Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 823.2: Tai bay vạ gió

.Hàn Viện, Lai Tể vốn định đề nghị để cho Lý Tích đi, nghĩ tới nghĩ lui Lý Tích là thích hợp nhất.
.Nhưng lại bị Trưởng Tôn Vô Kỵ dùng ánh mắt ngăn cản trở xuống.
.Lý Trị tự mình đề nghị để cho Trình Giảo Kim đi.
.Trong lòng Trình Giảo Kim sớm có chuẩn bị, ông ta thân làm võ tướng, từ nhỏ đã đánh trận rồi, ông ta không có quyền cự tuyệt, chỉ có thể chắp tay làm lễ lĩnh mệnh.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng gật đầu tán thành, bất kể là xuất binh hay là phái Trình Giảo Kim đi, ông ta đều không có điều gì dị nghị.
.Lý Trị cũng thở dài một hơi, y cũng sợ Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn cho Lý Tích tiến đi.
.Việc này quyết định như vậy.
.Trở ra điện Lưỡng Nghi, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Hàn Viện, Lai Tể đi ở giữa, Lý Tích đi phía trước, Trình Giảo Kim đi một mình ở phía sau, mọi người gần như không có bất kỳ lời nói trao đổi nào.
.Trình Giảo Kim đột nhiên hô:
.- Thái úy xin dừng bước.
.Nói xong, ông ta đi nhanh đuổi theo.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày nhưng vẫn dừng lại, ánh mắt xéo qua nhìn về phía Lý Tích.
.Lý Tích hoàn toàn xem như không thấy ánh mắt xéo qua, nghiêng mắt nhìn hướng bọn họ rồi nhanh bước đảo đi.
.Trình Giảo Kim đuổi theo, đầu tiên là hướng về phía Hàn Viện, Lai Tể nói:
.- Hai người các ngươi đi về trước, lão phu có việc muốn bàn với Thái úy.
.Hàn Viện, Lai Tể hành lễ một cái, rồi rời đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ hai tay nấp trong tay áo, thản nhiên nói:
.- Lão thất phu này, ngươi qua đây có chuyện gì?
.Trình Giảo Kim thở dài:
.- Việc đã đến nước này, lão tử không qua, còn có thể thay đổi gì sao? Dù sao lão tử cũng sắp rời khỏi Trường An rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ ngơ ngẩn chỉ chốc lát, chậm rãi bước đi về phía trước, ngoài miệng đột nhiên nói:
.- Lần này ngay cả ta cũng không giúp được ngươi rồi.
.- Được rồi, ta cũng đã nhiều tuổi, có sống lâu sông ít thêm vài năm nữa hay không cũng không thành vấn đề.
.Trình Giảo Kim khoát tay, lại hơi có vẻ lo lắng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, nói:
.- Sau khi ta đi, ngươi phải cẩn thận đấy.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không lên tiếng.
.Bọn họ cũng đã thành tinh, sự bố trí sắp đặt này của Lý Trị, trong lòng họ đều hiểu rõ vô cùng.
.Trình Giảo Kim lại nói:
.- Ta nói này Phụ Cơ à, từ khi Cao Tổ khởi binh ở Thái Nguyên tới nay, chúng ta đi theo tiên đế nam chinh bắc chiến, thành lập ra một Đại Đường cường thịnh, không có cái gì là chưa từng chứng kiến, khổ gì cũng đã trải qua, phúc gì cũng đã hưởng, một đời của chúng ta có thể làm hơn người khác mười đời, cũng nên thỏa mãn rồi. Hiện giờ chúng ta còn có thể sống bao lâu, đến chết đi cũng chỉ có thể hóa thành một đống bùn đất còn mưu đồ làm chi, cũng thật mệt cho ngươi vẫn còn có tinh lực này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
.Trình Giảo Kim lắc đầu, nói:
.- Được rồi, lão tử đi đánh dư nghiệt của Đột Quyết, để khỏi ở trong này cho ngươi chướng tai gai mắt.
.Nói xong ông ta liền bước nhanh đi lên phía trước.
.Thật ra thì ông ta cũng muốn rời đi, ở đây ông ta chỉ thấy tình thế khó xử, liền dứt khoát bước đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gọi:
.- Lão thất phu.
.Trình Giảo Kim nghiêng mắt về sau thoáng nhìn:
.- Làm chi?
.- Lần này đi nhất định phải cẩn thận.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lo lắng nói.
.Trình Giảo Kim nhíu mày gật gật đầu, sau đó bước nhanh rời đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ một mình hướng phía ngoài cung bước đi, ông ta là người luôn quyết đoán sát phạt, không ngờ ở thời điểm này lại trở nên hết sức do dự không quyết đoán. Trước kia bất kể là chính biến Huyền Vũ Môn, hay lập Lý Trị làm Thái Tử, hay là vụ án Phòng Di Ái, ông ta đều vô cùng quyết đoán điều tra và tố giác, chưa bao giờ do dự không quả quyết, nhưng khi ông ta ở đây đối mặt Lý Trị, lại có quá nhiều lo lắng băn khoăn, tình cảm cậu cháu, huyết mạch Trưởng Tôn, với lời phó thác của Lý Thế Dân, thậm chí tuổi của ông ta cũng lớn, nhuệ khí khẳng định là cũng giảm đi không ít, ông ta cũng sợ sẽ mất đi tất cả hiện đang có.
.Ông ta từng kỳ vọng vững vàng vượt qua cửa ải này, đợi khi thời cơ chín muồi lại ra tay xoay chuyển cục diện bất lợi này. Nhưng khi Trình Giảo Kim đột nhiên rời đi, khiến ông ta trở nên có chút bất an, ông ta cũng không thể đắn đo được chuẩn xác, rằng Lý Trị sắp đặt Trình Giảo Kim rời khỏi cuối cùng cũng là muốn đối phó ông ta, hay là vì tự vệ.
.Kỳ thật nếu nói ông ta không sợ hãi là nói dối, dù sao lúc trước rất nhiều đại thần quyền thế trong chốc lát đều bị ông ta nhổ cỏ nhổ tận gốc, chẳng lẽ ông ta lại không sợ điều đó sẽ lại sảy ra với chính mình?
.Ông ta cũng đã cân nhắc nếu liều chết đánh cược một lần, thứ nhất ông ta không có gì chắc chắn thành công, thứ hai cho dù thành công như vậy vấn đề sau đó nên làm gì? Ông ta lớn tuổi như vậy rồi, có thể sẽ xuất hiện việc tự chặt đứt huyết mạch Trưởng Tôn, hậu quả là may áo cưới cho người khác, đây là điều mà ông ta không thể tiếp nhận được. Ông ta lại cảm thấy còn chưa thất thái đến mức độ này, nhưng hiện tại ông ta lại hoàn toàn mất đi khống chế đối với Lý Trị. Ông ta không hiểu rõ Lý Trị đến tột cùng là nghĩ như thế nào, có điều ông ta biết rằng xu hướng này cứ tiếp tục như vậy trước sau gì thế lực của ông ta cũng sẽ bị cắn nuốt sạch sẽ.
.Ông ta không khỏi nghĩ tới câu nói vừa rồi kia của Trình Giảo Kim, đều đã lớn tuổi như vậy rồi cuối cùng còn mưu đồ cái gì? Ông ta lại nghĩ tới Trưởng Tôn Diên, sau đó tức khắc nghĩ đến một người khác, người này chính là Hàn Nghệ.
.Nếu lùi về tuyến hai, có thể giữ vững thực lực hiện có, không mất đi kiểm soát trong tay đối với triều đình, lại có thể đem Trưởng Tôn Diên đẩy lên, làm cho thực lực của tập đoàn Quan Lũng có thể kéo dài, đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
.Nếu muốn làm như vậy thì nhất định phải ủng hộ Hàn Nghệ thượng vị, cho Hàn Nghệ đến lãnh đạo tập đoàn Quan Lũng, bởi vì Hàn Nghệ chính là ứng cử viên sáng giá nhất, cũng chỉ có hắn mới có thể gánh được trọng trách to lớn này.
.Vấn đề là ở chỗ, Hàn Nghệ có đáng giá tin tưởng hay không?
.Luôn luôn bình thản ung dung nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ, thời điểm nguy cấp này lại lộ vẻ vô cùng giằng xé.
.Bời vì lúc này một khắc với ông ta mà nói đều là bước ngoặt vô cùng trọng yếu, bất kỳ một quyết định nào của ông ta, đều có thể thay đổi vận mệnh của ông ta, vận mệnh của Lý Trị, thậm chí là vận mệnh của cả Đại Đường. Ông ta không thể không thận trọng suy xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận