Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1101: Gia sư

.Sau đó Hàn Nghệ cùng với Dương Triển Phi nói chi tiết về việc phát triển Dương Châu một lúc.
.Kỳ thực nếu nói thật ra thì, tình hình của Dương Châu cũng không đến nỗi tệ như vậy, bởi vì kinh tế nông nghiệp lấy tài chính làm nền tảng, chỉ cần không gặp phải thiên tai, xấu cũng không đến nỗi nào, mà tốt cũng chẳng tốt hơn chút nào, chủ yếu chính là về phía chính phủ tương đối thiệt, Dương Triển Phi chịu rất nhiều chỉ trích, chẳng hạn như là tu sửa bến thuyền không mang lại hiệu quả, chỉ dẫn đến quý tộc Dương Châu thảo phạt liên tục, nói Dương Triển Phi xây dựng rầm rộ, tình hình của Dương Triển Phi có chút giống với Hàn Nghệ, đều còn trẻ tuổi, nếu mà việc nào cũng thuận lợi thì còn đỡ, còn một khi làm sai việc gì đó, thì chắc chắn sẽ bị vạch trần và lên án.
.Nhưng Dương Triển Phi cũng không phải không có một chút thành tích nào, nếu mà như vậy, gã sớm đã về Trường An đợi rồi. Gã tin tưởng Hàn Nghệ, khuyến khích buôn bán, tuy rằng đã thất bại, nhưng cũng có chỗ vẻ vang, chính là giúp đỡ không ít cho vùng mà lúc đầu Trần Thạc Chân tạo phản, hàng hóa của Dương Châu lưu thông đến các nơi, không tạo thành sự khủng hoảng về vật giá, nhưng mà công lao này chủ yếu thuộc về các quan viên địa phương, chứ không hề được tính cho Dương Triển Phi, dù sao cũng phải nói, Dương Châu cũng không sinh ra đại loạn, chỉ có điều chính phủ lấy Dương Triển Phi làm thủ lĩnh phải rất thận trọng.
.Như vậy thì Hàn Nghệ yên tâm rồi, hắn chỉ sợ náo loạn, chỉ cần xã hội yên ổn, tình hình như vậy thì không đến mức mất khống chế, hắn có lòng tin có thể dựa vào vận chuyển bằng đường sông tạo phúc cho bách tính vùng Nam Bắc.
.Sau khi cùng với Dương Triển Phi trò chuyện xong, Hàn Nghệ lặng lẽ đi đến khuê phòng của Dương Phi Tuyết, hôm nay đối với hắn mà nói, thật là một cơ hội vô cùng tốt, Dương Tư Nột không ở nhà, Dương Mông Hạo cũng không có nhà.
.Còn về phần Dương Triển Phi thì sao, hắn không muốn quản chuyện này lắm, bởi vì gã cảm thấy mình cũng không thể nào quản được.
.Trước khi đến cửa phòng của Dương Phi Tuyết, chợt nghe bên trong phát ra một tiếng than khẽ, lại nghe thấy một giọng nói vô cùng u sầu: - Đây rốt cuộc là âm mũi trước hay là âm mũi sau đây? Nếu mà có Hàn Nghệ ở đây thì tốt rồi.
.Xem ra nàng học rất là nghiêm túc. Hàn Nghệ lặng lẽ nghe rồi mỉm cười, gõ cửa.
.- Nhị ca sao!
.Dương Phi Tuyết không nói thêm lời nào, vừa dứt lời, đã nghe một tiếng "két", Dương Phi Tuyết vừa nhìn thấy Hàn Nghệ đứng ngay trước cửa, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng: - A.. ! Hàn Nghệ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Phi Tuyết? Đây là đây là nơi nào ? Nói xong hắn nhìn đông ngó tây một hồi.
.Dương Phi Tuyết cũng hiếu kỳ nhìn chung quanh, hỏi: - Hàn Nghệ, chàng nói gì?
.Hàn nghệ chau mày nói: - Kỳ lạ! Lúc nãy ta còn đang ngồi ở nhà uống trà, sao mà chốc lát đã đến chỗ nàng rồi.
.Dương Phi Tuyết nghe thấy rất thần kỳ, a lên một tiếng, mặt ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nói: - Lúc nãy nàng đã làm gì vậy? Có phải là đang nhớ ta.
.Dương Phi Tuyết chớp chớp cặp mắt sáng ngời, hai má ửng đỏ lên.
.Là thật hả! Hàn Nghệ thở dài một tiếng, nói: - Thì ra là bị suy nghĩ của nàng kéo ta đến nơi đây, thật là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng bị trúng tà rồi!
.Dương Phi Tuyết nhếch khóe miệng, nhìn thẳng Hàn Nghệ nói: - Sao mà chàng vẫn còn đứng đây?
.- Đúng đúng đúng, khách sáo rồi!
.Hàn Nghệ đường hoàng mà bước vào, nào biết Dương Phi Tuyết đột nhiên giơ hai tay, ngăn cản Hàn Nghệ, nói: - Chàng cũng thật là không biết xấu hổ, nếu đã là suy nghĩ của ta có thể kéo chàng đến nơi này, vậy hẳn là cũng có thể cho chàng rời khỏi được, hiện tại trong đầu ta toàn là suy nghĩ bảo chàng quay về, không phải là chàng nên biến mất rồi hay sao.
.- Hả? Lần này đến lượt Hàn Nghệ buồn bực, bật cười ha hả: - Nếu ông trời đã phái ta đến bên cạnh nàng, đích thị là nàng đã gặp phải phiền toái gì đó, trước lúc chưa giúp nàng giải quyết phiền toái này, ta làm sao có thể rời khỏi được, đây chính là sứ mệnh của ta! Trong lúc nói, hắn không để lộ sắc mặt kéo lấy cổ tay trắng ngần mịn màng của nàng đi vào bên trong, hắn lấy chân móc nhẹ một cái, vô cùng lão luyện đã làm cửa đóng lại.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngùng lườm hắn một cái, ngượng ngùng nói: - Nếu nói như thế, một khi ta gặp phải khó khăn, chàng nhất định sẽ xuất hiện, đúng hay không?
.- Đương nhiên rồi.
.Hàn nghệ nghiêm túc nói: - Hơn nữa nhất định sẽ giúp nàng hóa giải khó khăn, đây chẳng phải là việc mà từ trước đến nay ta vẫn làm hay sao?
.Dương Phi Tuyết nhẹ nhàng gật đầu nói: - Là ngược lại đó, giống như lần trước chàng bị cha ta đuổi ra khỏi Dương Châu vậy.
.- Ặc!
.Hàn Nghệ mặt dày cười nói: - Chuyện này cũng là không còn cách nào, đó là lão trượng nhân của ta, ta chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh.
.Dương Phi Tuyết e thẹn nói: - Cái gì mà lão trượng nhân, nếu để cho cha ta nghe thấy, thì chàng có mà tha hồ chịu trận.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Yên tâm, ta đã hỏi thăm rõ ràng rồi, hôm nay cha nàng không ở nhà.
.- Chàng chỉ biết giở trò! Dương Phi Tuyết khẽ giẫm chân, hất tay Hàn Nghệ ra, đi đến bên cạnh bàn tròn ngồi xuống, đột nhiên nhớ ra, nói: - Chàng đã gặp nhị ca ta sao?
.Hàn Nghệ ngồi xuống, cười nói: - Ta vừa mới bị nàng kéo qua đây, làm sao có thể gặp nhị ca của nàng.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Chàng còn muốn nói hươu nói vượn đến lúc nào.
.- Đây là nói hươu nói vượn sao? Đây là cố gắng làm cho lời nói dối càng thêm hoàn mỹ một chút, ai bảo ta là một lão thiên chứ! Hàn Nghệ cười nói: - Lúc nãy đã gặp rồi, nhưng mà nàng yên tâm, đều đã là người một nhà rồi, hiểu lầm gì thì chỉ cần giãi bày ra, đã không sao rồi.
.Dương Phi Tuyết lườm hắn một cái, hạ giọng nói: - Cái gì người một nhà.
.Hàn Nghệ cười chất phác, chợt thấy trên bàn để rất nhiều tư liệu liên quan đến ghép vần, đột nhiên mắt sáng ngời, nghĩ thầm rằng, đúng rồi, lần trước chưa có hoàn thành cảnh tượng gia sư, lần này có thể thỏa mãn một chút. Hắn ồ lên một tiếng, nói:
.- Nàng đang học ghép vần à!
.Nói đến ghép vần, hàng lông mày của Dương Phi Tuyết nhíu lại, nói: - Hàn nghệ, ghép vần này đúng thật là càng học càng khó.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Sở dĩ nàng cảm thấy càng học càng khó, đó là vì lần trước ta chưa dạy nàng được bao nhiêu, nào lại đây, ngồi lại đây một chút, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta.
.Dương Phi Tuyết hừ nhẹ nói: - Ta không bị mắc lừa chàng đâu.
.- Lừa cái gì mà lừa!
.Hàn Nghệ kéo ghế qua, vẻ mặt kinh ngạc.
.Dương Phi Tuyết bĩu cái miệng nhỏ - Chàng đã ngồi qua rồi, còn nói gì nữa! Chàng đừng có mà giở trò, mau dạy ta âm bằng lưỡi này, và còn âm mũi sau này.
.Hàn Nghệ thấy bộ dạng nóng vội của nàng, gật đầu đáp: - Được được được!
.Tương Vương hữu mộng, Long Nữ vô tâm, Dương Phi Tuyết một lòng một dạ muốn sớm học được ghép vần này, như vậy thì nàng có thể sớm được ra ngoài, nàng thật sự không muốn cả ngày chỉ ở trong nhà, nàng không phải là loại khuê nữ ở nhà chờ đợi được gả đi, tư tưởng của nàng vẫn là rất tự do, đây cũng là lý do tại sao nàng lại thích Hàn Nghệ, bởi vì khi ở cạnh Hàn Nghệ, nàng cảm thấy rất thoải mái.
.Dần dần Hàn Nghệ cũng bị sự nghiêm túc của nàng làm lay động, vì vậy hắn cũng dạy nàng rất nghiêm túc, không có một chút tâm tư xấu nào.
.Bất giác đã hai canh giờ trôi qua.
.Hàn Nghệ nói đến khô cả họng, không còn sức lực nào nữa, mà Dương Phi Tuyết lại hoàn toàn không cảm thấy mệt, cầm lấy hai bảng ghép vần, vừa xem, vừa gật đầu nói: - Cái này. !
.Hàn Nghệ thấy Dương Phi Tuyết lại chuẩn bị đặt câu hỏi, lập tức run lên, hắn đã đoán sai về tinh thần ham học hỏi của Dương Phi Tuyết, nhưng mà nếu tiếp tục dạy tiếp thế này, sẽ chết người đấy, hắn ngắt lời nói: - Phi Tuyết, tuy rằng nàng thông minh, nhưng phương pháp học tập có chút không đúng, như vậy thì chỉ làm nhiều mà công ít thôi?
.- Phương pháp học tập?
.Dương Phi Tuyết hai mắt lóe sáng, nói.
.- Không sai! Bây giờ ta sẽ truyền cho nàng một bộ pháp học tập nhanh một cách tự nhiên "Tình cảm thắm thiết"
.- Cái gì tình cảm thắm thiếtA !
.Phi Tuyết chưa nói hết lời, Hàn Nghệ đột nhiên ôm lấy nàng, để nàng ngồi trên đùi mình.
.- Chàng làm gì vậy?
.Dương Phi Tuyết hoảng hốt đặt tay lên ngực Hàn Nghệ, lúng túng nói.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Phi Tuyết, dựa trên một cuộc thống kê, nữ nhân khi yêu, khả năng ghi nhớ là mạnh nhất, đơn giản mà nói, nữ nhân có thể sẽ quên ngày mai mua món gì, hoặc là quên bất cứ việc gì, nhưng tuyệt đối sẽ không quên lời thề non hẹn biển của trượng phu, do đó nàng có thể nhìn thấy rất nhiều cặp phu thê cãi nhau, thông thường đều là thê tử nhắc đến chuyện cũ, vừa mở miệng, đó là cái gì mà lúc đầu hứa như thế nào, bây giờ thì sao? Bởi vậy nếu chúng ta lấy ghép vần dung nhập vào trong tình yêu của chúng ta, ghép vần sẽ trở nên khắc cốt ghi tâm, không thể quên được, hơn nữa vừa học là biết.
.Dương Phi Tuyết cười thản nhiên, nói: - Ta còn tưởng chàng có cách gì hay nữa, cách này ta sớm đã biết qua rồi.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ trợn to mắt, nói: - Là người nào đã dạy cho nàng, ta đi giết hắn!
.Đây rõ ràng là chiêu trò, nếu như có người đã dùng với Phi Tuyết, vậy Hàn Nghệ sao có thể nhịn cho được.
.- Chính là chàng đó.
.- Vậy thì còn được.
.Hàn Nghệ gật đầu, đột nhiên lại nói: - Ta dạy cho nàng phương pháp này khi nào thế.
.Dương Phi Tuyết mỉm cười nói: - Chính là lúc ở Dương Châu đó.
.- Lúc ở Dương Châu?
.Hàn Nghệ cố gắng nhớ lại, không có tình tiết này a!
.Dương Phi Tuyết nói: - Lúc trước khi chàng giúp cha ta tìm Kim bồ tát, đã từng nói, mỗi người đều có yếu điểm cả, chỉ cần biết đối phương, sau đó đúng bệnh bốc thuốc, làm cho đối phương mắc câu. Ta bây giờ không phải là như thế sao, ta hi vọng có thể sớm học tốt ghép vần, mà chàng biết là ta muốn gì, cho nên mượn cớ lần này để dụ dỗ ta mắc câu, cái này đâu phải là phương pháp học tập gì, rõ ràng là trò lừa gạt, ta sẽ không bị mắc lừa chàng đâu.
.- Đây đúng là vạch trần không nể tình a!
.Người ta thường nói, vuốt mặt phải nể mũi.
.Hàn Nghệ cho dù mặt dày đến đâu cũng khó tránh khỏi cả mặt đỏ bừng lên, dù gì thì mẹo lừa gạt của mình cũng bị người ta sờ thấu rồi, ngoài miệng lại cười nói: - Nàng xem xem, những lời này của nàng không phải là đã nghiệm chứng cho phương pháp học tập của ta hay sao, đừng nói là lời ngon tiếng ngọt, ngay cả kỹ thuật gặng hỏi tinh vi, nàng đều nhớ rõ mồn một, có thể thấy được phương pháp này của ta là tuyệt đối khả thi đấy. Thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi nhé, ta ra một câu hỏi, nàng đáp đúng, ta sẽ thưởng nàng một cái hôn, nếu như nàng đáp sailà nam nhân, về lý thì nên gánh vác cho nữ nhân của mình, vậy nên vẫn là phạt ta hôn nàng một cái, có phải là rất thú vị không, ta dám cam đoan, loại hình động tĩnh kết hợp này, là phương pháp học tập khiến cho người ta lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tuyệt đối làm cho nàng khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn sẽ không thể quên được.
.Dương Phi Tuyết ngượng ngùng, lắc đầu nói: - Không muốn!
.Nữ nhân nói không muốn, vậy chính là muốn! Hàn Nghệ ngầm hiểu trong lòng, lại nhìn Dương Phi Tuyết với đôi gò má bóng hồng, cặp mắt long lanh, đôi môi đỏ anh đào, hàm răng trắng đều hiện lên, đúng là kiều diễm vô cùng, nhất thời tâm khó mà kiềm chế được, nói: - Được, ta tôn trọng, vậy ta sẽ trực tiếp giản lược đi biện pháp trung gian, lập tức tiến hành thưởng phạt. Nói xong, cũng không đợi Dương Phi Tuyết kịp phản ứng lại, liền hôn lên đôi môi đỏ tươi của Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết theo bản năng có hơi kinh ngạc, Hàn Nghệ nhân cơ hội hôn vào trong miệng, một mùi thơm nhàn nhạt tràn vào trong miệng, không nói nên được vị ngọt ngào say đắm.
.Đợi đến khi Dương Phi Tuyết nhận thức được thì cũng rơi vào chìm đắm, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Hàn Nghệ, ngượng ngùng đáp lại, hàng mi cong cong khẽ rung rung, có một loại say mê không nói nên lời.
.Qua một lúc lâu, hai người mới tách nhau ra, Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết đầy tình cảm chân thành, dịu dàng nói: - Phi Tuyết, "Hôn" là vận mẫu mũi sau hay là vận mẫu mũi trước?
.- Vận mẫu mũi trước.
.Dương Phi Tuyết nói theo bản năng.
.Hàn Nghệ kích động nói: - Nàng xem, phương pháp này của ta có phải là khá hữu hiệu không, nào lại đây, chúng ta đi sâu hơn nữa một chút.
.Dương Phi Tuyết làm sao còn có thể mắc mưu, quay đầu đi, thở hổn hển nói: - Chàng thật biết dụ dỗ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận