Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 479-2: Ôm cây đợi thỏ

.Hùng Đệ hì hì nói: - Bởi vì đệ có sức lực.
.- Ai, các người đã chuẩn bị xong chưa?
.Bên kia Nguyên Ưng bỗng reo lên.
.Ta xin! Lão tử vẫn đang đợi các người có được không. Chính là đám tiểu nhân các người lắm chuyện phiền phức. Hàn Nghệ nghĩ một đằng nói một nẻo.- Bọn ta đã chuẩn bị xong rồi.
.- Tốt lắm. Bắt đầu đi.
.Vừa dứt lời chỉ nghe thấy tiếng hí của một đàn ngựa. Tiếng vó ngựa cất lên cuốn theo gió bụi.
.Gió bụi biến mất, trong khoảng đất trống chỉ còn lại đám bốn người Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn nhau.
.Dương Phi Tuyết lo lắng nói: - Hàn Nghệ, chúng ta có thể thắng được không?
.Hàn Nghệ gãi đầu, cảm thấy sĩ khí bên mình có vẻ xuống thấp, cười nói: - Có thể thắng hay không thì ta không biết. Nhưng chúng ta tuyệt đối không thể thua. Đi thôi.
.Bốn người chậm rãi bước vào trong rừng. Đây không phải là vì tinh tướng, chỉ có một đôi chân, có đi nhanh được không?
.So với đám cưỡi ngựa như bay kia thì Hàn Nghệ bọn họ quả là kém xa.
.Hàn Nghệ ngâm nga một ca khúc, bước chậm vào trong rừng. Hùng Đệ là tên nhóc vô tư, lắc lư theo nhịp điệu. Tiểu Dã bay trên từng cây đại thụ, lúc lên lúc xuống, hết sức vui vẻ. Nhưng dường như không có ý muốn săn bắn.
.Dương Phi Tuyết càng ngày càng cảm thấy tập thể này không đáng tin cậy. Nói: - Hàn Nghệ, chúng ta đi đâu vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Săn thú a.
.Dương Phi Tuyết nói: - Nhưng ta cảm thấy dường như các người đang đi chơi.
.- Săn bắn không phải là đi chơi sao?
.Hàn Nghệ cười, nói: - Cô không cần lo lắng. Săn bắn không phải là chỉ so cung tên. Còn phải dựa vào đầu óc nhiều hơn. Bốn người chúng ta thông minh như vậy, sao có thể thua được.
.Hùng Đệ liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: - Hàn đại ca nói không hề sai chú nào.
.Dương Phi Tuyết cười khúc khích, ừ một tiếng. Dường như bị Hàn Nghệ cảm hóa vậy, cũng vui vẻ ngâm nga ca khúc. Bốn người vừa nói vừa cười. Dường như đã loại cuộc tỷ thí kia ra khỏi đầu.
.Đi khoảng thời gian nữa bữa cơm. Chợt nghe thấy phía trước có tiếng nước chảy. Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta tới rồi.
.Dương Phi Tuyết ánh mắt kỳ vọng ngước lên nhìn. Chỉ thấy phía trước có một dòng suối nhỏ.
.Hùng Đệ nói: - Hàn đại ca, trước đây huynh đã tới đây sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Đã tới một lần, bằng không ta cũng không dám đáng cuộc.
.Nói xong hắn xoa xoa tay nói: - Mọi người chuẩn bị một chút. Lại ngẩng đầu lên nhìn tiểu Dã nói: - Tiểu Dã, đệ ẩn nấp cho tốt. Đợi lát nữa toàn bộ xem vào đệ rồi.
.Tiểu Dã gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nhìn xung quanh một chút. Bỗng nhiên chỉ vào một chỗ kín đáo nhất gần bờ sông nói: - Chúng ta đi chỗ đó.
.Sau đó mang theo Hùng Đệ, Dương Phi Tuyết tới chỗ đó ẩn nấ.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi đang làm gì vậy?
.Hàn Nghệ thần thần bí bí nói: - Ôm cây đợi thỏ.
.Hùng Đệ nói: - Câu chuyện này đại tỷ tỷ đã nói qua với đệ. Nhưng chuyện này không đúng a. Nông phu đó vì ôm cây đợi thỏ mà gần đói chết.
.Hàn Nghệ ha hả nói: - Đó là nông phu đó quá khoe mẽ. Ôm cây đợi thỏ một người không thể làm được. Phải có trợ thủ.
.Hùng Đệ vui vẻ nói:
.- Chẳng lẽ là Hàn đại ca còn có trợ thủ?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên, bằng không ta đâu thể thong dong như vậy.
.Hùng đệ xoa xoa tay, nói: - Vậy thì tốt quá rồi.
.Hàn Nghệ cũng không phải là người quá thích sạch sẽ. Trực tiếp nằm trong đám cỏ. Trong lúc hết sức nhàm chán lại hướng về phía Dương Phi Tuyết nói: - Dương cô nương, gần đây thiếu công tử nhất định là bị nhốt ở nhà chứ?
.Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này rất đơn giản. Với cá tính của thiếu công tử. Chỉ với danh hiệu cảnh sát hoàng gia đã làm cho cậu ta thèm chảy nước miếng. Cậu ta nên sớm đã tới tìm ta. Nhưng đến giờ cậu ta còn chưa lộ diện. Vậy thì khẳng định là bị Quan quốc công nhốt ở nhà rồi.
.- Hàn Nghệ ngươi thật là lợi hại. Như vậy mà cũng đoán được.
.Dương Phi Tuyết liên tục gật đầu, lập tức lại ngượng ngùng cười nói: - Tiểu Mông đứa bé đo tuy có chút tham vọng viển vông. Nhưng bản tính không kém. Nếu như ngày sau bồi dưỡng cho tốt. Ta tin rằng cậu ấy sẽ rất có tiền đồ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng là anh hùng chí lớn gặp nhau.
.Dương Phi Tuyết bĩu môi nói: - Sao ngươi không nói là phụ nữ chí lớn gặp nhau.
.- Giống nhau! Giống Nhau!
.Hàn Nghệ cười nói.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: - Kỳ thựckỳ thực nhị thẩm ta hy vọng ngươi có thể đến phủ ăn một bữa cơm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta đã nói là sao cô không mang theo lễ vật tới. Thì ra là có hậu chiêu.
.Dương Phi Tuyết nói:
.- Ngươi thực sự nhận nhiều lễ vật vậy sao?
.Hùng đệ nói: - Chuyện này còn có thể giả sao? Hậu viện của bọn ta đều chất đầy lễ vật.
.Dương Phi Tuyết trừng mắt nhìn, đột nhiên hì hì cười nói: - Hàn Nghệ, có phải ngươi còn che giấu gì đó.
.Tâm lý tố chất của Hàn Nghệ rất thẳng thắng, kinh ngạc nói: - Nghĩa là sao?
.Dương Phi Tuyết nói: - Bởi vì ngươi không phải là một người ham danh lợi. Nếu không như vậy thì trước đây phụ thân ta nhiều lần mời như vậy ngươi vẫn từ chối. Cho nên ta đoán là ngươi vẫn còn giấu chuyện gì đó. Nói rồi nàng lập tức dùng bàn tay trắng như ngọc chỉ Hàn Nghệ, nói: - Không được gạt ta.
.Hàn Nghệ cười mà không nói.
.Dương Phi Tuyết hơi có vẻ đắc ý nói: - Biết ngay là ngươi còn giấu diếm gì đó. Tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không hỏi ngươi đâu.
.Hàn Nghệ nói: - Quả thực là cảm tạ!
.Ba người ngồi trong chố nấp tán gẫu một lúc. Chớp mắt một canh giờ đã trôi qua.
.Lúc này Hàn Nghệ mới lên tinh thần. Ánh mắt nhìn lướt qua con suối.
.Dương Phi Tuyết, Hùng Đệ tuy không hiểu. Nhưng cũng nhìn theo ánh mắt của Hàn Nghệ.
.Lại một lúc trôi qua, chợt nghe thấy một âm thanh nhỏ truyền tới. Dương Phi Tuyết bỗng nhiên mở mắt to ra. Chỉ về phía trước, đang muốn lên tiếng.
.Hàn Nghệ vội vàng lấy tay che miệng nàng lại, lắc lắc đầu.
.Hùng Đệ vốn cũng là người tương đối dễ kích động. Nhưng dù sao y cũng tham gia săn bắn mấy lần rồi. Sớm đã dùng tay tự bịt miệng mình.
.Dương Phi Tuyết trợn to hai mắt. Nhìn Hàn Nghệ ngay sát bên cạnh, trong đôi mắt đẹp có chút thẹn thùng.
.Hàn Nghệ dường như cảm thấy có chút không ổn, vội vàng rụt tay lại.
.Dương Phi Tuyết bỗng nhiên đưa mắt nhìn về sau. Hàn Nghệ cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy một tay hắn đang đặt lên eo của Dương Phi Tuyết. Dường như là sắp ôm người ta vào lòng rồi. Trời ạ, Tiêu Vô Y, chuyện này đều trách nàng. Hàn Nghệ nhanh như điện rụt tay lại, không khỏi có ý xin lỗi nhìn Dương Phi Tuyết cười.
.Dương Phi Tuyết trừng mắt lên nhìn. Nhưng trong mắt dường như không có chút trách cứ nào. Ngược lại còn rất đáng yêu.
.Hàn Nghệ không thể mở miệng. Chỉ có thể dùng tay chỉ về phía con suối.
.Dương Phi Tuyết bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó. Vội vàng hướng mắt nhìn theo. Chỉ thấy một con nai hoang đang đứng uống nước.
.Dương Phi Tuyết hiếu kỳ hướng về phía Hàn Nghệ chớp chớp mắt.
.Hàn Nghệ khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng chớ có làm ồn.
.Trôi qua một lúc lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Chỉ thấy con nai kia dường như bị giật mình, nhảy lên trước hai bước. Nhưng rất nhanh đã dừng lại, lại chậm rãi bước tới cạnh suốt tiếp tục uống nước.
.Hóa ra là phía đối diện lại có một con nai đến.
.Một lát sau lại có một con lợn rừng tới.
.Hàn Nghệ lộ vẻ mỉm cười.
.Soạt soạt soạt.
.Bỗng nhiên ba mũi tên giống như mưa sao băng lao từ trên một cây đại thụ ra.
.Ngay lập tức nghe được tiếng rên rỉ. Ba con vật lần lượt ngã xuống.
.Trên cây tiểu Dã lập tức lộ ra vẻ vui vẻ. Đồng thời giết ba con một kỳ thực đã là cực hạn của cậu ta rồi. Nếu như nhiều hơn thì cậu ta không nắm chắc nắm. Nhưng như vậy đã là hết sức tuyệt vời rồi.
.Hàn Nghệ trước tiên là nhìn xung quanh. Thấy xung quanh hết sức yên tĩnh, vội vàng vung tay lên nói: - Lên.
.Ba người ẩn nấp nãy giờ liền xông lên. Hàn Nghệ và Hùng Đệ phụ trách khiêng con mồi về sau phiến đá lớn. Còn Dương Phi Tuyết thì cầm một ít cỏ phủ kín những vết máu. Sau đó ba người lại cùng nấp sau phiến đá lớn.
.Trong chớp mắt, xung quanh con suối lại yên tĩnh trở lại. Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận