cứu vương triều Đại Đường thoát khỏi nguy cơ, chính thức tuyên bố sự ra đời của chế độ chính trị Trinh Quán. Còn trận chiến không khói súng này, đối với Lý Trị mà nói, cũng chẳng kém trận chiến đó là bao.
.Chỉ một lát sau, trong ánh lửa lập lòe, một bóng người trải dài trên mặt đất chiếu đến phía trước mặt Lý Trị.
.Lý Trị mừng rỡ, ngước mắt nhìn tới.
.Chỉ thấy Lý Tích tinh thần phấn chấn đi tới, Trương Đức Thắng bên cạnh Lý Trị thấy vậy, thầm nghĩ, cái tay Đại Tư Không này quả là giỏi lừa bịp.
.Lý Tích cũng không ngờ là Lý Trị lại tới trước cửa chờ đợi, còn nghĩ là mình đã nhìn nhầm, phải mất một lúc cẩn thận nhìn lại, phát hiện ra Lý Trị mới vội vã bước nhanh về phía trước, đang định hành lễ.
.Lý Trị đột nhiên tiến tới đỡ lấy ông ta, đoạn nói sâu xa: - Ở đây không có người ngoài, mấy lễ nghi phiền phức đó miễn được thì miễn.
.Câu nói này rất quan trọng đối với Lý Tích, ở đây không có người ngoài, ý trong câu nói đó là ngươi chính là người một nhà cả.
.Lý Trị và Lý Tích nắm tay sánh vai đi vào trong điện, đây có thể thấy là một đãi ngộ cực kì cao.
.Vào trong điện, hai người ngồi xuống, hàn huyên một hồi, toàn nói về những chuyện cũ, còn về bệnh tình của Lý Tích thì hai người chẳng đề cập đến dù chỉ một từ.
.Hàn huyên xong, Lý Trị thẳng thắn vào chủ đề chính luôn: - Trẫm hiện muốn lập Võ Chiêu Nghi làm Hoàng Hậu, tuy nhiên, Chử Toại Lương lại kiên quyết phản đối, mà ông ta lại là đại thần được ủy thác, trẫm giờ phải làm sao?
.Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng trong đó lại có lắm nội hàm. Khẩu khí của Lý Trị là đang trưng cầu ý kiến, nhưng thái độ của y thì rất rõ ràng, đó là muốn hỏi Lý Tích rằng, có cần phải khuất phục Chử Toại Lương?
.Bởi Lý Trị bây giờ đã biết Lý Tích sợ ý chí của y không đủ kiên định, y phải thể hiện sự kiên định đó trước mặt Lý Tích, cũng đồng nghĩa với việc đưa ra một lời hứa với Lý Tích.
.Lý Tích không một biểu cảm, mí mắt buông xuống, bình thản nói: - Việc nhà của Bệ Hạ, sao phải hỏi người ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận