Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 854.2: Sinh con không có hậu môn

.- Nhờ hồng phúc của ngươi, ta đã sớm không ngủ được rồi.
.Chỉ thấy Lưu Nga đi đến, lập tức trợn mắt nhìn Hàn Nghệ một cái.
.Hàn Nghệ ảo não nói: - Lưu tỷ, tỷ đã nói không ít đạo lý lớn rồi, lần này hãy tha cho ta đi.
.Lưu Nga nói: - Ta cũng muốn nói, nhưng ngươi sẽ nghe sao. Hơn nữa, địa vị của ngươi hiện giờ cũng không đến lượt ta nói này nói kia.
.Cô ta một người đi ra từ trong cung, đối với chuyện tranh giành trong hậu cung, cũng có thể nhìn ra một chút môn đạo, vấn đề Hàn Nghệ đề cập đến, đều là thứ cô ta không thể tưởng tượng, hiện giờ cô ta còn không dám lắm miệng hỏi một câu, sao còn dám giáo huấn Hàn Nghệ.
.Đúng lúc này, Trà Ngũ vội vã chạy vào, không thèm chào hỏi, trực tiếp thì thầm mấy câu bên tai Hàn Nghệ.
.- Nhanh như vậy?
.Hàn Nghệ cười, quay sang Hùng Đệ và Tiểu Dã nói: - Tiểu Mập, Tiểu Dã, chúng ta đi ra ngoài đi dạo.
.- Được a!
.Tiểu Mập vui vẻ nói
.- Hàn tiểu ca!
.- Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng lộ diện.
.Hàn Nghệ dẫn theo Tiểu Dã và Tiểu Mập vừa ra đến đường, liền có không ít người lập tức vây quanh.
.- Hàn tiểu ca, lần này huynh có thể xem như làm mát mặt con cháu thứ tộc a, đến Vân Thành quận chúa cũng cưới về nhà rồi, thật là khiến tiểu đệ khâm phục vô cùng.
.- Chậc chậc, Hàn tiểu ca đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong.
.- Ây ây ây! Cái gì mà không thể trông mặt mà bắt hình dong, có biết nói chuyện không.
.Hàn Nghệ tức giận cắt ngang lời của vị nhân huynh này, đến nịnh bợ mà cũng không biết nịnh, phỏng chừng cả đời này cũng chỉ như vậy thôi.
.- Hàn tiểu ca, huynh lợi hại như vậy, chỉ giáo các bạn hữu mấy chiêu đi.
.- Đúng a! Dạy chúng ta mấy chiêu đi, quận chúa thì chúng ta không dám mơ tưởng xa vời, cưới một đại gia khuê tú là được rồi.
.Mọi người nhìn Hàn Nghệ với vẻ mặt nịnh nọt, đây tuyệt đối là thần tượng, một tên nhà quê mà cưới được quận chúa huyết mạch tôn quý như vậy, có thể nói là nông phu giỏi nhất từ xưa đến nay.
.Ôi, trên đời này vĩnh viễn không thiếu cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga a! Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này đơn giản a, rèn sắt vẫn cần bản thân mình cứng, khi ngươi đủ ưu tú, cái gì cũng sẽ có. Trong khi nói, hắn vỗ vỗ vai của đối phương, tỏ vẻ an ủi, ngươi như vậy hay là thôi đi.
.- Thằng ranh Hàn Nghệ!
.Chợt nghe thấy một tiếng hét to.
.Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Hứa Kính Tông dẫn đầu ba, năm tên "chân chó" hùng hổ đi đến. Những người này lập tức né sang một bên, bớt không gian cho bọn họ, bớt thời gian đi mua chút mứt hoa quả gì đó, chuẩn bị xem một vở kịch hay.
.- Hóa ra là Hứa Thượng thư, thất kính, thất kính.
.Hàn Nghệ chắp tay cười nói.
.Hứa Kính Tông xông tới trước mặt Hàn Nghệ, khua khua tờ báo trong tay, nói: - Bài văn trên này có phải ngươi viết hay không?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là tại hạ.
.Hứa Kính Tông dựng râu trợn mắt nói: - Ngươi thừa nhận thì tốt, ngươi một tiểu quan ngũ phẩm ngươi lại dám vu tội cho lão phu, hôm nay nếu không nói rõ chuyện này, lão phu tuyệt sẽ không bỏ qua.
.Cái mũ to như vậy chụp xuống, Hàn Nghệ thấy hơi sợ a, lùi xuống một bước, lão già này một khi kích động lên, nói chuyện toàn "phun mưa", nói: - Hứa thượng thư, ông nói tại hạ vu tội cho ông, vậy dám hỏi Hứa thượng thư, tại hạ đã vu tội cho ông chỗ nào?
.Hứa Kính Tông cả giận nói: - Lão phu gả con gái, đó là chuyện nhà của lão phu, đâu cho một tên oắt con ngươi ở đây khoa tay múa chân, ngươi dựa vào gì mà nói lão phu vì tiền, đây không phải vu tội thì là gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Hứa thượng thư, ông như vậy là không được a, Lan Lăng Tiêu thị người ta gả con gái, có liên quan gì đến ông, ông thì dựa vào gì mà khua tay múa chân, còn viết văn nói này nói kia, chẳng lẽ trong thiên hạ cho phép ông làm như vậy, không cho ta làm như vậy? Wow! Ông thật là hống hách giống như trong lời đồn a! Làm ta thấy hơi sợ. Với lại, cả bài văn của ta, chỉ là trần thuật một sự thật mà thôi, trước đây không phải Hứa thượng thư ông đã vì chuyện này mà còn bị giáng chức sao, bây giờ ông nói ta vu tội, cũng chính là nói trước đây tiên đế vu oan cho ông, ai dô, chuyện này ông phải đi tìm bệ hạ kháng cáo a, tại hạ chỉ đi theo dấu chân của tiên đế thôi.
.Dưới một tràng luận điệu này, mọi người xung quanh đều lén cười trộm, phen quỷ biện này thực sự là tinh thái tuyệt luân a.
.- Ngươi!
.Hứa Kính Tông bị nghẹn họng cả người run rẩy, chỉ vào Hàn Nghệ nói không ra lời.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Hứa thượng thư, ông đã chừng này tuổi, đoán chừng cũng không sống được bao lâu nữa, còn có gì mà không nghĩ thông thoáng được, con người ai mà không trải qua, trải qua mới có thể sửa đổi, còn có gì tốt hơn nữa. Ông phải dũng cảm đối mặt với sai lầm của bản thân, như vậy thì ông mới có thể sửa chữa sai lầm của mình, chẳng qua là ta cũng chỉ muốn mượn Hứa thượng thư để nói với người trong thiên hạ, đừng làm chuyện sinh con trai không có hậu môn, đây là chuyện tốt a, nếu có thể lấy kinh nghiệm của mình, thụ đức cho người trong thiên hạ, đây là công đức vô lượng, một chuyện cực tốt, Hứa thượng thư ông nên cảm kích ta mới đúng a!
.- Ha ha.. !
.Lúc này mọi người thực nhịn không được, đều bật cười ha hả.
.- Tên nông dân đáng chết nhà ngươi.
.Hứa Kính Tông nghe thấy tiếng cười to xung quanh, lập tức chửi ầm lên.
.Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, so với Chử Toại Lương đúng là kém xa. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nông dân tuy nhỏ, nhưng lưng cõng mặt trời, mặt hướng đến đất đen, quang minh lỗi lạc, không có chuyện gì phải giấu giếm người khác, Hứa thượng thư thì lại bụng đầy kinh luân, thư hương môn đệ thế gia, điều ta tò mò là, không biết quyển sách thánh hiền đó có nhắc đến con cái là dùng để đổi lấy tiền không? Xin được chỉ giáo.
.Hứa Kính Tông đã tức điên lên, chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Dạy cho tên nông dân không biết sống chết này một bài học cho ta.
.- Ai dám!
.Tiểu Dã lập tức hộ ở trước người Hàn Nghệ, mắt lộ ra hung quang.
.Hàn Nghệ cũng không dám dễ dàng để Tiểu Dã ra tay, tiểu tử này ra tay là muốn lấy mạng người ta, vỗ vỗ bả vai Tiểu Dã, nói: - Tiểu Dã ca, huynh bớt giận, không cần đến huynh ra tay. Nói xong lại quay sang mấy tên "chân chó" nói: - Mấy vị tráng sĩ, cứ việc nhìn xung quanh xem.
.Mấy tên "chân chó" kia liếc nhìn, lúc này mới phát hiện bọn họ đã bị bao vây.
.Hứa Kính Tông tức trợn trừng hai mắt, nói: - Ta không tin ngươi dám động đến lão phu.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Đương nhiên ta không dám động Lễ Bộ Thượng thư, nhưng mấy tên đó à, thì chưa chắc, dù sao ta cũng là Hoàng gia đặc phái sứ, bọn họ chỉ là mấy tên tiện nhân mà thôi, cho dù đánh chết toàn bộ bọn họ, đến đánh gậy cũng không phải chịu, dù sao cũng là bọn họ ẩu đả mệnh quan triều đình trước.
.Đánh chết? Mấy tên "chân chó" kia không khỏi run lên, đây rõ ràng là đánh không lại a, xông lên chỉ là đi chịu chết, người gặp họa là chúng ta.
.Hứa Kính Tông vừa thấy mấy tên "chân chó" không dám động thủ, nổi trận lôi đình nói: - Mấy tên phế vật các ngươi! Lại chỉ vào Hàn Nghệ nói: - Tên nông dân ngươi đợi đó cho ta, chuyện này tuyệt đối chưa xong.
.Tốt nhất là đừng xong, nếu có thể gây sức ép cho ta vài ngày, ta không cho ngươi tức chết, thì ta không tin Hàn! Hàn Nghệ chắp tay cười nói: - Hạ quan tuân mệnh.
.Hứa Kính Tông tức giận hừ một tiếng, đưa mắt liếc nhìn qua nhân sĩ xung quanh, dọa mọi người nhượng bộ lui binh, cuối cùng cũng tìm lại được chút uy phong, lập tức tức giận đùng đùng bỏ đi.
.Hàn Nghệ nói với khán giả xung quanh: - Này này này! Lần sau khi các người không nói gì mà đã động thủ, tuyệt đối tuyệt đối đừng nói là học theo Lễ bộ thượng thư, chuyện này ta sẽ không làm chứng cho các người đâu đấy.
.Mọi người đều sửng sốt. Ý, đây cũng là một cái cớ không tồi a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận